Chương 65: Giải thoát muộn màng(?)

.

.

.

*phụp* *phụp*

Tiếng súng hơi nhỏ xíu vang lên xuyên qua những lùm cây lớn. Mỗi lần âm thanh ấy kết thúc, lại có thêm một tên vệ sĩ canh gác khụy xuống. Trời từ lúc nào đã chập tối, ít nhất, mấy tên vệ sĩ khác không để ý đến. Hoseok cùng Yoongi điều động người của mình đi giải quyết hết những phía còn lại của biệt thự. Riêng Taehyung, liền dùng găng tay, trèo lên bức tường hoa gai chi chít để vào bên trong. Tiếp đất an toàn, cẩn thận không gây ra tiếng động lớn, anh nhanh chóng nhìn qua toàn bộ ngôi biệt thự.

Jungkook, rốt cuộc em đang ở đâu trong nơi rộng lớn này?

Hít một hơi thật sâu, đeo chiếc kính đen rồi chỉnh chu lại y phục vest đen trên người. Anh sẽ mạo hiểm trà trộn vào đám vệ sĩ đó để tìm Jungkook, nhưng mấu chốt ở chỗ, người phụ nữ đã gọi cho anh, là ai? Nếu tìm được cô ấy, cơ hội tìm cậu có lẽ sẽ dễ dàng hơn.

Cẩn thận tìm một lối đi riêng ít người dẫn vào bên trong biệt thự, anh khẽ liếc nhìn xung quanh qua kính mắt, cảm thấy không có gì nguy hiểm, liền nhanh chân đi vào bên trong.

"Này! Làm gì ở đây đấy Zoe?" đang đi trên hành lang cửa sau, anh giật mình khi có ai đó vỗ vai mình.

Zoe?

"À..... à, đi vệ sinh một lát, bên ngoài hơi lạnh nên mới uống tí nước đã nhạy cảm!" anh giả vờ cười xòa. Tên này nhận nhầm anh với ai đó chăng? Cũng may đấy. Nghĩ đến đó, Taehyung thở phào trong bụng.

"Thời tiết có lạnh thật! Thế mà vẫn cứ phải vừa canh nhà vừa luẩn quẩn canh chừng cả phu nhân cơ!

Phu nhân?!

"Thế tại sao lại phải canh cả cô ấy?"

"Anh không biết à! Cái này thì tôi cũng chẳng rõ, chỉ nghe lệnh để mắt tới cô ta thôi. Hình như làm gì khiến Park tổng nổi giận ấy. Ui, đột nhiên lại lẫn vào đây có một thân một mình là nữ. Phiền chết được!"

Phu nhân Park tổng? Park Jimin?

Là nữ duy nhất ở đây?

Vậy không chừng chính là cô ấy!

"Thế bây giờ cô ấy đang ở đâu nhỉ?" anh thản nhiên đáp lại.

"Chắc quanh quẩn trong phòng trên lầu 3!"

"À vậy sao!"

"Ơ nhưng mà.... không đi vệ sinh à?" tên vệ sĩ ấy nhìn chằm chằm anh, đương nhiên là nhìn qua cặp mắt kính đen ấy.

"Đâu, có chứ! Đi ngay này!" nói rồi anh cũng vội vàng rời đi.

Tên vệ sĩ kia thấy vậy cũng quay ra, vừa đi vừa huýt sáo. Trong đầu bất chợt có suy nghĩ.

"Thanh niên Zoe mọi thường đần đần im im như khúc gỗ ấy mà hôm nay cũng hóng chuyện phết!" cười xòa một cái, suy nghĩ đó cũng nhanh chóng biến ra khỏi đại não hắn.

Lần đường đi lên đến lầu 3 như vừa nghe được từ tên vệ sĩ kia. Anh mau chóng tìm thấy một căn phòng đang đóng cửa. Hẳn là phòng của cô gái đã liên lạc cho anh.

Quan sát xung quanh, không có ai để ý tới, Taehyung liền cẩn thận gõ cửa thật nhẹ. Đủ để người bên trong nghe thấy.

"Ai vậy?" tiếng nữ nhân phát ra. Vậy là đúng rồi.

Đợi lâu nhưng tiếng gõ cửa không có lặp lại nữa, Mia bèn rời khỏi giường đi ra ngoài.

*cạch*

"Vệ sĩ, anh tìm tôi sao?" cô nhỏ nhẹ lên tiếng. Chính xác là chất giọng này rồi.

Chắn chắn là cô gái này, sau khi khẽ liếc xung quanh cẩn thận một lần nữa, Taehyung bịt miệng cô kéo vào trong phòng, chốt cửa lại.

"Ưʍ......" Mia bị làm cho bất ngờ, giãy giụa liên tục.

"Suỵt, yên tâm đi, tôi không làm hại cô!" Taehyung dùng chất giọng trầm ấm trấn an cô, cùng lúc nới lỏng tay ra.

"Anh là ai?"

"Có phải cuộc điện thoại lúc chiều là cô gọi cho tôi?"

"Nói vậy...... anh là....."

"Tôi là Kim Taehyung!"

Kim Taehyung? Hóa ra, đây chính là người đàn ông của Jungkook. Đúng thật là diện mạo này làm người ta có cảm giác an toàn mà. Thân hình cao lớn, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sắc sảo như chim ưng. Thoạt nhìn bề ngoài có chút gì đó băng khốc lãnh đạm nhưng giọng nói lại thập phần ấm áp. Cô còn có thể hình dung được con người này, khi cười sẽ có bao nhiêu phần ôn nhu. Giờ thì cô đã hiểu tại sao người này có thể xóa tan đi hình ảnh của Jimin trong lòng Jungkook rồi.

"Đúng, chính là tôi đã gọi cho anh. Tôi là Mia!"

"Cô là phu nhân của Park Jimin?"

Nghe thấy Taehyung hỏi câu đó, cô bỗng dưng nở nụ cười buồn.

"Không hẳn là như vậy đâu. Chuyện dài lắm, không tiện nói lúc này."

"Vậy Jungkook, em ấy hiện tại đang ở đâu?"

"Cậu ấy đang ở trên gác xếp...... cùng Jimin!"

Vừa nghe thấy cái tên Jimin, Taehyung liền có phản ứng nổi giận lên. Suýt chút nữa đã tông cửa ra ngoài cho hắn một trận, bất kể hắn có đang làm gì Jungkook đi chăng nữa. Nhưng thật may rằng Mia vẫn còn đủ bình tĩnh và kiên nhẫn.

"Đừng vội, nếu anh không cẩn thận sẽ làm hại đến Jungkook. Huống chi chỉ có mình anh vào được trong này, có thể sẽ còn hại đến anh nữa!"

"Được rồi!" Taehyung nhắm mắt, trấn an bản thân. "Bây giờ, chúng ta cần một kế hoạch."

"Tôi có rồi, anh làm theo tôi nhé!"

---

*rin rin~*

Điện thoại trong tay Hoseok rung lên. Là tin nhắn từ Taehyung. Đọc qua một lượt, anh tập hợp mọi người lại, giải thích ngắn gọn kế hoạch Taehyung gửi, sau đó thì cùng Yoongi triển khai từng bước.

"Phải cùng nhau cẩn thận, tránh tiêu hao số lượng bao nhiêu hay bấy nhiêu. Vì chúng ta tấn công đột kích nên không mang nhiều người. Chỉ còn trông chờ vào khéo léo thôi mọi người rõ chứ?!" Hoseok nhìn người xung quanh với ánh mắt quyết tâm. Nhất định anh phải cứu được Jungkook, một phần vì anh thực sự quý cậu còn nữa là để cho người mà anh yêu kia có thể ngon giấc mỗi tối.

"Yoongi, phải luôn theo sát anh, nhớ không?"

"Được, em biết rồi!"

Bàn bạc xong, bọn họ cùng nhau hạ gục từng tên canh gác khắp phía dưới biệt thự.

---

Bên trong, Taehyung và Mia chuẩn bị ra ngoài, bằng cách nào đó, hai người bọn họ đã lên được tầng thượng, có lan can lớn, một nhà kho và...... một gác xếp, mà không để cho bất kì tên vệ sĩ nào hay biết.

"Jungkook, em ấy đang ở trong sao?" Taehyung đưa ánh mắt dừng lên trên cánh cửa gỗ đóng im lìm.

"Ừ, ở trong đó. Anh bình tĩnh nhé Taehyung, chúng ta phải chờ đã!" Mia nói khi bước ra từ nhà kho với sợi dây thừng trên tay.

---

"Ưmmm..." trong phòng, Jimin khoác vội quần áo vào cho Jungkook, sau đó lấy mảnh vải, bịt miệng cậu lại. Jungkook hoảng sợ, không biết hắn đang định làm gì, chỉ còn biết kêu lên ư ử.

Về phần Jimin, hắn tháo hết drap giường, cả chăn màn áo gối, nối dài thành sợi dây buông thõng gần chạm đến mặt đất phía dưới.

Hắn không dại đâu. Hắn sẽ mang Jungkook đi trước thay vì lại một lần nữa nổi giận đùng đùng với Mia. Chỉ cần còn giữ được cậu bên cạnh, hắn vẫn còn tất cả.

Đường chạy thoát đã xong xuôi, hắn lại quay sang nhếch mép với Jungkook.

Tháo miếng vải trên miệng cậu ra trước tiên.

"Anh làm gì vậy hả?"

"Không có gì! Muốn chơi trò trốn tìm với tên khốn kia một chút!"

"Taehyung? Anh ấy ở đây?" Jungkook tròn mắt nhìn hắn.

"Thật tiếc nhưng đúng là như vậy!"

"Tae....." chưa kịp nói gì đã bị Jimin chặn miệng một lần nữa.

"Định kêu hắn đến cứu sao? Không cần đâu, tôi sẽ giúp em!" nói rồi Jimin cúi xuống, nhắm vào da non trên cổ cậu, dùng răng nanh nghiến mạnh.

"Aarrgghhh....." Jungkook thống khổ kêu lên.

Tiếng la thất thanh đó thành công vọt ra bên ngoài khiến Taehyung đã lo nay còn vô cùng khẩn trương.

"Bắt đầu đi Kim Taehyung!" Mia gật đầu với anh.

Taehyung chạy lại phía cánh cửa đã bị khóa trái, đập mạnh.

"Jungkook, em ở trong đó đúng không Jungkook!! Park Jimin, mau thả em ấy ra mau, tên khốn này, mau thả em ấy ra. Em ấy mà bị làm sao, tao sẽ không tha cho mày đâu Park Jimin!!! Mở cửa ra!!" Taehyung dùng sức đá vào chốt cửa. Tay đấm liên tục kêu lên.

Đau rát ở cổ khiến Jungkook không thể nói được thành chữ. Nghe rồi, đã nghe được tiếng của anh rồi nhưng không thể mở miệng đáp lại, chỉ có thể rơi nước mắt.

Taehyung ah...

Nghe tiếng đập cửa dồn dập của Taehyung bên ngoài, Jimin đắc thắng nhếch môi. Sau đó lại lấy miếng vải bịt miệng Jungkook lại. Để cậu trên lưng bắt đầu leo xuống dưới bằng sợi dây đã chuẩn bị sẵn.

END CHAP 65..

#JungMi