Chương 66: Kookie, chúng ta về thôi!

.

.

.

Mấy ngày nay, không được ăn uống nghỉ ngơi điều độ, Jungkook dường như sút đi vài cân mà cơ thể trở nên nhẹ tênh. Thoắt cái, Jimin đã ôm trọn được cậu mang xuống dưới.

Tiếng đập cửa trên lầu vẫn còn, Jimin nhìn cậu cười thích thú.

"Jungkookie, không ngờ tên khốn kia lại có thể ngây ngốc đến vậy! Vẫn chưa đủ trình độ thắng được tôi đâu!" hả hê, hắn bắt đầu men theo lối đi bên hông nhà để ra ngoài, lên xe chạy thoát.

Lối đi nhỏ vào giờ này lại càng trở nên tối đen hơn. Bất cứ vật gì cũng không thể nhìn ra rõ ràng.

Hắn kéo tay Jungkook chạy trên đôi bàn chân trần, rát đến rướm máu. Jungkook nhiều lần cố vùng vằng ra khỏi tay hắn nhưng thật tiếc, vốn đã gầy yếu mà sức khỏe còn suy giảm nên căn bản đối với Jimin không một chút ảnh hưởng.

Mở khóa hàng rào, sắp đến được chỗ chiếc xe thì *rắc*

Âm thanh thật đỗi quen thuộc vang lên trong không gian tĩnh mịch chỉ duy nhất tồn tại tiếng thở hổn hển của kiệt sức. Jimin hắn nhếch môi, quay lại phía sau. Họng súng đen ngòm từ khi nào đã lên đạn nhắm thẳng vào thái dương hắn.

"Kim Taehyung, nhanh nhỉ!"

"Mau đưa Jungkook đây!" anh nghiến răng nói từng chữ. Ánh mắt phẫn nộ nhìn khuôn mặt cười cợt của Jimin, nhưng rồi lại dùng ánh mắt ôn nhu, lo lắng, cả nhớ nhung hướng về Jungkook. "Đừng khóc Jungkook! Anh sẽ đưa em trở về!" từng giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt cậu, cả tiếng nấc nho nhỏ như những nhát dao cứa vào tim anh vậy. Đau lắm!

Jimin nắm lấy áo Jungkook, kéo sát lại mình.

"Xin lỗi, nhưng trước giờ tao không có thói quen làm theo yêu cầu của người khác!"

"Hừ, hóa ra mày chính là không sợ chết, vậy được, để tao cho mày nghe mùi thuốc súng lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng trong đời!" anh nổi giận phừng phừng. Ngón trỏ tăng thêm lực ở cò súng.

"Tại sao phải yêu thương người đã phản bội lại mày chứ Kim Taehyung?" giờ phút này, Jimin vẫn cư nhiên điềm tĩnh.

"Phản bội sao?" anh nhíu mày.

"Chiếc điện thoại trong túi, cứ lấy ra xem!" Jimin thích thú liếc mắt xem biểu hiện của Taehyung.

Lấy được điện thoại trong túi ra, anh đưa mắt nhìn đến Jungkook. Cậu lắc đầu nguầy nguậy. Trong cổ họng ư ử mấy tiếng không rõ.

Cho đến cuối cùng, anh vẫn dè chừng Jimin, mở video trong điện thoại lên xem.

Jungkook không thể nói được gì, cũng không thể cản anh lại được, chỉ biết nhục nhã cam chịu.

Đôi lông mày đen nhánh khẽ nhíu lại, khuôn mặt cúi gằm biến sắc, toát hàn khí lạnh băng.

"Sao hả, người yêu bé nhỏ của mày ở bên tao trông gợϊ ȶìиᏂ nhỉ! A, nhớ lại cái cảm giác điên cuồng thỏa mãn mỗi buổi tối là tao lại không chịu được rồi! Có đúng không Kookie?"

Anh không ngước lên nhìn cậu. Chỉ cúi xuống nở nụ cười. Không rõ mang ý tứ gì.

"Park Jimin, ý mày nói em ấy phóng túng? Mày nói em ấy cùng mày thỏa mãn mỗi đêm sao? Ha....." Taehyung dường như không hề tỏ ra có một chút mất bình tĩnh nào.

Cầm chiếc điện thoại trong tay, ném lên cao. *Đoàng*

Một viên đạn bay ra khỏi họng súng, để lại chút khói trắng. Tốc độ xé toạc không khí đâm xuyên qua chính giữa màn hình chiếc điện thoại trước khi nó rơi chạm đất.

"Buồn cười thật, nhưng xin lỗi mày Park Jimin, từ trước đến giờ, tin tưởng Jeon Jungkook đã là lẽ sống của tao rồi!"

Nghe được câu nói ấy của Taehyung, Jungkook như được vực dậy khỏi chốn vô vọng. Đôi mắt ngân ngấn nước khẽ vòng thành hình trăng khuyết lấp lánh hướng về đôi mắt nghiêm nghị cùng ôn nhu của anh.

Cảm ơn đã hiểu em, Taehyung!

Jimin tức tối nhìn ánh mắt yêu thương mà hai người trao cho nhau, hắn vòng cánh tay qua cổ Jungkook, quay cậu lại hướng khác tránh đi ánh mắt của Taehyung. Tiện tay lấy ra một khẩu súng ấn vào thái dương cậu.

"KHÔNG ĐƯỢC LÀM HẠI EM ẤY, PARK JIMIN!" anh khẩn trương gào lên khi nhìn thấy cậu trong tình thế nguy hiểm. Tay cầm súng của anh ngày càng vững hơn. Anh có thể gϊếŧ chết Jimin bất cứ khi nào nếu hắn dám đe dọa tính mạng Jungkook.

"Câm miệng thằng nhãi!" một giọng nói khác từ đâu vang lên.

Ở phía sau Taehyung, anh cảm nhận được, cũng đang có một khẩu súng chĩa vào mình. Là Jo, cánh tay phải của Jimin. Có lẽ là tên duy nhất thoát được cuộc đột kích của Hoseok Yoongi.

"Sao hả Taehyung? Thế gọng kìm rồi! Có còn muốn cứu mĩ nhân nữa hay không?"

Taehyung đanh mặt, không tỏ ra dù là một chút run sợ trước tình huống hiện tại.

"Miễn tao còn sống, nhất định tao sẽ cứu được Jungkook!" ánh mắt sắc bén ngỡ như cắt đứt cả bóng tối. Đôi môi đang mím chặt bỗng kéo lên một nụ cười. Anh đến đây không phải để nhìn thấy Jungkook bị Jimin cướp mất một lần nữa, mà lí do anh có mặt ở đây chính là để cùng Jungkook trở về.

"Đúng vậy chủ tịch, tôi..... sẽ cung ngài!" tiếp lời, Hoseok từ đâu lên tiếng, mở ra hi vọng mới cho hai người họ, Taehyung và cả Jungkook.

Người của Taehyung đã tới, dù cũng có thể nhận ra không còn nhiều nữa nhưng chính là cơ hội thắng vẫn rất cao. Yoongi nhìn thấy Jungkook bị Jimin chĩa súng mà không khỏi đau lòng. Đứa em bé nhỏ của anh đang gặp nguy hiểm. Anh phải cứu được cậu.

Không gian đột ngột yên tĩnh đến ghê người. Tiếng thở sợ hãi, hồi hộp, mệt mỏi, cả tiếng rắc rắc của súng đạn làm không khí trở nên buốt giá. Cái rét lạnh ấy có phải chăng là hơi thở của tử thần. Hôm nay, ông ấy liệu sẽ mang ai trong số bọn họ ra đi. Hay là chỉ ghé lại xem cuộc chơi chết chóc của chốn nhân gian rồi cứ thế rời đi. Hay cũng có thể là..... ông nán lại để chờ tất cả bọn họ?

Khung cảnh càng ngày lại càng tối đen như mực. Tất cả đều có thể là nạn nhân của đạn lạc. Tình thế lúc này, bất cứ ai cũng có thể gặp nguy hiểm.

Tên Jo, hắn đảo mắt xung quanh, dè chừng mọi người. Tay trái của hắn cẩn thận lần mò vào thắt lưng phía bên trái, lấy ra khẩu súng thứ hai.

Nhắm vào bụng Hoseok, trong đầu đếm ngược.

3......2........1......

*đoàng*

"Ahh..." Hoseok bất ngờ rên lên. Tiếng rên ấy dường như bắt đầu cho một chuỗi chết chóc còn ở ngay phía trước.

Yoongi nghe thấy tiếng súng kèm theo tiếng Hoseok, liền đoán được tình thế lúc này. Giật lấy khẩu súng của đám người bên cạnh, bắn vào tay tên Jo cùng lúc với Taehyung quay lại bắn vào lưng hắn. Jo ngã khụy xuống đất miệng ọc ra bê bết máu.

Jungkook mệt mỏi, nghe tiếng súng liền hoảng sợ rồi ngất đi.

Phát súng thứ tư lại nổ lên, là khẩu súng của Jimin nhả đạn vào vai Yoongi. Anh ngã xuống, tay còn lại ôm lấy vết thương. Sau đó Jimin nhanh chóng nhắm thẳng vào chân Taehyung bắn.

Sơ suất, Taehyung bị đạn ghim vào chân, tê cứng không thể chuyển động. Anh ngã xuống đất, Jimin lấy chân mình đá phăng khẩu súng trên tay Taehyung ra xa.

"Nhìn mày mà xem Kim Taehyung, thảm hại chưa kìa! Tao nói mày biết, mày sai rồi Taehyung, cái mạng của mày đối với cuộc đời này chẳng có ý nghĩa gì cả. Mày chỉ là cái gai trong mắt tao và làm sợi dây chết tiệt ngăn cách tao với Jungkook mà thôi! Tốt nhất, mày nên chết đi!"

Giờ thì xong rồi, không ai còn có thể ngán chân hắn nữa, hắn ôm ấy Jungkook chạy đi.

Nhưng chưa được mấy bước *đoàng* lại là tiếng súng rít lên, Jimin ôm Jungkook ngã nhào xuống đất.

Cánh tay hắn bê bết máu, không thể gượng dậy được. Mọi người đều giương ánh mắt bất ngờ về phía sau, nhìn vào người vừa mới ra tay với Jimin.

Mia đứng đó, hai tay cầm ấy khẩu súng run run buông thõng. Đáy mắt đầy nước. Là cô vừa mới cứu được tình thế nguy hiểm, nhưng cũng chính là cô vừa ra tay với người cô yêu. Cô không có lựa chọn. Cô phải làm như thế. Cô không thể để Jimin tiếp tục những ngày tháng tội lỗi được. Mọi việc tốt nhất nên kết thúc ở đây. Trên đời hẳn không ai muốn đau khổ, nếu không thể làm cho đau khổ biến mất vĩnh viễn thì ít nhất cũng đừng làm đau thương kéo dài.

Cô đã làm đúng và cô sẽ không hối hận việc làm của mình ngày hôm nay.

Taehyung nhìn Mia với ánh mắt đầy biết ơn. Cô mỉm cười đáp lại ánh mắt của anh sau đó nhẹ gật đầu.

Kết thúc rồi, kết thúc thật rồi. Taehyung trườn người đến chỗ của Jungkook, ôm lấy cả thân thể nhỏ bé của cậu vào lòng. Chiếc áo trắng của cậu giờ đây cũng nhuốm đầy máu đỏ tươi. Đặt một nụ hôn lên vầng trán xanh xao kia, anh mỉm cười ấm áp, ôm lấy người bé nhỏ vào lòng.

"Kookie, chúng ta về thôi!"

END CHAP 66..

#JungMi