Chương 68: Baby

.

.

.

Trở về lại Hàn Quốc, Taehyung, Jungkook, Yoongi và Hoseok được chuyển đến bệnh viện Seoul. Nơi đây, có lẽ đã quá quen thuộc rồi nhỉ! Bao nhiêu sóng gió đã bắt đầu và kết thúc ở nơi đây, cho dù nói ra cũng có chút kì lạ.

Jungkook không bị thương nên vừa xuống sân bay đã tỉnh hẳn, sắc mặt cũng có vài phần tươi hơn. Cậu cùng Taehyung ở chung một phòng bệnh, còn Hoseok và Yoongi hyung ở phòng bên cạnh. Sau khi đi xem tình trạng của Yoongi hyung cùng Hoseok một lượt, cậu trở về phòng bệnh của mình.

Nhìn thấy người cậu trước giờ luôn nhớ nhung ở ngay trước mắt, cậu lại không nhịn được mà nở nụ cười hạnh phúc. Nhớ lại những đêm không có anh bên cạnh, cậu không rõ rằng cái tên Kim Taehyung đã được cậu gọi lên biết bao nhiêu lần. Lần nào cũng chứa đựng nỗi nhớ thương đến vô cùng. Cả đời này, cậu chỉ biết ơn số phận đã cho Jeon Jungkook cậu gặp được Kim Taehyung. Cho dù, khi đầu cậu đã không trân trọng đoạn tình cảm này. Nhưng đó là quá khứ rồi, nhỉ? Cậu sẽ chỉ tiếp tục sống cho thực tại và nghĩ đến tương lai có Kim Taehyung bên cạnh. Chỉ thế thôi!

Lê chân đến giường bệnh đôi của cả hai, Jungkook mở chăn, thả người mình vào vòng tay của anh, cũng không quên cẩn thận vết thương ở chân Taehyung. Ấm áp làm sao? Mọi sự trên đời này, nói theo cách sâu sắc thì nhiều thứ giống nhưng lại khác nhau lắm! Tỉ dụ như cái ấm từ lò sưởi và cái ấm từ Taehyung. Đều là ấm mà phải không. Nhưng ấm từ lò sưởi là ấm bên ngoài da thịt. Ấm từ Taehyung là ấm từ trái tim ấm lên não bộ rồi chạy xuống các dây thần kinh phản ứng xúc tác. Tuyệt thật!

"Này, đừng quên anh đang là người bệnh!" Taehyung đột nhiên nhướn mí mắt lên nhìn người đang quấy phá trong l*иg ngực anh.

"Ối~"

Vừa nghe được giọng nói quen thuộc, Jungkook tròn mắt ngẩng đầu lên. Chóp mũi nhỏ nhỏ xinh xinh của cậu vừa hay chạm vào cằm anh.

"Anh tỉnh lại từ khi nào?"

"Vừa nãy, lúc mà quả đầu đen đen này của em đập phịch vào ngực anh, muốn phụt cả nội tạng ra ngoài!"

Jungkook vừa nghe anh nói xong liền tỏ ra mấy phần hốt hoảng, lấy hai tay kiểm tra xem anh có bị thương chỗ nào hay không.

"Em làm gì đấy?" anh nhìn cậu sờ loạn cả "vòng một" của mình. Thâm tâm thật ra đã đã kiềm chế lắm chứ chẳng đùa.

"Có chỗ nào đau không? Em xin lỗi, lỗi của em rồi!" Jungkook mếu máo. Nhưng cậu nhớ, cậu có mạnh bạo như thế đâu nhỉ. Lúc nằm xuống, còn không phát ra tiếng động nữa cơ!

"Ngốc, anh đùa chút thôi mà!" Taehyung xoa đầu cậu rồi cười vui vẻ.

Jungkook thấy thế, làm mặt nặng với anh, nhưng cuối cùng cũng không có manh động mà sà ngay vào ngực anh lần nữa.

"Tae, em nhớ anh lắm anh có biết không?"

"Anh cũng nhớ em, bảo bối!" nói rồi anh cúi xuống hôn lên mái tóc thơm tho của cậu. "Em... có trách anh không?"

"Vì điều gì?" cậu ngước lên.

"Vì anh đến bây giờ mới tìm được em. À mà không, cũng là nhờ Mia đấy chứ!"

"Nhờ Mia sao? Cô ấy thì liên quan gì?"

Anh cười, sau đó kể lại mọi việc cho Jungkook nghe. Từ lúc anh bất lực như thế nào, rồi anh đã nhanh nhất có thể đi tới ngôi biệt thự sau khi nghe điện thoại của Mia. Và rồi sau đó Mia đã làm những gì để anh và cậu được ngồi bên cạnh nhau giờ phút này.

"Cô ấy..... thật tốt, anh nhỉ?!"

"Ừ. Nếu không nhờ cuộc gọi của cô ấy, anh thật chẳng dám chắc điều gì cả. Anh đã thất hứa với em rồi, anh đã không bảo vệ được Jungkookie của anh!" giọng nói ấm áp có chút buồn bã.

Em không trách anh nên anh cũng đừng tự trách mình chứ Taehyung! Lúc em ở nơi đó, em cũng làm những điều rất xấu hổ. Em thật tình không muốn nhắc đến nó. Nhưng anh dù sao cũng đã biết cả rồi..."

"Ý em là chiếc điện thoại đó sao? Jungkook, anh tin em mà! Anh biết đó chỉ là Jimin hắn ép buộc em..."

"Taehyung, không phải vậy. Ý em muốn nói đó là, thật sự, em với Jimin cũng đã xảy ra chuyện đó....." mí mắt cậu nặng trĩu cụp xuống, sống mũi có gì đó cay cay.

"Thôi được rồi, em không cần nói nữa, đều không sao cả. Chi bằng bắt đầu từ bây giờ, chúng ta quên hết chuyện cũ đi để bắt đầu lại từ đầu. Được chứ?"

"Anh có thật không giận em?" giọng cậu nho nhỏ đều đều nói ra.

"Anh không giận, ngốc ạ! Bây giờ thì bảo bối của anh, cười lên nào. Mấy ngày không được nhìn thấy nó, anh sắp lạnh đến chết mất!" Taehyung cố tình chuyển sang chủ đề khác. Anh chính là không muốn thấy bảo bối của anh buồn dù chỉ là một chút.

"Kim Taehyung!" Jungkook đột nhiên tắt hẳn nụ cười, nét mặt có chút gì đó bí bí ẩn ẩn. Hình như là cậu vừa mới nhớ ra điều gì quan trọng.

"Sao?"

"Em có một món quà cho anh! Rất nhỏ, nhưng cũng rất to. Là thứ độc nhất trên thế giới. Có muốn cái thứ hai cũng không được!"

"Là bất ngờ lớn sao? Jungkookie hôm nay lại biết làm bất ngờ cho anh rồi cơ đấy! Đâu nào? Em lấy ra xem!" Taehyung tò mò, nhìn xung quanh xem món quà đó có thể là gì được.

Jungkook cười hì hì, sau đó trèo lên, ngồi ngang thắt lưng anh. Cậu nhìn anh, rồi vén chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình của mình lên, trùm lên đầu Taehyung. Mặt bị áp sát với bụng của Jungkook làm anh giật mình, còn có chút.... kí©h thí©ɧ nha!

"Này Kookie, anh đang đau chân đấy. Không làm ăn gì được đâu nhé! Để lúc khác có được không?" Taehyung nói vọng ra từ trong áo.

"Anh đang nói nhảm gì thế? Em có bảo anh như thế bao giờ?"

"Chứ vạch áo ra như này của em là ý gì?" Taehyung nói với vẻ mặt đương nhiên.

"Anh.... không thấy bụng em có gì khác sao?" Jungkook tủm tỉm cười.

"Khác là khác gì chứ?" Taehyung lẩm bẩm, sau đó mới nhìn chằm chằm vào bụng cậu. Xem xem xét xét. "Chỉ có béo hơn một chút. Ngoài ra, so với lần cuối anh nhìn thấy thì vẫn vậy!" Taehyung thản nhiên nói.

Mà khoan! Có gì đó sai sai!

"Nếu vậy, kể ra tên Park Jimin đó cũng chăm sóc em khá tốt đấy chứ! Còn nếu mà không, anh sẽ không chừa cho hắn đường sống đâu!"

"Nè Kim Taehyung!" Jungkook giựt áo ra khỏi đầu Taehyung, làm anh ong ong. Còn không quên tỏ mặt dỗi ngồi sang một bên.

Thấy người nhỏ hơn giận, Taehyung giật mình. Anh đã làm gì sai sao?!

"Jungkookie!" Taehyung lắc lắc tay cậu

"Em không quen anh!"

"Sao em nỡ đối xử với người bệnh vậy hả?"

"Em không biết!"

"Vậy để anh xem lại xem!" Taehyung lại vạch vạch áo cậu lên lần nữa.

"Xéo ra khỏi mắt em đi!" Jungkook bĩu môi.

Cái tên này, anh thật kì cục! Rõ ràng bụng mình nhô lên như thế, còn không nhận ra!

"Jeon Jungkookie, nói anh nghe đi, dù gì anh cũng đang bị thương ở cái chân, chắc chắn có ảnh hưởng tới cái đầu mà!" Taehyung ôm ngang eo Jungkook, tựa cằm vào vai cậu. Nói ra vài câu dỗ ngọt, mặc dù tự mình cũng cảm thấy nó rất nhảm.

"..."

"Bởi vậy nên tư duy có chút kém đi. Jungkookie, năn nỉ em, đừng bắt anh đoán nữa!" Taehyung bắt đầu giở trò nũng nịu trên vai cậu.

"Vậy được rồi. Em cho anh ngốc hết bữa nay thôi. Mai phải hồi phục lại chất xám đấy biết không?"

"Hứa!" Taehyung cười lớn, đặt một nụ hôn vô cùng sủng nịnh vào bên gò má trắng trẻo của Jungkook.

Không còn giận nữa. Cậu lại quay sang ôm lấy Taehyung. Dụi dụi đầu vào cổ anh.

"Taehyung à!"

"Hửm?"

"Anh biết bụng em khác gì không?"

"Không."

"Là to hơn lúc trước ấy!"

"À....." thì ra Jungkook là muốn anh đoán ra điểm này.

"Anh biết tại sao không?"

"Tại sao?"

"Là vì..... trong bụng em.... có em bé!" cậu thì thầm vào tai anh những chữ cuối cùng, khiến Taehyung cứ nghĩ, có phải hay không mình vừa nghe nhầm?!

"Jungkook, nói lại nói lại!" Taehyung chỉ chỉ vào tai mình. "Hình như anh vừa nghe nhầm rồi, em nói lại xem!"

"Anh nghe nhầm thành gì?" cậu tò mò hỏi lại.

"À thật ra, anh nghe em nói.... em có em bé!!" Taehyung gãi gãi đầu ngây ngốc và cũng ngay tại thời điểm này, Jungkook mới nhận ra rằng, kì thực bản thân mình có bao nhiêu kiên nhẫn.

"Vậy thì anh nghe đúng rồi!"

"SAO?"

"Nếu anh nghe thấy em nói "em có em bé rồi" thì anh nghe đúng!"

"..."

END CHAP 68..

#JungMi aka DL