Chương 534: Mấy cô gái nào?

"Anh ta là chồng chị, chị phải biết rõ hơn tôi chứ."

Tống Khuynh Thành không ngờ đối phương lại là Lục Vận Huyên, giọng điệu cô lạnh nhạt đi rất nhiều, vừa định cúp điện thoại, Lục Vận Huyên lại nói: "Tôi có chuyện quan trọng muốn tìm Thẩm Chí, nếu cô biết anh ấy ở đâu, tôi hy vọng cô nói cho tôi biết."

Lần đầu tiên, Lục Vận Huyên hạ mình xuống thế này trước mặt Tống Khuynh Thành.

Ngón tay cô chậm rãi ấn nút cúp máy, nhớ tới dáng vẻ tiều tuỵ của Lục Vận Huyên trong siêu thị lúc buổi chiều, bây giờ lại thêm buổi tối như vậy, không biết đã xảy ra chuyện gì?

Khi đầu óc cô vừa bừng tỉnh, giọng nói của Lục Vận Huyên lại vang lên: "Gần đây anh ấy đang qua lại với một người phụ nữ lớn tuổi hơn anh ấy. Tối nay tôi đến nhà bố mẹ anh ấy, anh ấy nói muốn ly hôn với tôi, còn định từ chức. Anh ấy đã yêu cầu luật sư soạn thảo thỏa thuận ly hôn."

Tống Khuynh Thành lên tiếng: "Đây là chuyện của chị và chồng chị, không liên quan gì đến tôi, không cần phải nói với tôi."

"Thật sự không liên quan gì đến cô sao?" Lục Vận Huyên cười tự giễu: "Trong lòng anh ấy luôn nhớ đến cô, không phải cô cũng rất thích anh ấy à, nếu không ngay từ đầu cô đã không vào tù thay anh ấy? Lúc ở nước ngoài tôi luôn lừa người dối mình, bây giờ trở về, tôi mới nhận ra dù tôi có làm tốt đến đâu, anh ấy cũng không cho phép tôi bước vào trái tim anh ấy.”

"Vậy thì sao?"

Sau khi nghe vậy, tâm trạng Tống Khuynh Thành vẫn bình thản: "Lúc tôi đứng chỗ đó, chị là bạn gái ở bên cạnh anh ấy, nếu anh ấy thật sự có tình cảm sâu đậm với tôi như chị nói thì sao anh ấy có thể trơ mắt nhìn tôi bị kết án. Vài năm sau, khi anh ấy nắm tay chị bước lên máy bay, tôi coi như thiếu niên từng cùng tôi lớn lên đã không còn nữa.”

Lục Vận Huyên cầm điện thoại, im lặng.

"Khi các người trở về nước, ở nhà họ Lục, tôi gọi chị là chị họ, gọi anh ấy là anh rể, cho dù ở bên ngoài cũng là quan hệ như vậy, tôi và anh ấy từ lâu đã không còn liên quan đến nhau nữa." Tống Khuynh Thành nói: "Cho dù các người kết hôn hay ly hôn, cũng không phải là người ngoài như tôi quyết định. Bây giờ tôi rất hài lòng với cuộc sống của mình, không có ý định thay đổi, hy vọng chị đừng làm phiền tôi vì những chuyện này."

"Người phụ nữ đó vừa rồi đến nhà họ Thẩm." Lục Vận Huyên đột nhiên nói.

Tống Khuynh Thành cắt đứt lời của cô ta: "Tôi không có quyền can thiệp vào việc nhà của hai người, bây giờ tôi phải thu dọn đồ đạc, như vậy đi."

Nói xong, cô đặt điện thoại xuống.

Ném điện thoại di động lên bàn trà, Tống Khuynh Thành vẫn còn suy nghĩ những chuyện Lục Vận Huyên vừa nói.

Mấy tháng trước, Thẩm Chi nói với cô, anh ta dự định ly hôn với Lục Vận Huyên.

Bây giờ, xem như là biến thành hành động.

Khi Tống Khuynh Thành nghe được tin này, cũng không muốn cười trên nỗi đau của người khác, có lẽ bởi vì coi như Thẩm Chí và Lục Vận Huyên ở bên nhau hay ly hôn, nó đã sớm không còn ý nghĩa gì với cô.

Mỗi gia đình có cách vun vén hạnh phúc riêng.

Cho dù hợp hay tan, cũng không đến lượt người khác xen vào.

Về phần Thẩm Chí có yêu Lục Vận Huyên hay không, Tống Khuynh Thành không biết, mà cũng không muốn thăm dò quá sâu, đối với cô, đặc biệt sau khi mang thai, nó chỉ có lãng phí sức lực.

Để tách trà vào khay rồi đặt lại vào bồn rửa chén.

Tống Khuynh Thành bưng ra một đĩa dâu tây, tình cờ Úc Đình Xuyên đã tiền khách rồi đi vào nhà.

“Bây giờ anh có lên tầng trở về phòng không?" Cô hỏi.

Lúc này mới gần tám giờ rưỡi, đi ngủ, có lẽ còn hơi sớm.

Úc Đình Xuyên thay giày rồi đi tới: "Ở dưới lầu xem TV một lát." Vừa nói, anh vừa cười dịu dàng nhìn Tống Khuynh Thành: "Gần đây không phải có bộ phim truyền hình hot lắm sao, mấy cô gái như em đều rất thích xem."

Tống Khuynh Thành bắt đầu bới móc chữ: "Mấy cô gái nào?"

Nhìn dáng vẻ xoi mói của cô, Úc Đình Xuyên cười nhẹ: "Mấy nhân viên nữ trong công ty, trả lời như vậy có được không?"

"Nhân viên nữ nào mà có thể khiến sếp quan tâm vậy."

"Trong phòng trà."

Úc Đình Xuyên ngồi xuống ghế sofa: "Anh đi ngang vừa khéo nghe thấy."

Tống Khuynh Thành không nhịn được cong khóe miệng, ngồi xuống bên cạnh anh: “Ông chủ mà cũng nghe lén người khác nói chuyện, may mà mặt đẹp, nếu không thì nói ra sẽ có chút..."

Cô ngừng nói, không thốt ra tính từ cuối cùng.

Úc Đình Xuyên hỏi: "Có chút gì?"

"Không có gì." Kiên quyết không nói với anh từ "hèn hạ".

Tống Khuynh Thành cắm tăm vào quả dâu tây rồi đưa cho Úc Đình Xuyên: "Anh có muốn ăn dâu tây không?"

Úc Đình Xuyên nhận lấy dâu từ tay cô, không ăn mà đặt trở lại đĩa: "Bây giờ trời vẫn còn lạnh, buổi tối ăn ít trái cây thôi, nếu thật sự thích thì để sáng mai bảo dì Củng nấu mứt dâu tây cho em ăn."

"Vậy em càng muốn nếm thử một trái trước." Tống Khuynh Thành cò kè mặc cả: "Nếu không ngon, làm mứt cũng lãng phí, anh nói xem không phải sao?"

Những quả dâu tây này là cô mua từ siêu thị về.

Khi nhìn thấy nó, cô đã lập tức muốn mua về ăn.

Sau khi mang thai, ăn nhiều hơn bình thường là một vấn đề không thể tránh khỏi, Úc Đình Xuyên cũng muốn cô ăn nhiều hơn. Trong những người phụ nữ mang thai mà anh thấy, có lẽ Tống Khuynh Thành là người gầy nhất, hoặc có thể là tháng mang thai vẫn còn nhỏ, ngoại trừ nước da hồng hào thì không có sự thay đổi gì về hình thể.