Chương 535: Tổng Giám Đốc Úc Tự Mình Bắt Taxi Đến Công Ty (Ngọt Ngào)

Úc Đình Xuyên đứng dậy đi vào phòng bếp, khi trở ra trong tay anh có thêm một ly nước sôi.

Nhìn thấy anh dùng nước làm nóng dâu tây, trái tim Tống Khuynh Thành ấm lên.

"Ăn đi." Úc Đình Xuyên đưa dâu tây.

Tống Khuynh Thành nghiêng người, hôn lên má anh, sau đó nhận lấy quả dâu tây, cũng không quên nói cảm ơn.

Nhìn hành động trẻ con của cô, anh không khỏi nở nụ cười, đặt ra quy tắc cho cô: "Nhiều nhất là ăn năm trái thôi, không được tham ăn."

"Vâng." Tống Khuynh Thành gật đầu.

Nhớ đến cảnh tượng trên bàn ăn, cô không nhịn được hỏi: "Lúc em về Dư Nhiêu, Thẩm Triệt có gọi điện thoại cho anh, sao anh không nói cho em biết?"

Úc Đình Xuyên hỏi ngược lại: "Nói với em làm gì?"

"Không làm gì cả." Con ngươi Tống Khuynh Thành di chuyển trái phải: "Em chỉ là muốn biết."

"Sau này nếu cậu ấy gọi, anh sẽ để em nghe máy."

Nghe những gì anh nói, Tống Khuynh Thành vô thức cong khóe miệng, vừa ăn dâu tây vừa nói: "Em không thèm nghe, đừng có tìm em."

Lúc này, đột nhiên Úc Đình Xuyên đặt bàn tay to lên bụng của cô.

Qua áo len, Tống Khuynh Thành cảm nhận được sự dịu dàng.

Cô ngừng ăn dâu tây.

Tống Khuynh Thành nói: "Vẫn còn sớm, bốn tháng tuổi mới thấy mang thai. Em đã tính toán, tháng sáu, bụng không quá lớn, lúc đó em sẽ mặc quần áo rộng một chút, chắc có thế giấu được.”

Dứt lời, dường như cô nhớ ra điều gì đó, sau đó nói: "Hôm nay là tết nguyên tiêu, lúc đi siêu thị em quên không mua mấy viên trôi nước.”

Trong lời nói cô, có chút tiếc nuối.

Úc Đình Xuyên nắm bàn tay nhỏ bé của cô: "Trong tủ lạnh có không?"

"Không biết, em chưa nhìn nữa."

Tống Khuynh Thành đứng lên: "Em đi xem thử."

Thấy bóng lưng mảnh khảnh của cô chạy vào phòng bếp, Úc Đình Xuyên dựa lưng vào ghế sofa, ánh mắt anh loé lên sự cưng chiều. Anh theo thói quen móc điếu thuốc trong túi quần, nhưng lại cảm thấy trống rỗng, sau đó mới nhớ ra thuốc lá và bật lửa nằm trong bộ đồ vest ở trên lầu, hộp thuốc lá hôm trước ở trên bàn trà không biết chúng đã đi đâu.

Cân nhắc đến đứa trẻ, Úc Đình Xuyên không đi khắp nơi tìm thuốc lá nữa.

Không lâu sau, Tống Khuynh Thành thò đầu ra khỏi phòng bếp, vẻ mặt rất vui vẻ: "Không chỉ có trôi nước, còn có bánh ú với sủi cảo."

Úc Đình Xuyên mỉm cười nhìn cô: "Em có muốn ăn không?"

"Em muốn ăn hết, nhưng hình như phụ nữ mang thai không được mấy món này."

Tống Khuynh Thành cầm ra túi trôi nước rồi đặt lên bàn: "Vậy chúng ta ăn chè trôi nước đi, ngụ ý này rất tốt, lúc nào cũng đoàn tụ."

Ngày hôm sau, Tống Khuynh Thành dậy sớm hơn Úc Đình Xuyên.

Đối với cô, lần thứ ba chuyển trường trung học, hôm nay đi đăng ký học, tâm trạng cô có một chút khác biệt.

Bảy giờ rưỡi sáng, dì Củng đã làm xong bữa sáng.

Khi Tống Khuynh Thành ăn xong, Úc Đình Xuyên đặt tờ báo xuống, hỏi cô: "Thật sự không cần anh đưa em đi sao?"

"......" Tống Khuynh Thành lập tức lắc đầu.

Trước khi đi ngủ tối qua, cô đã từ chối đề nghị Úc Đình Xuyên đăng ký giúp cô.

Một người đàn ông như anh, cho dù không rêu rao khắp nơi nhưng anh rất bắt mắt trong đám người phụ huynh đó, sau này khó có thể đảm bảo không ai tò mò hỏi cô.

Một học sinh trung học 23 tuổi đã cực kỳ hiếm.

Nếu có thêm chồng giàu có, cô không thể tưởng tượng được sau này tương lai sẽ xảy ra chuyện gì ở trường.

Tâm tư Tống Khuynh Thành đang thả bay, Úc Đình Xuyên liếc nhìn đồng hồ rồi nói: "Ăn sáng xong rồi chuẩn bị đi, tiện đường đưa em đến trường luôn."

"Thật ra để ông Triệu đưa đi là được rồi."

"Hôm nay anh không lái xe, giữa trưa người của công ty bảo hiểm sẽ đến nhà để lấy chiếc Land Rover đi bảo trì." Úc Đình Xuyên nâng cằm về phía cầu thang: "Đi lên thay quần áo đi."

Nói đến đây, Tống Khuynh Thành cũng không từ chối.

Khi thay quần áo xong đi xuống lầu, Úc Đình Xuyên đã thay giày xong, đang đợi ở lối vào, mặc vest và giày da, cà vạt phẳng phiu, tay trái cầm áo khoác, Tống Khuynh Thành không muốn anh đi làm muộn nên vội vàng chạy tới, mang giày tuyết rồi đi theo anh ra khỏi biệt thự.

Khoảng chín giờ sáng, chiếc Mercedes Benz màu đen chậm rãi dừng lại ở cổng trường.

Úc Đình Xuyên lại nói: "Em thật sự không cần anh đưa em vào sao?"

Ông Triệu ngồi ở ghế lái, liếc nhìn gương chiếu hậu. Khuôn mặt của tài xế trung niên có vẻ ngoài hiền lành, trên khuôn mặt như có một nụ cười nhẹ.

Tống Khuynh Thành chú ý tới ánh mắt của ông Triệu, có hơi xấu hổ: "Không cần đâu, đăng ký rất đơn giản, em không ở trường, vài phút là xong rồi mà."

"Cầm theo tiền mặt chưa?"

"Ừm, lấy 10 ngàn tệ rồi."

Một trường trung học công lập như trường trung học số 3, không giống như Nguyên Duy, lệ phí báo danh từ 3.000 đến 4.000, vì vậy 10.000 tệ đối với cô thực sự là quá nhiều. Thấy Úc Đình Xuyên dường như không yên tâm về cô, Tống Khuynh Thành giơ tay lên, hứa: "Em sẽ gọi cho anh khi em đăng ký xong, được không?"

Úc Đình Xuyên cười nhẹ, một lúc sau, nói: "Vào đi."

Tống Khuynh Thành đẩy cửa xe xuống, cô không đến sớm, cũng không muộn, ở cổng trường người đến người đi, phần lớn học sinh đến đăng ký đều có phụ huynh đi cùng, ven đường đầy xe riêng đỗ lại.

Tống Khuynh Thành đi được một đoạn đường đến cổng, không khỏi xoay người lại, phát hiện chiếc Mercedes-Benz vẫn đang đậu tại chỗ.

Khóe môi cô cong lên, siết chặt dây đeo rồi đi thẳng vào trong.

Trong xe, Úc Đình Xuyên thu hồi ánh mắt, nói với ông Triệu: "Chờ vợ tôi ra ngoài rồi đưa cô ấy về nhà."

"Vậy còn tổng giám đốc cậu…" Lão Triệu bối rối.

"Tôi tự đi taxi đến công ty."