Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ông Trùm Giới Kinh Doanh Sủng Vợ Cả Ngày

Chương 545: Gặp Quý Lương Thành

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc này dì Củng đang dọn dẹp.

Tống Khuynh Thành nói với dì Củng giấy thỏa thuận phá dỡ và di dời nghĩa trang nằm trên tủ đầu giường trong phòng ngủ chính, Thẩm Triệt sẽ sớm lái xe qua, cô bảo dì Củng tạm thời ở nhà, để không bỏ lỡ Thẩm Triệt.

Mười một giờ rưỡi trưa, Thẩm Triệt nhận được thỏa thuận phá dỡ.

Sau đó, cậu lên đường thẳng đến ga tàu cao tốc.

Thẩm Triệt mua vé đi lúc 1:15 chiều.

Đi qua kiểm tra an ninh, vào trong sảnh chờ cũng đã khoảng mười hai giờ rưỡi, Thẩm Triệt lấy điện thoại di động ra gọi cho Tống Khuynh Thành.

Lúc này, cô vừa mới ăn trưa ở nhà ăn.

Biết Thẩm Triệt đã đợi sẵn ở cổng soát vé, Tống Khuynh Thành nói qua điện thoại: "Cậu chú ý an toàn, nếu hôm nay không thể đến kịp thì sáng mai có thể đến Cục Đất đai, không cần phải vội."

Thẩm Triệt hứa: "Yên tâm, tôi sẽ làm chuyện này viên mãn chu toàn giúp chị."

Tống Khuynh Thành nghe thấy tiếng số tàu vang lên trong sảnh chờ.

Cô mỉm cười: "Xem ra, nhận được tiền bồi thường, tôi phải trợ cấp chi phí chuyến đi này cho cậu."

"Chị cho thì tôi lấy."

Thẩm Triệt thở dài: "Gần đây, vừa khéo tôi định mua trang bị chơi game. ”

"Không phải nói sẽ ra ngoài tìm một công việc bán thời gian sao, tôi thấy cậu như một thiếu niên nghiện net."

"Tôi đã nộp Cv, nhưng bên kia vẫn chưa trả lời tôi."

Nói rồi, Thẩm Triệt đột nhiên nói: "Ở Nam Thành, chị cứ chăm chỉ học tập, dưỡng thai, tôi sẽ mang tro cốt của ông bà ngoại chị về, rồi tìm một nơi có phong thủy tốt để chôn cất hai ông bà."

Tống Khuynh Thành nghe những lời này, nhớ lại chuyện cũ, trong lòng có chút xúc động. Ông bà ngoại dù đã qua đời nhưng đối với cô vẫn là những người không thể thay thế.

Thẩm Triệt cất điện thoại đi, tìm một chỗ ngồi xuống.

Không lâu sau, phía sau có người gọi cậu: "Thẩm Triệt?”

Giọng nói của người đàn ông quen thuộc đã từng khắc sâu vào lòng cậu, động tác uống nước của Thẩm Triệt ngừng lại, bất giác quay người lại, Quý Lương Thành đã đứng sau lưng cậu.

Quý Lương Thành mặc áo khoác đen, quần dài, một tay đút trong túi quần, tay phải rủ xuống bên hông xách túi vải thô. Phong thái nhẹ nhàng này chắc hẳn là đang chuẩn bị đi công tác ngắn hạn.

So ra thì dáng vẻ hiện tại của Thẩm Triệt có chút xấu hổ.

Vì không tìm được chỗ ngồi nên cậu ngồi bệt xuống nền đá cẩm thạch, lót mông bằng khăn giấy, bên cạnh là chiếc ba lô kéo lỏng lẻo.

Thẩm Triệt không ngờ lại gặp được Quý Lương Thành ở đây.

Càng không có nghĩ tới, Quý Lương Thành sẽ chủ động chào hỏi mình.

Dù sao, với tâm trạng hiện tại, nếu gặp phải, sẽ làm bộ như không thấy.

Quý Lương Thành liếc nhìn mặt đất, ánh mắt lại rơi vào trên mặt Thẩm Trạch: "Định đi ra ngoài chơi sao?"

Cổ họng Thẩm Triệt khẽ nhúc nhích, không biết trả lời thế nào.

Bây giờ, khi đối mặt với Quý Lương Thành, cậu vẫn không thể cười nói như trước. Mỗi người đều có thể trở thành người khổng lồ trong lời nói, nhưng khi gặp phải tình huống mà cậu đã nói, thường sẽ trở thành người lùn trong hành động. Cậu trước mặt Tống Khuynh Thành sẽ đảm bảo rằng mình không có liên quan gì đến Quý Lương Thành, cũng không có nghĩa là hai người có thể gặp nhau và trò chuyện vui vẻ.

Lúc này, một công nhân làm vệ sinh đi qua đẩy một chiếc máy quét bằng điện.

Thẩm Triệt phải lập tức đứng lên.

Kết quả không cẩn thận, ví tiền rơi trên mặt đất.

Trước khi đưa tay nhặt lên, Quý Lương Thành đã cúi người xuống, sau đó đứng thẳng người đưa ví tiền lại cho Thẩm Triệt.

Trong tầm mắt của Thẩm Triệt, là ngón tay thon dài rõ ràng của Quý Lương Thành, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, so với cậu, tao nhã và chín chắn hơn rất nhiều. Cậu cầm lại ví tiền với tâm trạng phức tạp, cũng không quên nói cảm ơn.

Quý Lương Thành nhìn cậu rủ mắt tỏ vẻ xa lạ thì không biết nên nói gì. Trước kia giữa hai người chỉ cách nhau một lớp giấy mỏng manh, giờ đây lớp giấy ấy lại bị đóng thêm một tấm sắt cứng.

Trong loa, phát số tàu cao tốc Thẩm Triệt đi.

"Đi đây." Sau khi chào hỏi xong, Thẩm Triệt cầm ba lô trên mặt đất lên, xoay người đi đến cổng soát vé.

Bảy tám phút sau, Thẩm Triệt lên toa tàu cao tốc.

Ngồi xuống vị trí của mình, cậu quay đầu nhìn những hành khách xếp hàng chờ bên ngoài lên tàu, với rất nhiều suy nghĩ, cậu không khỏi nhớ lại cảnh tượng vừa gặp Quý Lương Thành, nhận ra sự gượng ép của bản thân, rồi lại nghĩ, thật ra cũng vậy thôi, ai mà không có mối tình đầu dang dở, ai dám nói sau này sẽ không gặp được người tốt hơn?

Nghĩ như vậy, toàn thân Thẩm Triệt thả lỏng.

Cậu hít một hơi thật sâu, lấy chiếc bịt mắt từ trong túi ra đeo lên.

Từ Nam Thành đến Dư Nhiêu, tầm 2 tiếng, đủ để cậu ngủ 1 giấc.

Lúc 3:20 chiều, tàu cao tốc đến Dư Nhiêu.

Thẩm Triệt đi theo đám người xuống thang máy, nhanh chóng đi đến cổng soát vé, khoé mắt bắt gặp một bóng người trước mặt, cho rằng mình nhìn lầm, khi nhìn lại thì thấy đó thật sự là Quý Lương Thành.

Quý Lương Thành quét thẻ căn cước trong khu vực cảm ứng, cánh cổng mở ra, anh ta cầm túi vải thô đi ra ngoài.

Gần như cùng lúc đó, một bóng dáng nhỏ nhắn lao vào vòng tay anh ta.

Quý Lương Thành bất giác duỗi tay ra ôm lấy người đang chạy tới.

"Em còn tưởng anh sẽ để em chờ lâu."

Mộ Nhiễm Ngữ hừ nhẹ, giọng nói khàn khàn.

Cách đó không xa, Thẩm Triệt thu hết cảnh tượng này vào mắt, tự nhiên nhận ra Mộ Nhiễm Ngữ, không biết tại sao cô ta lại ở Dư Nhiêu. Vốn cậu còn thắc mắc Quý Lương Thành đến Dư Nhiêu làm gì, nhưng bây giờ đã có lời giải đáp.

Thẩm Triệt không đi qua nữa, chọn cổng soát vé ở bên kia.

Khi cậu ra ngoài, đi thẳng đến nơi xe buýt đang đậu.

Trên đường đi, điện thoại di động của Thẩm Triệt rung lên.

Tống Khuynh Thành gửi tin nhắn WeChat.

Cậu nhấp vào, là ảnh chụp màn hình khách sạn.
« Chương TrướcChương Tiếp »