Chương 16: Yêu rồi thì cũng sẽ mù quáng

(16)

Ở Hà gia lúc này, bầu không khí cực kì tệ hại...

Ngày hôm nay lẽ ra là ngày tốt đẹp để tổ chức buổi lễ đính hôn cho Hà Diệp Nhu và Trương Tử Dương, không ngờ tất cả đều bị phá hoại hết. Hà Minh Thành tức giận vô cùng, sau cái tát giành cho Hà Diệp Nhu đó, ông ta không thèm mở miệng nói một câu nào nữa, thẳng thừng bước vào phòng sách rồi đóng cửa lại.

Hà phu nhân Bằng Phi thì mềm lòng hơn, bà ta cũng vì thương con gái, liền ngồi xuống bên con, nhẹ nhàng an ủi:

- Được rồi Nhu Nhu à, bố con cũng chỉ vì tức giận nhất thời mà thôi...

Cái tát bất chợt của Hà Minh Thành khiến cho Hà Diệp Nhu bàng hoàng vô cùng, hơn nữa còn là trước mặt nhiều người. Từ nhỏ tới lớn, bố mẹ luôn yêu thương cô ta như vậy, chưa bao giờ lớn tiếng dù chỉ một lời. Thế mà ngày hôm nay, bố lại giơ tay tát cô ta.

Hà Diệp Nhu nghĩ đến Tô Hy thì càng thêm tức giận, ánh mắt chỉ còn ngọn lửa thù hận. Cô ta liền đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô, trong lòng thầm chửi rủa cô thậm tệ:

- Mẹ ơi, tất cả là do con tiện nhân Tô Hy đó, là cô ta không mời mà xuất hiện, hơn nữa còn dám ngang nhiên quyến rũ anh Tử Dương của con. Anh Tử Dương, anh ấy không biết đã đi đâu rồi...

Nghĩ tới cảnh Trương Tử Dương, nhân vật chính của buổi lễ đính hôn ngày hôm nay đã đi cùng người phụ nữ khác, Hà Diệp Nhu bất lực chẳng thể đuổi theo được. Đã thế rồi bố còn không bênh vực mình, cô ta càng thêm ấm ức. Tất cả chính là tại Tô Hy, chính là Tô Hy cố tình xuất hiện.

- Không được, con phải đi tìm con tiện nhân đó, dạy cho cô ta một bài học...

Bằng Phi thấy con gái mình tinh thần không ổn định, kích động như vậy, bà lo lắng vô cùng, lập tức ngăn cô ta lại:

- Nhu Nhu, con bình tĩnh lại đã, mọi chuyện còn đó...

- Không được đâu mẹ, anh Tử Dương của con, anh ấy...

Hà Diệp Nhu vừa giận vừa ấm ức tới nỗi cả người run cầm cập, nhất thời không thể nói được một câu hoàn chỉnh. Đúng lúc đó Trương Tử Dương đã trở về "nhận tội", thấy cảnh này, hắn ta lập tức chạy tới ôm lấy Hà Diệp Nhu:

- Diệp Nhu, em đừng khóc mà. Anh xin lỗi!

Thật ra Bằng Phi cũng không ưa gì Trương Tử Dương, nhất là ngày hôm nay, hắn còn ngang nhiên bỏ đi với người phụ nữ khác. Nhưng thấy con gái mình yêu người đàn ông này sâu đậm, bà cũng đành nhẫn nhịn lại, tức giận phủi tay bỏ đi.

Hà Diệp Nhu nhìn thấy Trương Tử Dương đã trở về, cô ta càng thêm ấm ức, liền nhào vào lòng hắn mà ăn vạ:

- Sao anh không đi theo cô ta luôn đi, còn về đây làm gì nữa?

Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Hà Diệp Nhu cũng đã an tâm hơn phần nào, may là Trương Tử Dương đã về rồi. Cô ta không muốn hắn ở bên Tô Hy thêm một giây phút nào nữa, nếu không cô ta sẽ phát điên mất.

Trương Tử Dương biết rõ Hà Diệp Nhu là người dễ nổi giận nhưng cũng dễ nguôi giận, liền ngon ngọt dỗ dành:

- Diệp Nhu, em không được hiểu lầm anh như vậy. Em cũng thấy rồi đó, để Tô Hy ở lại thì buổi lễ đính hôn của chúng ta sẽ càng loạn. Anh chỉ là vì em nên mới gấp gáp muốn đuổi cô ta đi mà thôi. Với lại, chẳng phải anh đã trở về bên em rồi sao? Đừng giận anh nữa có được không?

Hà Diệp Nhu không phải là một người ngốc nghếch tới nỗi không nhìn ra được tâm tư của Trương Tử Dương lúc đó. Nhưng có câu, yêu rồi thì cũng sẽ mù quáng. Cô ta yêu hắn thật lòng, cho dù hắn có nói dối, cô ta cũng nguyện tin tưởng hắn. Chỉ cần hắn vẫn ở bên là đủ rồi.

- Thật sao? Anh Tử Dương, anh sẽ ở bên em mãi mãi, đúng không?1

Nếu là trước kia, Trương Tử Dương sẽ không chút chần chừ mà gật đầu hứa. Nhưng bây giờ hắn lại có chút chần chừ rồi, hình bóng của Tô Hy cứ xuất hiện trong trí óc, khiến cho hắn do dự một hồi:

- Đương nhiên. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, mau đi tẩy trang rồi thay đồ đi. Chẳng nhẽ em muốn bản thân trở thành bộ dạng thảm hại như Tô Hy sao?

Câu này vẫn là câu nói có tác dụng nhất với Hà Diệp Nhu, cô ta căm hận Tô Hy, ghen ghét đố kị với cô, đương nhiên sẽ không để bản thân thảm hại như cô. Tâm trạng tồi tệ cũng đã đỡ hơn rất nhiều, cô ta liền ôm lấy cánh tay Trương Tử Dương, nũng nịu:

- Vậy anh bế em lên phòng đi, em đau chân quá không đi được nữa.

- Được.

Trương Tử Dương vẫn rất chiều chuộng "người vợ sắp cưới" của mình, liền bế cô ta lên phòng. Nhưng không ai biết, trong lòng hắn đang nảy sinh âm mưu gì...

...

Ở phòng sách lúc này, Hà Minh Thành vẫn tức giận. Bằng Phi bê một tách trà bước vào, đặt lên bàn, sau đó liền giúp chồng mình đấm bóp vai:

- Hy Hy cũng là con gái chúng ta mà, ông cũng đừng tức giận quá làm gì, ảnh hưởng tới sức khỏe!1

Được vợ an ủi, Hà Minh Thành cũng đã bớt giận hơn, nhưng vẫn nghiêm giọng chỉ trích gay gắt:

- Tại bà chiều con bé hư rồi. Bà nhìn thấy hậu quả hôm nay chưa, không những khiến cho Hà gia mất mặt, Lục tổng còn tức giận bỏ đi rồi. Khó khăn lắm Lục tổng mới chú ý tới Hà gia chúng ta, nay đã bị con gái ngoan của bà phá hỏng hết rồi đó.

Bằng Phi sao có thể không hiểu nỗi lo của Hà Minh Thành chứ? Chuyện ngày hôm nay quả thực sẽ gây bất lợi rất nhiều cho Hà gia và tập đoàn. Ngày hôm nay ầm ĩ như vậy, giá cổ phiếu của Hà thị cũng tụt dốc thảm hại. Nhưng bà ta đột nhiên lại có ý này:

- Minh Thành à, thật ra tôi thấy thằng nhóc họ Trương kia chẳng xứng với con gái chúng ta một chút nào, không có cái gì gọi là môn đăng hộ đối hết. Lục tổng thân phận cao quý như vậy, lại còn độc thân. Hôm nay cậu ấy đích thân tới đây chắc chắn là vì đã để mắt tới Nhu Nhu rồi, con gái nhà chúng ta xinh đẹp như vậy cơ mà.1

Một câu nói này đã khiến cho ánh mắt Hà Minh Thành thay đổi, ông ta liền rơi vào trầm tư, đăm chiêu suy nghĩ...

...