Chương 5.1

Nơi đầy rác rưởi và bùn đất này là chỗ dành cho người ở sao? Ngay cả xe của anh cũng không chịu được môi trường như thế này chứ đừng nói là con người!

Biểu cảm sống động trên mặt của Kim Tử Duyệt khiến cô bật cười, cô gật gù nói:

“Khác biệt rất lớn phải không? Mãi sau tôi mới biết tên Liên Hoa Tây được copy từ tên đường Liên Hoa, nghe thì có vẻ xa hoa. Nhưng thực chất đó là hai nơi hoàn toàn khác nhau!”.

Đường Liên Hoa là khu dân cư cao cấp, còn đường Liên Hoa Tây là khu ổ chuột.

Cô hưng phấn như một đứa trẻ tìm thấy thứ gì đó thú vị chỉ muốn chia sẻ ngay lập tức với người lớn. Dường như cô không hề cảm thấy xấu hổ khi sống ở một nơi như vậy, ngược lại còn tự hào nữa.

“Cô không thấy mình bị lừa sao? Tại sao phải thuê ở đây?”. Kim Tử Duyệt lọ mọ tìm số nhà 13. Mãi mới tìm được chỗ đậu xe tốt, anh liền đỗ xe lại.

“Nơi này cũ kỹ quá, an ning thì lỏng lẻo. Ngay cả một cái camera cũng không có. Ở đây không an toàn chút nào”.

“An ninh á?”. Trương Mộ Linh cười như được mùa,:“Ở đây không cần đề phòng trộm cắp”.

Kim Tử Duyệt lập tức hiểu ý cô.

Ngôi nhà mà Trương Mộ Li đang thuê là một căn nhà cũ bốn tầng, nhưng cô quả quyết muốn lên tầng năm cũng được. Cô vừa mở cửa anh liền bị dọa sợ, sao nhiều phòng, nhiều cửa thế?

Kim Tử Duyệt trợn tròn mắt, anh không đếm nổi có bao nhiêu hộ gia đình sống ở đây. Lúc cô vừa mở cửa phòng, anh lập tức đứng hình, tự nhủ có phải mắt mình kém không, sao anh chỉ thấy chỉ có một khoảng trống nhỏ dưới chân. Vừa mở hé cửa đã thấy chiếc giường trong góc. Ở đây căn bản không phòng nào có phòng ngủ!

“Tổng giám đốc, mời vào. Đứng ngoài chắn lối đi lắm”. Trương Mộ Li tươi cười chào đón.

Tuy cô mời anh vào nhưng mà anh ngồi ở đâu? Trong phòng chỉ đủ để chứa một chiếc giường đơn, một chiếc tủ quần áo và một chiếc bàn nhỏ xíu. Anh vừa bước vào căn phòng ngay lập tức kín bưng. Thảo nào cô bảo không cần thiết bị chống trộm, đến kẻ trộm cũng không thèm ở cái nơi chật hẹp như thế này.

“Đừng nói với tôi đây là nơi cô ở”. Mặc dù hỏi như thế nhưng anh vẫn cảm thấy khó tin.

“Tôi ở đây mà! Giá thuê là sáu bảy ngàn tệ, đây là nơi duy nhất gần công ty. Dẫu có hơi đắt nhưng mà ở cuối đường có một trạm xe buýt, cũng thuận tiện hơn nhiều, chỉ mất 40 phút để đi thôi. Vì thế tôi mới miễn cưỡng thuê ở đây!”.

Kim Tử Duyệt bị cô làm cho kinh hãi. Bốn mươi phút mà gần? Nhưng mà càng ngạc nhiên hơn là phòng thế này mà vẫn đòi giá cắt cổ.

“Sáu bảy ngàn tệ á? Ở đây có ma không đấy?”.

Trương Mộ Li bật cười,: “Có rất nhiều người sống ở đây, làm sao có ma chứ”.

Cô cũng cảm thấy nơi ở của mình cũng không phù hợp để tiếp khách, cô liếc nhìn xung quanh sau đó lạch bạch chạy đến tủ quần áo lấy ra một cái ghế xếp sau đó mở ra đặt ở bên chiếc bàn nhỏ cô thường ngồi ăn cơm,:

“Tổng giám đốc, anh ngồi đi!”.

Kim Tử Duyệt nhìn chiếc ghế nhỏ, xoay người ngồi xuống giường của cô. Nếu đến nhà người khác, anh sẽ không bao giờ ngồi lên giường. Nhưng ở đây anh khó mà nghĩ đó là chiếc giường. Bởi vì cách giường một bước là một bàn ăn nhỏ.

“Cô nhìn tôi làm gì?”. Anh có chút khó xử.

Trương Mộ Li chớp mắt,: “Tôi chỉ đang nghĩ, anh đưa tôi về nhà chắc là có chuyện quan trọng muốn nói.”.

“Chuyện quan trọng? Không có”. Kim Tử Duyệt lúng túng không dám nhìn thẳng mặt cô nói:

“Chỉ là rảnh rỗi thôi, không phải lúc trước cô nói nhà gặp khó khăn sao. Chúng ta có thể thương lượng. Coi như là đãi ngộ nhân viên đi, với lại tôi cũng có thể ghi điểm trong mắt của bố tôi”.

Trương Mộ Li hai mắt sáng lên, cô thực sự tin vào lời nói dối của anh, cảm động nói:

“Thì ra là thế, tôi còn tưởng mình làm sai gì! Bây giờ thì yên tâm rồi, Tổng giám đốc, anh đúng là người tốt!”.

Kim Tử Duyệt nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao mình lại phải chạy đến nơi này với cô.

“Thực ra cũng chẳng có khó khăn gì. Tôi có tiền ăn, có nhà ở, tôi còn có tiền dành dụm cho em trai đi học nữa”.

Kim Tử Duyệt đảo mắt nhìn xung quanh, nếu đây là nơi ở, có lẽ đồ ăn cũng chả khá khẩm hơn. Chả trách cô bị suy dinh dưỡng.

Ánh mắt anh rơi trên người cô, cô luôn mặc quần áo rộng thùng thình, có tăng hay giảm cũng không biết.

“Tổng giám đốc?”.

Kim Tử Duyệt giật mình, cố ý dời mắt đi. Anh kéo kéo cà vạt, lấy cớ nói:

“Trong này nóng quá, không bật điều hòa sao?”.

“Tổng giám đốc, anh nghĩ ở đây có điều hòa à?”.

Trường Mộc Li lại chạy đến tủ lấy ra một chiếc quạt điện cũ đặt lên tủ quần áo, sau đó đứng lên bàn ăn nhấn công tắc.

“Lát nữa sẽ mát thôi, trong nhà chỗ cao nhất chỉ có chỗ này thôi!”.

Mát? Nhìn cô chật vật với chiếc quạt điện thôi cũng đủ làm anh nóng thêm rồi. Kim Tử Duyệt cảm thấy chiếc quạt này còn không đủ lực đuổi ruồi.

“Đây là sản phẩm từ thời nào thế?”. Kim Tử Duyệt không thích những thứ như thế.

“Những thứ vô dụng như thế này thì vứt đi, thay cái mới. Tiền lương của cô mua điều hòa cũng không nổi quá”.

“Điều hòa ý ạ? Tôi đang thuê phòng mà, sao có tiền mà mua điều hòa được chứ?”. Trương Mộ Li nhìn chiếc quạt điện, nói:

“Chiếc quạt này là do một đồng nghiệp đặc biệt tặng cho tôi. Buổi tối cũng mát lắm!”.

Kim Tử Duyệt thái dương giật giật,: “Đồng nghiệp? Đồng nghiệp nào?”.

“Là Hãn Tường phòng bên cạnh ý! Nhưng mà một tổng giám đốc như anh thì một nhân viên nhỏ thế anh làm sao mà biết”.

Kim Tử Duyệt khịt mũi, tất nhiên anh không thể nhớ hết tên của tất cả nhân viên, nhưng anh mơ hồ đoán được giới tính của cái tên đó, người mà cô vừa nhắc đến chắc chắn là đàn ông!

“Thật vậy sao? Có vẻ cô nổi tiếng quá nhỉ, còn có người tặng quạt cơ mà”.

Trương Mộ Li không nhận ra ý mỉa mai, vẫn nhiệt tình nói:

“Đúng vậy, Hãn Tường tốt lắm. Đôi khi buổi trưa không có thời gian ăn cơm, anh ấy còn giúp tôi mua một phần”.

Chỉ là mua cơm thôi mà, việc gì mà phải gọi thân mật thế? Kim Tử Duyệt chán ghét nhìn cô nhắc đến người khác với vẻ mặt rạng rỡ. Trong khi lúc nào cứng nhắc gọi anh là Tổng giám đốc, còn người khác thì gọi thân mật như thế!

“Không phải cô cũng từng mắng tôi là tra nam sao?”.

“Khụ khụ khụ..”. Trương Mộ Li suýt chút nữa ngã xuống đất.

“Tổng giám đốc, anh đừng chọc tôi nữa. Tôi sai rồi mà!”.

Kim Tử Việt cau mày nhìn cô, một lúc sau mới nói,: “Sở dĩ sau này cô khách khí với tôi như thế, là bởi vì tôi là tổng giám đốc của Kim Thái, sợ tôi sai thải cô đúng không?”.

“Tất nhiên rồi!”. Trương Mộ Li thẳng thắn nói tiếp,: “Đó không phải là lẽ thường tình à?”.

“Bây giờ thì sao?”.

Trương Mộ Li ngượng ngùng cười ngây ngô,:

“Nói thật, ban đầu tôi cũng không muốn. Nhưng vì công việc tôi đành nhịn xuống, bây giờ tôi thực sự thấy anh là một ông chủ cực kỳ tốt! Tôi sẽ không bao giờ gây phiền phức cho anh!”.

“Ồ,vậy thì gọi tên tôi xem”.

“Hả?!”. Trương Mộ Li còn nghĩ khi thấy được lòng trung thành của mình sẽ khen ngợi một câu, ai ngờ anh ta lại đưa ra yêu cầu như thế!

“Cô chưa từng nghe qua, sếp thì phải đối tốt với cấp dưới sao? Cô gọi tôi xa lạ như vậy, người ngoài nghe được lại tưởng tôi ngược đãi cô”. Kim Tử Duyệt lại thúc giục,: “ Hay là cô không biết tên của tôi? Tôi nghĩ cô còn thầm mắng tôi cả trăm lần ý chứ, nhân tiện thử gọi thân mật giống như cô gọi tên Hãn Tường kia đi”.

Vô lý, hết sức vô lý! Nhưng mà cô không có bất cứ lý do nào để từ chối, nhìn anh nửa ngày, một lúc lâu sau mới mở miệng gọi một tiếng: “Tử Duyệt”.

“Cái gì cơ?”.

“Tử Duyệt!”. Không xong rồi, tại sao cô lại đỏ mặt? Rõ ràng đã từng nghe rất nhiều người gọi anh như vậy, rất bình thường mà.

Kim Tử Duyệt khoái trá gật đầu nói,: “Rất tốt, từ nay về sau phải gọi tôi như vậy, hiểu chưa?”.

“Hả?”. Trương Mộ Li cảm thấy hơi kì lạ.

“Chà, đến giờ ăn rồi nhỉ?”. Kim Tử Duyệt nói với Trương Mộ Li đang rối rắm với thái độ vương giả, : “Tôi có ý tốt đưa cô về, cô không đãi tôi một bữa sao?”.

“Ăn tối?”. Cũng không phải là không được, Trương Mộ Li ngượng ngùng nói,: “Nhưng anh xem, phòng tôi nhỏ như vậy, cơm tối chỉ đơn giản thôi, có sao không?”.

“Có làm sao đâu, đều là con người, cô ăn được tôi cũng ăn được”. Kim Tử Duyệt còn lạc quan nghĩ thử xem tay nghề của cô như thế nào, bỏ một buổi liên hoan lớn chỉ để đến chỗ ở chật hẹp này của cô, xem thử có đáng không.

Trương Mộ Li gãi đầu, bất đắc dĩ nói:

“Vậy anh muốn ăn gì? Thịt bò hay là rau?”.

“Cả hai đi, healthy”.

“Hả, nhiều thế á, đủ để tôi ăn hai ngày đó”.

“Sao cô keo kiệt thế?”. Kim Tử Duyệt không kiên nhẫn nhìn cô,: “Tôi còn chưa bảo cô gửi tiền xăng xe đâu..”.

“Tự anh đưa tôi về mà..”. Trương Mộ Li thấp giọng lẩm bẩm, lại đi tới tủ mở hết bên này sang bên kia.

Kim Tử Duyệt tận mắt nhìn, sau khi tìm kiếm hồi lâu, cô lấy ra hai gói mì ăn liền từ ngăn tủ lúc nãy để quạt điện, anh há hốc mồm.

“Đó là cái gì vậy?”.

“Thì là mì gói, thịt bò rau củ”. Trương Mộ Li đặt hai gói mì lên bàn rồi quay đi,: “Chờ chút, tôi đi đun nước”.

Kim Tử Duyệt thậm chí không còn sức bảo cô dừng lại, anh trực tiếp đứng dậy khỏi giường, bước ba bước bằng đôi chân dài miên man của mình đến trước tủ quần áo của cô. Anh mở cửa tủ, không e dè chủ nhân của nó còn đứng ở đấy.

Trương Mộ Li hét lên,: “Anh làm gì thế?!”. Cái tủ đó chứa tất cả đồ đạc của cô!

Khóe mắt anh giật giật, anh đang nhìn thấy cái gì đây? Bát đũa, đống mỳ ăn liền, đồ vệ sinh cá nhân, máy sấy tóc. Chỗ để đựng quần áo lại chỉ để đựng đống đồ lặt vặt, quần áo chỉ có vài bộ đã cũ.

Tất cả những thứ xếp chồng lên nhau đó, đều là mỳ ăn liền!

Kim Tử Duyệt trừng mắt nhìn cô, so với cô còn tức giận hơn.

“Cô không còn gì khác để ăn à?”.

Trương Mộ Li im lặng, nghĩ có thể anh thấy tức giận vì không hài lòng với bữa ăn, đã nói đồ ăn ở đây đơn giản rồi mà. Đúng là đại thiếu gia khó chiều!

“Có thể đến chợ mua, nhưng mà nó cách xa ở đây lắm. Nhà bếp chung, nếu người khác chưa nấu xong còn phải đợi nữa. Nếu chưa ăn liền thì cất vào tủ lạnh, cũng là dùng chung nốt. Bỏ vào đó thì vài giây sau đã biến mất không còn tăm hơi nữa. Cho nên tôi thường ăn mỳ gói, nhưng nếu anh muốn, tôi sẽ chạy đi mua!”.

Kim Tử Duyệt nghe cô nói xong thì sốc đến mất hồn.

“Ý cô là, cô nấu chung với người khác?”.

“Đúng vạy, tôi còn dùng chung một nhà tắm và nhà vệ sinh!”. Nói xong Trương Mộ Li mới cảm thấy hối hận. Cô bụm miệng lại nhưng đã quá muộn.

Cô hoàn toàn quên mất Kim Tử Duyệt là người ưa sạch sẽ, anh ta sẽ phát điên lên khi ai đó đại tiện trong nhà vệ sinh của mình!