Chương 7: Chúng Tôi Là Gia Đình Tương Lai (2)

"Chuẩn bị bữa tối?"

"Có gì đó không đúng?"

Vũ Ánh Tuyết không biết nấu ăn, thậm chí cô còn không muốn vào bếp! Vì cô là một đại tiểu thư trong một gia đình cũng thuộc hàng khá giả. Hằng ngày đều có người bưng kẻ hầu. Mọi thứ đều luôn được chu cấp.

"Tôi không thể nấu ăn." Vũ Ánh Tuyết đáp trả lời đề nghị của anh ta.

"Cô không thể học được sao

Phạm Khởi Đình nhắc nhở và châm biếm cô: "Cô đừng quên những điều tốt đẹp” cô đã làm. Việc chuẩn bị một bữa tổi phong phú sẽ giúp cô bù đắp phần nào."

"Ý anh là, cha anh sẽ không truy vấn việc này sau khi tôi chuẩn bị bữa tối?"

"Tôi không nói điều đó, nhưng tôi chỉ đưa ra một gợi ý cho cô mà thôi." Phạm Khởi Đình đã sửa lại suy nghĩ của Vũ Ánh Tuyết.

"Tôi sẽ gọi cô là: Cô Vũ."

Phạm Khởi Đình không muốn gọi Vũ Ánh Tuyết, vị hôn thể của mình, là “mẹ kế" Vũ Ánh Tuyết nghiến răng và nói, "Không phải chỉ là bữa tối thôi sao? Để tôi làm!"

Đôi mắt của Phạm Khởi Đình đầy khoái chí và mong chờ: "Tôi sẽ chờ xem."

Vũ Ánh Tuyết trực tiếp giao hành lý cho người giúp việc, rồi xắn tay áo và bước vào bếp. Đã có hai người giúp việc chuẩn bị nguyên liệu. Sau khi nhìn thấy cô, họ gật đầu lịch sự: "Cô Vũ, tối nay bữa tối là tôm luộc, ngó sen xào, đậu phụ ngọc, xào thịt bò và súp sườn hầm sen, cô bắt đầu với món nào?"

"Cá bột nóng." Vũ Ánh Tuyết chọn cách đơn giản nhất.

Do dự một lúc, cô từ từ đổ dầu và dầu bắt đầu nóng lên.

"Đừng sợ, không sao đầu, mình không còn là đứa nhóc năm tuổi nữa”.

Vũ Ánh Tuyết trấn an mình. Ngay khi đưa nguyên liệu vào nồi, một ngọn lửa dữ dội bùng lên. Ngọn lửa trước mặt khiến Vũ Ánh Tuyết nhớ lại một cảnh tượng thời thơ ấu của cô. Một cảnh tượng cô không bào giờ quên. Đúng hơn đó là một quá khứ đau buồn.

Ngày ấy, cùng giống như bây giờ, cô là một đứa trẻ vụng về nhưng lại muốn nấu ăn. Khi thức ăn ở trong nồi thì một ngọn lửa bùng lên rất lớn. Nó khiến cô hốt hoảng và cô hét lên vì sợ hãi.

Người mẹ nghe thấy âm thanh la hét của Vũ Ánh Tuyết thì vội lao vào. Thấy cảnh tượng kinh hoàng, bà ôm chặt lấy Vũ Ánh Tuyết để che chắn cho cô khỏi ngọn lửa quái ác,

Tuy nhiên, hệ quả là bà bị bỏng nặng ở phần lưng do dầu nóng văng ra. Vết thương càng trở nên nghiêm trọng vì bị nhiễm trùng nặng. Ba ngày sau, bà hoàn toàn buông tay, vĩnh biệt cuộc sống.

Sau khi mất người thân duy nhất là mẹ mình, Vũ Ánh Tuyết bắt đầu trở nên khác thường hơn. Cô không còn là một cô gái ngoan hiền như trước đây. Cô thường lao vào những cuộc vui náo nhiệt cùng bạn bè. Đặc biệt khi ba cô đi thêm bước nữa. Sau đó là sự xuất hiện của cô em gái thâm độc cùng cha khác mẹ với cô.

Nếu cô không nghĩ về việc giúp mẹ nấu ăn, thì mẹ cô sẽ không chết ...Đôi mắt của Vũ Ánh Tuyết dần dần mang chút đượm buồn khi nghĩ về chuyện đó.

"Á!" Cô hầu gái quay lại nhìn cảnh tượng trước mặt, phát ra một tiếng thét chói tai, và vội vã đi về phía trước để tắt lửa.

"Cô Vũ, cô không sao chứ?"

Sau khi đặt cái nồi sang một bên, cô hầu gái hỏi Vũ Ánh Tuyết một cách lo lång, nhìn những vết bỏng nóng do dầu nóng bắn lên tay:"Tại sao cô không tránh?"

"Có chuyện gì vậy?" Phạm Khởi Đình nghe thấy tiếng người hầu gái hét lên thì vội vã bước vào.

Người giúp việc vội vàng nói: "Cậu chủ, cô Vũ, cô ấy bị bỏng dầu. Khi đang nấu ăn thì ngọn lửa phát lớn khiến dầu bắn ra bên ngoài. Nhưng cô Vũ không né tránh nên...Hãy nhìn vào tay cô ấy."

Bàn tay trắng của Vũ Ánh Tuyết đột nhiên bị bao phủ bởi những vết phồng rộp.

Phạm Khởi Đình liếc nhìn và ra lệnh: "Đi lấy hộp thuốc."

Sau đó, anh ta nắm lấy cổ tay của Vũ Ánh Tuyết và kéo cô vào phòng khách.