Chương 2: Mượn truyện “heo” để mơ mộng với sếp lớn

Cô còn nhớ bên dưới khu bình luận, tất cả độc giả lọt hố đều đang kêu gào tha thiết.

"Tác giả ơi, mau trở lại!"

"Mong có chương mới, tác giả ơi!"

"Tác giả, tác giả quẳng hố không lấp à?"

"Muốn xem sếp Hạ với nữ chính thế nào, đang xem giở bỗng nhiên dừng, làm người ta nghẹn chết mất!"

Không những làm người ta nghẹn chết, mà còn khiến người ta tức đến hộc máu.

Nhớ hôm đó mình đang xem hăng say, hào hứng bừng bừng, chợt phát hiện không có phần sau, Đường Mạn Mạn giận dữ đến mức chỉ muốn túm lấy tác giả quẳng hố không lấp kia mang ra tẩn cho một trận.

Cô dựa theo thói quen, để lại một bình luận mới trong khu bình luận, đang định tắt trang web đi, thì chợt đọc được một bình luận:

"Nếu có người viết tiếp thì hay."

Bình luận này chiếm được rất nhiều sự đồng tình của độc giả, ai nấy đều nhao nhao trả lời bình luận, phần lớn đều tỏ ý tán thành.

Còn có người nói "cho dù không có kết cục, thì viết tiếp một nửa còn lại cũng được, dở dở ương ương thật sự khiến người ta khó chịu".

Đọc được những bình luận này, Đường Mạn Mạn không khỏi động lòng. Cô nghĩ, liệu mình có thể thử một lần không?

Tốt nghiệp chuyên ngành ngôn ngữ, tài viết lách của cô cũng không tệ lắm, cô cũng rất thích truyện này, giống như thảo luận trong phần bình luận, chỉ cần viết tiếp diễn biến trong phần bình luận, cho dù tác giả có trở về cũng sẽ không nổi giận.

Cô không nhịn được mà muốn thử một lần, nhưng cũng hơi do dự. Không phải vì lý do gì khác, mà truyện "Chủ tịch đừng qua đây" này, khụ... là một truyện “con heo” mười tám cộng.

Ngoại trừ bạn thân nhất thì không ai biết, đây là một trong những sở thích ngoài công việc của Đường Mạn Mạn, lén lút lên mạng xem truyện người lớn.

Cô đã theo dõi "Chủ tịch đừng qua đây" được hai tháng, lúc ấy đu truyện đến mê say, không phải lần đầu lén đọc trong phòng làm việc.

Điều này khiến Đường Mạn Mạn luôn có cảm giác có tật giật mình, sợ bị đồng nghiệp phát hiện ra sở thích đáng xấu hổ của mình, hơn nữa còn vì nam chính Hạ Nặc trong truyện.

Hạ Nặc này rất giống lãnh đạo trực tiếp của cô, chủ tịch tập đoàn Hồng Thụy!

Hai người đều họ Hạ, một người tên có chữ "Nặc", một người tên có chữ "Tranh", đều xuất thân danh môn, là tinh anh từ nước ngoài về.

Trong truyện lúc Hạ Nặc xuất hiện là 27 tuổi, Hạ Tranh cũng vừa vặn 27 tuổi.

Hơn nữa tính cách hai người đều cao ngạo, tướng mạo tuấn tú.

Đường Mạn Mạn thậm chí còn nghi ngờ tác giả Nhục Sơn Đại Ma Vương chính là người quen của Hạ Tranh, nếu không làm sao có thể viết giống đến vậy.

Có thể tưởng tượng, nếu để người khác biết việc này, chưa biết chừng còn cho rằng cô đang mượn truyện “con heo” để mơ mộng với sếp lớn.

Đường Mạn Mạn không muốn để người khác hiểu lầm, nhưng suy nghĩ vừa hiện ra trong đầu thì trong lòng cũng ngứa ngáy.

Cô do dự hồi lâu, cuối cùng cắn răng mở một trang Word trống ra.

Mặc kệ, đã xem lâu thế rồi mà không ai phát hiện, cũng không đến mức cô vừa múa bút lại bị sếp lớn vừa vặn bắt được chứ?

Phải nói Đường Mạn Mạn là một người nhanh tay lẹ mắt, chẳng mấy chốc cô đã đắm chìm trong câu chữ văn chương, thỉnh thoảng lại hiện ra một vài tình tiết trong ký ức, trong đầu dựa vào sự tiếp xúc giữa mình với sếp, cố gắng phác họa ra hình tượng phù hợp với nam chính Hạ Nặc.

Dần dần, cô hoàn toàn chìm đắm vào trong đó.