Chương 118: Không phải con của tôi

Mấy giây sau đó, bác sĩ lập tức có mặt, kiểm tra cơ thể cho Hàn Gia Lệ xong, sau đó thu đồ nghề lại, cười nói với bọn họ: “ Mọi người yên tâm đi, Hàn tiểu thư không sao, chỉ là bị dọa cho hoảng sợ, có điều mấy ngày này phải nghỉ ngơi dưỡng sức, sẽ rất nhanh hồi phục lại thôi.” Nói xong, bác sĩ quay người rời đi.

..........

Biệt thự nhà họ Bạch.

“ Mẹ, làm thế nào đây? Anh Tử Thành muốn li hôn với con, sao anh ấy có thể tàn nhẫn với con như thế chứ? Con thật sự không muốn sống nữa.” Bạch Phi Phi nước mắt nước mũi bồ nhào vào lòng Triệu Mẫn mà khóc hết sức đau lòng.

Triệu Mẫn ngạc nhiên nói: “ Cái gì? Con không phải đang mang thai con của cậu ta sao? An Tử Thành sao lại nhẫn tâm như thế?”

Vừa nghe thấy những lời này, Bạch Phi Phi đau lòng từ trong lòng bà ta ngẩng đầu lên: “ Mẹ, thực ra đứa con trong bụng con không phải là của An Tử Thành, là của Bạch Chí Văn!” Nói xong, lại càng khóc đau lòng hơn

Nghe thấy thế, Triệu Mẫn bị dọa cho giật nảy người, đẩy cô ta từ trong lòng ra: “ Con nói cái gì? Đứa bé trong bụng con là của Bạch Chí Văn sao? Nói như thế An Tử Thành biết rồi sao?” Bà ta không dám tin, con gái bà ta lại mang thai đứa con của chồng trước bà ta.

Bạch Phi Phi bất lực lắc lắc đầu: “ Anh ấy còn chưa biết, mẹ, con thật sự sợ có một ngày anh ấy sẽ biết đứa con này không phải của anh ấy, anh ấy sẽ tức giận mà gϊếŧ chết con! Nhưng, dù cho anh ấy cho rằng đứa bé trong bụng con là con của anh ấy, vẫn cứ kiên quyết li hôn với con, mẹ, con thật sự không muốn rời xa anh ấy”

Triệu Mẫn ôm chặt con gái vào lòng: “ Phi Phi, con đừng khóc nữa, chỉ cần cậu ta không biết là được, việc này sẽ chôn vùi trong lòng đất, nhưng, đứa con trong bụng con không thể tồn tại được nữa.....” Triệu Mẫn nghĩ một lúc vẫn không đành lòng để con gái mình mang thai đứa con chồng trước của mình.

Bạch Phi Phi xúc động ngẩng đầu nhìn bà ta: “ Mẹ, mẹ nói gì thế? Bây giờ đứa bé này là con bài duy nhất của con, mẹ bảo con không cần đứa bé nữa, An Tử Thành sẽ càng muốn li hôn với con!”

Triệu Mẫn bình tĩnh nhìn cô ta, dịu dàng vỗ vỗ lưng cô ta: “ Phi Phi, con nghe mẹ nói............”

Triệu Mẫn lẩm bẩm thì thầm bên tai Bạch Phi Phi, giọng nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe thấy.

Nói xong, Bạch Phi Phi thất thần cười khẩy nhìn về phía trước, quả nhiên, gừng càng già càng cay.

.............

Trong chiếc xe sang của Triệu Mẫn tràn đầy du͙© vọиɠ, xuân sắc vô hạn.

An Dương cởi chiếc quần dài ngồi ở ghế sau, Triệu Mẫn ngồi lên trên, cơ thể đầy đặn hấp dẫn ngồi phía trước mặt An Dương mà ra sức lên xuống, lắc lư, chiếc váy ngắn ở thân dưới bị kéo cao lên, đã bị xé rách từ lâu rồi, bà ta dang rộng hai chân ra ngồi xuống phần bụng dưới của lão An, nỗ lực mà rung lắc.

“ A a...........An Dương.......em yêu anh.........em chỉ yêu có mình anh.......” mắt bà ta nhắm lại, hai má ửng hồng, hưởng thụ cảm giác sung sướиɠ mà ông ta mang lại cho bà ta.

“ Tiểu Mẫn.......em vẫn đẹp như thế......” An Dương thở gấp gáp, hai tay ôm vào bầu ngực của bà ta, mơn trớn đùa nghịch.

Bà ta cúi đầu hôn lên môi ông ta, thân dưới càng lúc càng di chuyển nhanh hơn.

Hai tay lão An giữ chặt lấy phần hông của bà ta, lưỡi quấn vào trong đùa nghịch với bà ta.

Sau khi làm xong, Triệu Mẫn mềm người nằm trong lòng Lão An, tay trái Lão An châm điếu thuốc, tay phải vẫn mơn trớn vuốt ve phần ngực mềm mại của bà ta.

“ An Dương......chúng ta tái hợp nhé.......” bà ta vùi đầu vào lòng ông ta rồi đột nhiên nói: “ Em thật sự rất yêu anh, bao nhiêu năm như thế, trong lòng em chỉ có anh.....”

Nghe thấy những lời này, tay trái cầm điếu thuốc của lão An đột nhiên run rẩy, tay phải buông từ trên ngực bà ta xuống: “ Tái hợp.......” Ông ta tự lẩm bẩm trong miệng, bà ta nói chỉ yêu có mình ông ta. Nhưng còn ông ta, trong lòng ông ta hiểu rõ ông ta chỉ yêu Mễ Na, nếu không hồi đó cũng đã không bỏ rơi Triệu Mẫn và Bạch Phi Phi để sống chung với Mễ Na. Hoặc là Mễ Na chết lâu như thế rồi, ông ta không hề chạm vào người phụ nữ nào, cho nên cô đơn, cho nên mới làm chuyện đó với Triệu Mẫn.

Mễ Na, anh thật sự rất nhớ em!

Ông ta hút một hơi thuốc, thân phận phu nhân của ông ta mãi mãi chỉ có Mễ Na, Triệu Mẫn không thể thay thế được.

Nghĩ đến đây ông ta đẩy bà ta ra: “ Tiểu Mẫn, chúng ta đã đến tuổi này rồi, nếu như tái hôn thì em bảo Phi Phi sẽ nhìn chúng ta thế nào chứ?” Nói xong, lạnh lùng nhả một làn khói thuốc.

Triệu Mẫn không đành lòng, rướn lên ôm lấy ông ta: “ An Dương, anh yên tâm đi, Phi Phi em sẽ đi nói, chỉ cần anh gật đầu, tất cả sẽ không thành vấn đề.”

An Dương quả quyết lắc đầu, vẻ lạnh lùng trong mắt khiến người ta phát sợ: “ Tiểu Mẫn, anh không muốn tái hôn, đã đến tuổi này rồi, anh nghĩ…cũng chỉ như thế này thôi.” Nói xong, chầm chậm mặc quần lên.

Nghe thấy ông ta nói thế, vẻ mặt Triệu Mẫn thất vọng: “ An Dương……..”

“ Thôi, đừng nói nữa, anh phải về rồi, em cũng về nhà sớm đi, việc của Phi Phi và An Tử Thành anh sẽ đi xử lý.” Nói xong, chống gậy quay người bước xuống xe.

Triệu Mẫn căm hận nhìn bóng ông ta rồi nghiến chặt răng, bà ta biết, xem ra, An Dương vẫn chưa quên được con đàn bà đê tiện đó…….

…………..

Hàn Gia Lệ mấy ngày này sức khỏe hồi phục rất nhanh, đã lấy lại tinh thần, cũng có thể xuống giường đi lại được rồi.

Cô không biết An Tử Thành đang làm trò gì, hắn muốn gϊếŧ cô, cô đã không chạy nổi, còn không bằng ở bên cạnh hắn, dù cho đi đến đâu cũng không chạy thoát được lòng bàn tay của hắn.

An Tử Thành không hề hỏi cô việc mang thai, hắn muốn đợi sức khỏe cô tốt hơn sẽ nói, nhưng quả thật hắn đợi không nổi nữa, hắn muốn biết thái độ của Hàn Gia Lệ.

Bước nhanh đến bên giường cô, dịu dàng nhìn cô nói: “ Gia Lệ, em mang thai rồi, tại sao lại không nói cho anh biết?”

Hàn Gia Lệ mắt đang nhắm hờ, vừa nghe thấy hai chữ mang thai lập tức từ trên giường bật dậy, nhìn hắn đầy sợ hãi, co rúm vào một góc giường.

Hắn đã biết việc cô mang thai, thế thì, hắn nhất định sẽ không từ thủ đoạn mà muốn gϊếŧ đứa con trong bụng cô.

“ Không, đứa con này là của tôi, là của một mình tôi!” Cô ôm chặt lấy người mình hoảng loạn nói.

An Tử Thành không nhịn được cười lên: “ Không phải của anh? Một mình em có thể sinh ra sao?”

Hàn Gia Lệ sợ hãi nhìn hắn, tuyệt đối không thể để hắn biết đứa con này là của hắn, nếu không hắn nhất định sẽ không tha cho con của cô, thế thì……

Cô lạnh lùng nghiêng đầu nói, giọng nói kiên quyết không ai bằng: “ Đứa bé này……không phải của anh!”

“ Xoảng…….” Vừa nghe thấy lời này, cốc nước trong tay An Tử Thành tự nhiên rơi xuống đất.

Hắn đứng dậy, nét mặt sa sầm nhìn Hàn Gia Lệ: “ Cô nói cái gì? Đứa bé không phải của tôi?” Hắn không tin nhìn người phụ nữ trước mắt, vẻ tuyệt vọng trong mắt không cách gì có thể diễn tả nổi.

Hàn Gia Lệ ngẩng đầu, ánh mắt căm giận nhìn hắn, từng lời từng chữ nói ra: “ Đúng! Đứa bé này không phải của anh!”

An Tử Thành nắm chặt hai tay lại, cảm giác đang hy vọng rơi đến tuyệt vọng càng hiện rõ hơn, hắn dường như sụp đổ, lao đến túm lấy cổ áo của Hàn Gia Lệ: “ Không phải của tôi? Thế thì….là của Tiêu Dật Nhiên sao?”