Chương 163

Trong khi Tố Tố, Âu Dương Đình đang nhớ đến dư vị của " đêm xuân " nồng nhiệt thì Lưu Linh và Nam Cung Hàn lại đang phát " cẩu lương " miễn phí.

_______________

Sau khi ăn sáng xong, Lưu Linh tiễn Nam Cung Hàn đi làm.

Trước khi đi, hắn nũng nịu nhìn cô, nói:

" Thật không muốn đi làm chút nào cả! Để em ở nhà một mình như vậy, anh cảm thấy không yên tâm! Hay là em đi làm với anh nhé! "

Có lẽ, nếu người con gái đứng trước mặt hắn không phải Lưu Linh thì hắn chắc chắn sẽ không nói ra những lời vừa rồi.

Lưu Linh cười mỉm rồi nói:

" Thôi sắp muộn rồi! Mau đi làm đi! Anh là sếp phải làm gương cho nhân viên chứ!"

Nam Cung Hàn dường như không cam lòng trước câu trả lời đó của Lưu Linh nhưng hắn rất ranh mãnh, hắn chỉ tay ra cái cây phía trước để đánh lạc hướng cô rồi nhân lúc cô mất cảnh giác, hôn vào má cô rồi nhanh chóng lên xe.

Lưu Linh nhìn theo chiếc xe của Nam Cung Hàn rồi từ từ chạm tay lên má - nơi vừa rồi hắn chạm môi. Cô lấy tấm khăn ướt trong túi lau sạch nơi đó rồi đi vào nhà.

Những người giúp việc trong biệt thự nhìn cách Nam Cung Hàn đối xử với cô nên cũng không ai cố tình làm khó hay nói xấu sau lưng gì cô cả. Ai cũng vô cùng ngưỡng mộ cô bởi cô chính là người con gái làm cậu chủ trở nên vui vẻ hơn thường ngày.

Lưu Linh tìm đến quản gia rồi được ông dẫn đi tham quan các nơi trong biệt thự.

" Nơi này vừa rộng vừa đẹp thật đó quản gia Phong! " Lưu Linh ngưỡng mộ nói.

" Đương nhiên rồi thưa tiểu thư! Kiến trúc, cách sắp xếp, bày trí đồ đạc, từng cái cây, bông hoa đều được thiếu gia tỉ mỉ chọn lọc đó ạ! " Quản gia Phong điềm đạm đáp lại.

Lưu Linh thắc mắc, hỏi:

" Tại sao anh ấy lại phải tốn công sức như vậy ạ? Anh ấy có thể thuê một kiến trúc sư nổi tiếng hoặc cũng có thể mua một căn biệt thự đã xây sẵn mà! "

Quản gia Phong mời Lưu Linh ngồi xuống chiếc ghế đá trong vườn hoa rồi nói:

" Tôi cũng từng có suy nghĩ giống như tiểu thư. Khi tôi hỏi thiếu gia về điều này, ngài ấy đã nói với tôi rằng đây là ngôi nhà mơ ước của cậu ấy và cô bé cậu quen ở cô nhi viện! Và rồi khi gặp cô...Tôi đã biết cô bé mà thiếu gia nói đến lúc đó là ai! "

" Ý của ông là cô bé ấy chính là tôi ư? " Lưu Linh ngạc nhiên hỏi.

Quản gia Phong lặng nhìn bông hoa cẩm tú rồi nói:

" Đúng vậy! "

" Tôi chưa bao giờ nghe thiếu gia chia sẻ về ai bao giờ cả, ngoại trừ cô bé mà thiếu gia quen ở cô nhi viện lúc nhỏ! Sắc mặt của ngài ấy luôn rất vui khi nói về cô bé ấy! Tôi còn nhớ, ngài ấy từng nói rằng người con gái - nữ chủ nhân của căn biệt thự này chỉ có thể là cô bé năm xưa! "

" Lúc đó, tôi đã không tin và từng cho rằng hành động này của thiếu gia là nhất thời nhưng mỗi lần nhìn cách ngài ấy đầu tư thời gian, tiền bạc vào ngôi nhà này và cả cách chăm sóc mà thiếu gia dành cho cô, tôi đã tin rằng cố bé mà thiếu gia luôn nhắc đến chính là cô! Cô là một người con gái may mắn đấy!!"

_________________

Tại Tập đoàn Nam Cung.

Trong phòng họp, ai nấy đều đang căng thẳng trước ánh mắt của " bạo quân ". Hắn đặt một sấp tài liệu, là các kế hoạch được đề ra từ các giám đốc. Hắn nghiêm giọng, nói:

" Những đề án mà các người đưa ra không phải mới mẻ gì! Có cả trăm cả ngàn công ty, doanh nghiệp áp dụng cách thức này. Cái tôi là gì? Là cái mới, cái tiên tiến! Bởi vì người tiêu dùng cần những thứ đó!"

" Tôi khá ấn tượng với đề xuất sản xuất đồng hồ thông minh của giám đốc Chương nhưng có một thứ tôi không hài lòng đó chính là việc nhập nguyên vật liệu! Vì mặt hàng này đánh đến đối tượng là những người thu nhập ở mức trung bình trở lên nên nguyên vật liệu để làm ra nó cũng phải có giá hợp lý. Sao cho sản phẩm có người mua mà chúng ta cũng không bị lỗ! "

Nam Cung Hàn đang nói đến đây thì bỗng chuông điện thoại reo lên. Người vệ sĩ nhanh chóng cầm điện thoại đến bên hắn, hai tay run run, nói:

" Thưa ngài, tiểu thư Lưu gọi ạ! "

Là cuộc gọi video call!

Đám nhân viên đang ngồi bên dưới thấy chuông điện thoại reo lên từ máy hắn thì lo lắng vô cùng bởi Nam Cung Hàn có một nguyên tắc là không nghe máy khi đang họp!

Còn hắn, bạn đoán xem hắn sẽ hành xử ra sao?

A. Nghe máy trước mặt các nhân viên

B. Tắt máy và tiếp tục họp