Chương 9: Anh Là Nhà Của Em

"Chị không cần đuổi, tôi tự mình đi."

Hoài niệm nhìn căn phòng mình từng ở, Bạch Lâm Lâm vén mái tóc dài ra phía trước che đi khuôn mặt bị thương, xoay người bước ra khỏi cửa.

Ngoài chiếc điện thoại di động, sổ hộ khẩu và chứng minh thư, cô không còn gì khác trên người.

Bạch Lâm Lâm dường như đã mất trí, đứng ở cổng khu dân cư nhìn những chiếc xe chạy qua.

Lâm Lâm, hứa với anh, nếu em không vui, hãy gọi cho anh. . .

Lâm Lâm, em phải sẵn sàng. . .

Bạch Lâm Lâm nghĩ đến Lãnh Dương, cô lấy điện thoại di động ra, nhìn ba chữ thân thiết trên danh bạ, thật lâu sau, cô vẫn đem điện thoại di động cất vào trong túi xách.

Đô đô. . .

Một chiếc ô tô dừng trước mặt Bạch Lâm Lâm, cửa sổ mở ra, lộ ra khuôn mặt tuấn tú sắc bén của Lãnh Dương.

"Anh ở đối diện nhìn em thật lâu, vẫn không có gọi anh, anh đành phải một mình tới đây."

Lãnh Dương không nói ra, hắn vẫn luôn ở đối diện quan sát.

"Lên xe đi, được không?"

Vừa nói, hắn vừa kéo Bạch Lâm Lâm lên xe.

"Chuyện gì vậy?"

Lãnh Dương vén mái tóc rối bù trên mặt ra sau tai, khi ánh mắt chạm đến vết thương trên mặt cô, ánh mắt lập tức trở nên nguy hiểm.

"Ai đánh?"

Bạch Lâm Lâm cúi đầu và không nói.

Thấy cô không nói gì, Lãnh Dương nhanh chóng xuống xe đi về phía tiểu khu.

Bạch Lâm Lâm sửng sốt, vội vàng kéo hắn lại, "Anh làm gì vậy?"

"Em không nói là ai đánh, anh ở chỗ này toàn bộ đều đánh, ai dám động nữ nhân của anh, càng ngày càng chán sống."

Lãnh Dương sắc mặt nghiêm nghị, lại không dám dùng sức đẩy Bạch Lâm Lâm, sợ làm nàng bị thương.

Bạch Lâm Lâm ngẩng đầu lên, cười nói với Lãnh Dương, "Đừng đi, Lãnh Dương, là mẹ tôi, tôi hiện tại không có nhà."

Nhìn Bạch Lâm Lâm luôn cố chấp, mặc dù tươi cười nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ yếu ớt khó tả, Lãnh Dương vươn tay ôm cô vào lòng, "Em sợ cái gì, anh là nhà của em."

Bạch Lâm Lâm bị Lãnh Dương ôm vào lòng, nàng giả bộ ra dáng quật cường, lại đột nhiên ngã quỵ, nàng vùi mặt vào trong ngực Lãnh Dương, vừa khóc vừa nói: "Chỉ một chút, Lãnh Dương, xin anh, chỉ một chút."

Lãnh Dương một tay ôm lấy cô, một tay xõa mái tóc dài mềm mại của cô xuống, thấp giọng đáp: "Được." Nhưng trong mắt lại hiện lên ngập trời lửa giận, phảng phất sắp gϊếŧ người.

Khi Bạch Lâm Lâm tỉnh táo, cô ấy luôn rất lý trí, khoảng nửa giờ sau, cô ấy lau mặt và rời khỏi vòng tay của Lãnh Dương.

"Lãnh Dương, cám ơn. . ."

"Nếu muốn nói cảm ơn, vậy không cần, anh muốn cái gì anh đều nói cho em biết rồi."Lãnh Dương nhìn khuôn mặt Bạch Lâm Lâm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng ửng đỏ sưng tấy đặc biệt dễ thấy, làm cho Lãnh Dương trợn mắt ánh mắt trở nên tối tăm.

Bạch Lâm Lâm không quan tâm đến việc bị Lãnh Dương cắt ngang, nửa giờ cũng đủ để cô ấy tạm thời bình tĩnh lại cảm xúc gần như sụp đổ của mình, cô ấy mỉm cười với Lãnh Dương, và đôi mắt ẩm ướt của cô ấy dường như có những ngôi sao nhỏ, khiến Lãnh Dương Dương ngây người.

"Lãnh Dương, làm phiền anh đưa tôi về khách sạn được không?"

Lãnh Dương lái xe trong im lặng.

Sau khi đi qua vài khách sạn trên đường đi, Bạch Lâm Lâm cuối cùng không thể không gọi cho Lãnh Dương, nhưng cô không nhận được phản hồi.

Bạch Lâm Lâm cắn môi, sợ ảnh hưởng Lãnh Dương lái xe, chỉ có thể vươn ngón tay chọc nhẹ Lãnh Dương lưng.

"Anh chở tôi đi đâu?"

Lãnh Dương nhìn nàng, "Bạch tiểu thư trí nhớ bình thường không tệ."

"Anh nói anh là nhà của em, em đương nhiên ở cùng anh."

"Nhưng tôi. . ."

"Còn có Thiên Thiên ở đây, em sợ cái gì?"

Như đoán được nàng định nói gì, Lãnh Dương trực tiếp chỉ ra lo lắng của nàng.

Thấy Lãnh Dương nói như vậy, Bạch Lâm Lâm cũng biết Lãnh Dương bá đạo, cơ hồ không ai có thể thay đổi hắn quyết định, nghe nói Lãnh Thiên Thiên ở đây, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy nhẹ nhõm một hơi.

Nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Lâm Lâm qua kính chiếu hậu, Lãnh Dương khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà ác, hắn đã nói Thiên Thiên ở đó, nhưng lại không nói khi nào thì nàng trở lại.

Ngồi trên ghế sô pha mà Bạch Lâm Lâm vừa mới thay thuốc buổi sáng, Lãnh Dương lấy túi nước đá chườm lên mặt, sau đó đột nhiên nắm lấy cổ tay Bạch Lâm Lâm, "Bạch Lâm Lâm."

Bạch Lâm Lâm vô thức nhìn hắn.

"Lâm Lâm, lần cuối cùng."

"Có chuyện gì?"

Đôi mắt của Bạch Lâm Lâm hiện lên sự bối rối.

"Vì người phụ nữ đó đã nuôi nấng em hơn 20 năm, anh tha cho bà ta một lần. Nhưng mà, Lâm Lâm, đừng để bản thân bị thương, nếu không, anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu, nghe rõ không?"

Nhìn thấy Lãnh Dương ánh mắt uy hϊếp cùng vẻ mặt nghiêm túc, tựa hồ sẽ không buông tha cho cô trừ phi đồng ý, Bạch Lâm Lâm rốt cục gật đầu.

Lãnh Dương hài lòng đứng dậy, sau đó nhanh chóng cúi xuống, chống tay lên ghế sô pha, dùng cả người nhốt Bạch Lâm Lâm trên ghế sô pha.

Bạch Lâm Lâm nhìn Lãnh Dương đang ở gần trong gan tất, khuôn mặt tuấn mỹ, dưới hàng lông mày sắt như kiếm là một đôi mắt phượng màu đỏ có vẻ đa tình nhưng thật vô tình, sống mũi thẳng tấp. đôi môi trông lãnh đạm và sắc sảo lạ thường.

Nhưng bây giờ, đôi môi gợi cảm đó dường như đang tiến lại gần cô, Bạch Lâm Lâm vô thức nhắm mắt lại.

"Ah..."

Chỉ cảm thấy một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt bị thương, truyền đến một trận ngứa ngáy.

Mở mắt ra, Bạch Lâm Lâm nhìn thấy Lãnh Dương khoanh tay đứng ở trước mặt mình, giễu cợt nhìn nàng, "Anh cũng không đói khát như vậy, hướng một người bị thương mà ra tay."

Hắn dùng tay phải sờ sờ môi dưới, cười xấu xa nói: "Lâm Lâm, vừa rồi em nhắm mắt lại làm cái gì, thật đáng tiếc, anh không có nên tiếp tục không."

Bạch Lâm Lâm đột nhiên đỏ mặt, không muốn thừa nhận rằng cô ấy đã bối rối trước khuôn mặt của tên kia. Cô nhìn trái nhìn phải, lại không dám nhìn Lãnh Dương.

Thấy vẻ mặt của cô cuối cùng cũng thả lỏng một chút, Lãnh Dương không dám trêu chọc cô nữa, sợ Bạch Lâm Lâm đi thêm một bước nữa sẽ nổ tung.

Hắn đem túi nước đá đã tan chảy cất đi, "đói bụng không."

Bạch Lâm Lâm muốn nói rằng cô ấy không đói, nhưng bụng cô ấy kêu lên hai lần để đáp lại câu hỏi đó, và khuôn mặt đỏ bừng đã lắng xuống lại xuất hiện trở lại.

Vốn tưởng rằng mình lại bị Lãnh Dương giễu cợt, nhưng hắn tựa hồ cái gì cũng không nghe thấy, "Em nghỉ ngơi đi, anh đi nấu cơm."

Bạch Lâm Lâm cảm thấy nhẹ nhõm, và khi Lãnh Dương nói rằng hắn sẽ nấu ăn, cô ấy nhìn anh ấy một cách ngạc nhiên và không thể tin được.

"Anh nấu!"

Giống như cảm giác được ngữ điệu của mình có chỗ không đúng, còn chưa kịp thay đổi sắc mặt, Bạch Lâm Lâm vội vàng nói tiếp: "Có cần tôi giúp không?"

Lãnh Dương híp mắt, nhìn Bạch Lâm Lâm làm sai mà cảm thấy áy náy, đưa tay kéo Bạch Lâm Lâm vào phòng bếp, "Anh nấu cho em xem."

Bạch Lâm Lâm dở khóc dở cười, tại sao cô lại cảm thấy Lãnh Dương tựa hồ đang tức giận với mình như thế này.

Nhìn Lãnh Dương mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, đeo tạp dề nghiêm túc rửa và thái rau, Bạch Lâm Lâm không bao giờ ngờ rằng con người độc đoán và kiêu ngạo được gọi là Lãnh thiếu lại có một mặt như vậy.

Bạch Lâm Lâm ánh mắt phức tạp nhìn Lãnh Dương, "Anh thay đổi rất nhiều."

Nghe vậy, Lãnh Dương nắm lấy tạp dề tay dừng một chút.