Chương 12:

Trở về bộ phận tài vụ, Diệp Đồng dẫn theo Lâm Sanh đi phòng làm việc chủ quản tài vụ báo danh, sáng sớm Diệp Đồng đã giới thiệu qua Lâm Sanh với chủ quản tài vụ.

Hoàng Thư Kỳ, giới tính nữ, tóc ngắn, hai mươi tám tuổi, tới XS đã được 5 năm, biểu hiện công việc cũng không tệ, trình độ cao năng lực tốt, chính là tính cách kỳ quái, không cho phép nhân viên cấp dưới xảy ra dù 1 một sai lầm.

Nhân viên mới tới, nhất là nhân viên mới làm qua kế toán, nhất định phải có kinh nghiệm xử lý toàn bộ sổ sách, cho nên, Hoàng Thư Kỳ không có đối đãi với Lâm Sanh giống như đối vơi nhân viên mới.

Lâm Sanh vừa tới đã sắp xếp rất nhiều công việc cho cô, độ khó của công việc không lớn nhưng lại hết sức phức tạp.

Hạch toán các khoản nợ phải thu và xử lý thanh toán khoản nợ của nhân viên các bộ phận trong công ty, Lâm Sanh có chút buồn bực, người cô còn chưa biết.

Nhưng đây không phải lý do trốn tránh công việc, không biết thì từng chút đi làm quen là được.

Lâm Sanh có phòng làm việc riêng của mình, một phòng nho nhỏ, chất đầy tư liệu của kế toán trước, giấy giao nhận đặt ở trên bàn làm việc, Lâm Sanh cầm lên lật qua lật lại, đại khái hiểu rõ quy trình làm việc.

Sau đó, Lâm Sanh vén tay áo lên làm việc.

Lâm Sanh rơi vào trạng thái điên cuồng làm việc, đối với công việc, từ trước tới nay Lâm Sanh đều cực kỳ nghiêm túc, không phải vậy sẽ không trong vòng 3 năm thăng lên làm chủ quản.

Cho nên, tiếng chuông reo hết giờ làm việc Lâm Sanh cũng không nghe thấy, thẳng đến khi có người gõ cửa.

Lâm Sanh ngẩng đầu lên nhìn, là chủ quản tài vụ, đang dựa ở cạnh cửa:

"Cố gắng làm việc là chuyện tốt, bây giờ hết giờ làm việc, cô không đi ăn cơm?"

Nhanh như vậy đã hết giờ làm?

Đúng là làm việc, thời gian trôi qua nhanh hơn.

Lâm Sanh nhìn xuống dưới góc phải màn hình máy tính, xoa đôi mắt mỏi mệt, vội vàng trả lời:

"Đi ngay đây, chủ quản Hoàng không đi ăn cơm sao?"

Hoàng Thư Kỳ đẩy kính, cười nói:

"Tôi đang muốn đi, thấy cô chưa đi, qua đây hỏi cô một chút, có muốn cùng tôi đến căn tin công ty ăn cơm không?"

"Được."

Lâm Sanh vội vàng tắt máy tính, theo Hoàng Thư Kỳ đi căn tin. Bởi vì cô ngày đầu tiên tới, còn chưa biết căn tin công ty ở đâu...

Chờ đến căn tin, Hoàng Thư Kỳ mang theo cơm nước đã chuẩn bị xong, liền cầm về công ty ăn.

Cơm nước căn tin công ty khá rẻ, màu xanh thì nhiều, thỏa mãn phúc lợi nhân viên, Lâm Sanh muốn một mặn hai chay, cũng 10 đồng.

Sau này buổi trưa có thể không cần về nhà nấu cơm, ở công ty có thể giải quyết.

Mười hai giờ trưa, giờ cao điểm rất nhiều người, Lâm Sanh tìm chỗ ngồi xuống dùng cơm, một giờ chiều làm, công việc của cô còn chưa có manh mối, cô muốn dành nhiều thời gian để làm quen công việc tạm thời cũng như công việc chính thức.

Có đôi khi ăn một bữa cơm, có người tới sẽ làm cho bạn ngột ngạt, ví dụ như...

Chỉ cần chỗ có mỹ nữ, mặc kệ ở nơi nào, đều sẽ gây rối loạn.

Phía sau truyền tới tiếng nam nhân khẽ nói:

"Đ.M, hai mỹ nữ của công ty tới!"

"A a, mỹ nữ muốn tới chỗ của tôi!!"

"Mau mau, đổi chỗ!"

Chung quanh đều xì xào bàn tán, Lâm Sanh lúc đầu không có ý định hiểu, nhưng tiếng 'Lộc cộc lộc cộc' quen thuộc, mới từ trong đống thức ăn ngẩng đầu lên.

Mắt nhìn thẳng.

Bên trái là Hứa tiểu thư, hôm nay Hứa tiểu thư không có buộc tóc lên, tóc đen mềm mại tản trên vai, vóc người cao thon, đường cong thướt tha, nhất là đôi giày cao gót 10 cm dưới chân, khí thế như cầu vồng*, bước đi mang theo gió điện kiểu thổi phù phù.

*Sự liên hệ ở đây là "tinh thần cao cả, khí thế cực kỳ tráng thịnh, có thể vượt qua cả cầu vồng". Cầu vồng cao đẹp, tinh thần còn hơn thế.

Bên phải là Diệp tiểu thư, ngũ quan nhu hòa, mặt mày tươi cười, giơ tay nhấc chân đều ôn nhu động lòng người, thoáng nhìn nụ cười kia, sặc sỡ lóa mắt.

Hai đại mỹ nữ đồng thời xuất hiện, trong nháy mắt trở thành tiêu điểm của cả phòng ăn, đừng nói những người khác kích động, ngay cả Lâm Sanh nhìn chằm chằm, đều muốn mê gái ngay.

Hai đại mỹ nữ đều bưng bữa ăn của nhân viên, hai người dường như đang cùng nhau trò chuyện gì đó, nhìn qua bộ dạng rất vui vẻ, chính là... ánh mắt hai đại mỹ nữ, làm gì thường xuyên nhìn cô? Trên mặt cô có hạt cơm? Hơn nữa phương hướng cũng không đúng lắm, hai đại mỹ nữ sao đi thẳng, nè nè nè, Hứa tiểu thư, bên cạnh cô có chỗ!

Không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình, Lâm Sanh đầu cúi thấp vào đống đồ ăn.

Ông trời nhất định đang đùa cô.

Một bàn tay hiện ra trước mắt, 'cạch' một tiếng, khay thiết đặt ở trên bàn cô, truyền tới tiếng cười tủm tỉm của Diệp Đồng:

"Lâm Sanh, không còn chỗ, em không ngại chị và Hứa tổng cùng ngồi chứ?"

Trăm mắt trong nháy mắt đồng loạt nhìn chằm chằm qua phía bên đây, phía sau lưng Lâm Sanh trực tiếp nổi giận, Diệp lão đại, em ngại, phía sau rõ ràng còn chỗ! Mới vừa rồi em còn nghe thấy có người cố ý nhường chỗ cho chị! Chị tìm thêm đi!

'Cạch' một tiếng.

Lại một khay thiết đặt xuống.

Lâm Sanh trừng mắt nhìn. Thoáng ngẩng đầu nhìn, là Hứa tiểu thư! Hứa tiểu thư ngồi xuống, khuôn mặt rất bình tĩnh, nhìn không ra trời nắng hay trời đầy mây, môi đỏ mọng giật giật:

"Lâm tiểu thư, cô không ngại!?"

Diệp Đồng hòa giải:

"Chắc chắn là không ngại, đúng không, Lâm Sanh!"

Lâm Sanh nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Tôi nói tôi ngại, hai người sẽ đánh chết tôi không?"

Bị người ta xem như khỉ, thực sự khó chịu, hai lãnh đạo bình tĩnh như vậy, rõ ràng cho thấy đã quen với việc bị xem như tiêu điểm, cô còn trẻ...

Hứa Nam nhịn xuống xung động muốn giẫm chân ai kia của mình, mím chặt khóe môi, cái tên Lâm Sanh này, trước mặt người ngoài đúng là không chừa cho cô chút mặt mũi nào.

Diệp Đồng 'hì' một tiếng vô cùng không để ý hình tượng bật cười:

"Lâm Sanh, em thật thú bị, coi như em ngại, chị cũng không đánh em."

Nhìn Lâm Sanh bộ dạng nhu thuận như cô vợ nhỏ, trước mặt nhiều người nhất là trước mặt đại lão bản, cô không nhịn được, giơ tay xoa má Lâm Sanh.

Đối với hành động thân mật của Diệp lão đại, Lâm Sanh đỏ mặt tim đập nhanh, trong mắt Diệp tiểu thư rất sạch sẽ rất ấm áp, cô... không bài xích, còn có chút hưởng thụ.

Hứa Nam thờ ơ lạnh nhạt, chậm rãi gắp thức ăn bỏ vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm.

Cô cũng không lên tiếng, chỉ nhìn Lâm tiểu thư đang hồn bay phách lạc, có chút tiếc rèn sắt không thành thép, không phải chỉ là xoa bóp mặt, lại mê gái như vậy.

Nếu Lâm tiểu thư thích như thế, xem ra, sau khi về nhà, mình sẽ giúp cô ấy xoa bóp cho đủ.

Hai lãnh đạo ăn đều không nói, bầu không khí thực sự quá kỳ quái, Lâm Sanh cũng không lên tiếng, vội vàng ăn vài miếng, đang muốn buông đũa, lại nghe Diệp Đồng lên tiếng:

"Đúng rồi, Lâm Sanh, đêm nay em có rãnh không?"

Hứa Nam cũng giương mắt nhìn Lâm Sanh.

Diệp Đồng cười cười:

"Lần trước ở bệnh viện, em giúp chị, chị còn chưa cảm ơn em đàng hoàng, cho nên đêm nay muốn mời em bữa cơm."

Lâm Sanh do dự:

"Diệp tổng, thật ngại quá, đêm nay em còn có việc."

Diệp Đồng cười cười:

"Vậy để lần sau."

"Được." Lâm Sanh lên tiếng, cô đặt đũa xuống, đứng dậy: "Diệp tổng, Hứa tổng, tôi ăn no, hai người từ từ ăn."

Nói xong, vội vã rời đi.

Lâm Sanh trở lại công ty, chạy đến WC rửa mặt với nước lạnh, khôi phục lại tâm tình kích động, vừa rồi Diệp lão đại... nghĩ đến Diệp Đồng ôn nhu vừa ôm vừa xoa mặt mình, Lâm Sanh giương mắt nhìn gương, cô ở bên trong đỏ mặt tía tai, Lâm Sanh che l*иg ngực phập phồng không ngừng, không có tiền đồ, đập nhanh vậy làm gì.

Lâm Sanh hít một hơi, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, cô móc ra nhìn, Hứa tiểu thư lại gởi tin nhắn cho cô.

Hứa tiểu thư: Chân ôm thoải mái không?

Gì----

Ý của Hứa tiểu thư là gì? Ôm chân Diệp lão đại đương nhiên thoải mái, cô đối với tiểu tỷ tỷ ôn nhu hoàn toàn không có sức đề kháng, bất quá, Lâm Sanh trừng mắt nhìn, sao cô có cảm giác giọng điệu này... có chút chua.

Cô hoàn toàn không nghĩ tới, hàng xóm nhà đối diện dĩ nhiên là đại lão bản công ty, chuyện này về sau ở chung có ngại hay không? Cô còn phải nấu cơm cho đại lão bản một tháng, lại tiếp tục xấu hổ dù sao cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp.

Còn có, Lâm Sanh thật hối hận, cô không nên giảm giá cho đại lão bản.

Bảo mẫu một tháng, hai nghìn đồng, giá cải trắng, cô cứ như vậy bán đứng chính mình.

Lâm Sanh bĩu môi, vô cùng ác thú, trả lời:

'Hứa tiểu thư, chân cô lại mạnh thêm, thiếu chân làm nền à?'

Gởi xong, không có trả lời.

Xem ra là không thiếu.

Lâm Sanh mới vừa trở lại phòng làm việc, Hoàng Thư Kỳ ở phòng làm việc kế bên qua, đứng ở cạnh cửa, mắt sáng như đuốc, giọng nói không tốt, nói:

"Nghe nói, cô ở căn tin cùng Diệp tổng còn có Hứa tổng cùng nhau ăn cơm?"

Hoàng Thư Kỳ tóc ngắn ngang tai, một bộ tây trang, mi thanh mục tú, đeo một cặp kính gọng vàng, dáng vẻ nhã nhặn, chỉ là khẩu khí vừa rồi, vừa nghe cũng làm cho người ta cảm thấy không vui, Lâm Sanh nhíu mày, nhịn xuống không vui trong lòng, miễn cưỡng nặn ra nụ cười.

"Căn tin nhiều người, không còn chỗ, cho nên cùng nhau ghép lại ngồi đi."

"Thì ra là vậy, mọi người ở đây đều nói cô quen biết Hứa tổng còn có Diệp tổng." Hoàng Thư Kỳ đẩy kính, che giấu địch ý ở đáy mắt, "Lâm Sanh, cô không phải mới vào xã hội, cũng không phải không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, phòng làm việc cái loại địa phương này, chắc hẳn cô hiểu rõ, cô vừa mới tới công ty làm việc cho giỏi, ngàn vạn lần đừng học người trước đây."

Vị chủ quản tài vụ này lưu lại một đống thứ không giải thích được, liền đi.

Cái gì là không nên học người trước?

Kế toán trước đã làm gì?

Phòng làm việc nhiều chuyện thật khủng bố, cô chỉ là cùng các đại lão ngồi chung thôi mà, đã bị nói quen hai đại lão, tuy đúng là cô quen thiệt...

Nhưng cô kiên quyết không thừa nhận.

Càng không thể nói cho bất cứ ai, cô cùng đại lão bản của công ty là hàng xóm. Miễn cho sau này không biết kẻ nào nhiều chuyện nói bậy bạ.

Cái bắp đùi này, cô không ôm đâu.

Bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.

Lâm Sanh vừa quyết định không ôm bắp đùi đại lão bản to vừa mạnh, điện thoại chợt rung lên.

Hứa tiểu thư: Thiếu.

Lâm Sanh:

"..."

Cô rất dũng cảm trả lời Hứa tiểu thư.

'Ah, vậy cô thiếu.'

Cô tin, Hứa tiểu thư nhìn thấy tin này nhất định sẽ phát điên.

Điện thoại ném vào trong túi xách, Lâm Sanh nghĩ tới nghĩ lui, vừa rồi bị chủ quản Hoàng nói như vậy, cô rất muốn làm rõ với người tiền nhiệm, rốt cuộc tôi đã làm gì.

Lâm Sanh mới tới công ty, còn chưa biết ai với ai, cô lại đang ở phòng làm việc riêng, không có cách nào cùng người làm việc bên ngoài tạo mối quan hệ.

Ở trong phòng làm việc của cô, bên trái là Hoàng Thư Kỳ, bên phải không có chú ý nhìn, không biết là ai.

Lâm Sanh giả vờ đi vệ sinh, ngẩng đầu nhìn biển hiệu, sợ giật bắn người.

Tổng giám đốc tài vụ.

Phòng làm việc của cô, lại bị kẹp giữa Diệp tổng giám và chủ quản Hoàng!

Một bên trời trong sáng sủa, tiểu tỷ tỷ ôn nhu động lòng người. Bên kia mây đen giăng đầy, tiểu tỷ tỷ đẹp trai đối với cô tràn đầy địch ý.

Một giây này, đầu óc Lâm Sanh, đột nhiên hiện lên vài chữ.

Nhật ký chạy với kéo*.

*Tên một bộ phim hài. (chưa xem nên cũng không biết nữa!)

Thẻ kẹp sách cắm vào.

----------------------------

Ps. 20/10 vui vẻ! Cuối tuần vui vẻ!^^