Chương 33: Hàng xóm lại vào tu la tràng.

Giọng Hứa Nam rất bình tĩnh, giống như đang thuật lại một chuyện không có gì quan trọng.

"Không phải La Hoan sao?" Lâm Sanh kinh ngạc.

Bạn gái trước hẹn cô ra ngoài!!??

Hứa Nam thản nhiên nói:

"Không phải.."

Lâm Sanh sửng sốt một hồi, đột nhiên trong lòng sinh ra cảm giác sống sót sau tai nạn, cô chắp hai tay, bái lạy Hứa Nam, tư thế thành kính:

"Cảm ơn trời đất, vô cùng cảm ơn đại lão bản đã nghe máy, cảm ơn đại lão bản giúp Lâm Sanh từ chối người kia."

Đối với những lời của Lâm Sanh, bạn gái trước giống như thể loại tuyệt đối không thể trêu chọc.

Tháo dây an toàn, mới nhớ tới điện thoại vừa rơi, vội vàng cúi đầu nhìn tới nhìn lui.

"Aizz, điện thoại của tôi đâu rồi?"

"Mau giúp tôi tìm, rớt đâu rồi?"

Hứa Nam nghiêng đầu, nhìn điện thoại nằm bên chân mình, cô cúi người nhặt lên.

Xoay người đem điện thoại đưa cho Lâm Sanh, khóe miệng cong lên, như cười như không nhìn ai kia:

"Lâm Sanh, bạn gái trước của cô muốn hẹn cô ra ngoài, tôi lại giúp cô diễn một hồi, tiền lương tháng sau.... không có."

Lâm Sanh:

"..."

Gian thương! Sâu hút máu!

Một cú điện thoại là một vở kịch, một vở kịch giá một tháng lương, đại boss kỹ thuật diễn tốt như vậy, tại sao không đi diễn đi.

Hứa Nam sau khi nghe cú điện thoại của Ôn Dĩ Quân, trên đường đi cả người dường như cũng thay đổi.

Lâm Sanh cũng không biết thay đổi chỗ nào, cũng không thấy Hứa Nam hay cùng cô đấu võ mồm, hơn nữa, giống như một người khác.

Không giống như 'diễn viên' Hứa Nam phối hợp diễn với cô, cũng không giống Hứa đại lão bản đi làm lôi lệ phong thành, lại không giống như Hứa cố chủ ở nhà bị cô chọc tức đến mức không để ý hình tượng cắn cổ cô.

Hứa Nam đi phía trước, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lùng, đừng nói Lâm Sanh không có tiền đồ, Hứa Nam không nói chuyện khuôn mặt lãnh diễm, cả người có vẻ không dễ tiếp cận.

Thật sự khiến cô có chút sợ.

Cho nên Lâm Sanh nghiêm túc, khổ sở đi theo phía sau đại boss.

Đương nhiên lao động không lương.

Hứa Nam đi đôi giày cao gót 10 cm, quần dài lay động theo chiều gió, dáng người thướt tha dịu dàng.

Giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí chất ưu nhã, đặc biệt giống 'Nữ vương' cao quý lãnh diễm, bất luận đi tới nơi nào, đều sẽ thu hút nhiều ánh nhìn, thậm chí có người dừng chân để nhìn.

Mà cô- Lâm Sanh giống như tôi tớ của 'Nữ vương', cung kính lại ngoan ngoãn canh giữ bên cạnh 'nữ vương'.

Lâm Sanh biết Hứa lão bản luôn mang theo hào quang, mỗi lần lên sân khấu chung quy sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người.

Thế nhưng, Lâm Sanh đã biết bản mặt thật của Hứa lão bản, cô cực kỳ khó chịu, rất muốn xông ra, cho những kẻ nhìn chằm chằm Hứa lão bản mỗi kẻ một cái tát.

Để họ tỉnh, ngàn vạn lần đừng để vẻ bề ngoài lừa gạt, cái người này phúc hắc lại ăn hϊếp người, chính là sâu hút máu, là một diễn viên rất lợi hại.

Lâm Sanh vẫn cảm thấy mỹ thực và đi dạo phố là bản tính của phụ nữ, cái này không sai.

Nhưng.

Hứa lão bản đem cái thiên tính của nữ nhân quả thực phát huy đến mức cực đại, giống như 800 năm không đi dạo phố, từ khi hai người tiến vào quảng trường quốc tế.

Hứa lão bản vừa đi vừa ngừng, cô cũng vừa đi vừa ngừng, Hứa lão bản chỉ xem cửa hàng giày cao gót, chỉ có nó mới khiến ánh mắt của Hứa lão bản nhấc lên rung động.

Một phen chọn kỹ lựa khéo.

Vỏn vẹn 1 tiếng đồng hồ, hai tay Lâm Sanh đã xách 8 cái túi.

Tất cả đều là giày cao gót.

Hơn nữa mỗi đôi một giá, đều có thể trả hơn mấy tháng lương của cô, Hứa lão bản mua giày cao gót xài tiền như nước, ra tay hào phóng.

Tại sao cắt xén tiền lương chút xíu xiu của bảo mẫu, đây rốt cuộc là vì sao!!!

Tủ giày ở nhà Hứa lão bản, hàng hàng chỉnh tề, đủ loại màu sắc.

Ít nhất 23 đôi.

Coi như cô mua một đôi giày cao gót, còn vọng tưởng đạp lên vô số đôi giày cao gót của Hứa Nam?

Cô cảm thấy nói chuyện viễn vông.

Ngay bây giờ, Hứa lão bản vẫn như cũ đầy phấn khích, còn đang chọn giày.

Lâm Sanh rốt cuộc không thể nhịn được nữa, thừa dịp nhân viên cửa hàng đi bắt chuyện với khách khác, nhanh chóng đi tới bên cạnh Hứa Nam, nhỏ giọng nói:

"1 tiếng đã mua 8 đôi giày cao gót, mua nhiều vậy, cô mang hết à?"

Hứa Nam ngồi dậy, nghiêng mặt sang nhìn ai kia:

"Ai nói mua thì nhất định phải mang?"

Lâm Sanh kinh ngạc:

"Cô mua không mang, vậy làm bình hoa đặt trong nhà mỗi ngày ngắm à?"

"Tôi thích, cô quản tôi?"

Lâm Sanh giận cười::

"Mua không mang, cô có phải điên không, giày cao gót ở nhà cô, mỗi ngày một đôi khác nhau, cũng có thể mang một tháng."

"Tiền tiêu không phải tiền của cô, cô gấp cái gì." Hứa Nam liếc nhìn Lâm Sanh, xách giày cao gót trong tay lên, xoay người đưa cho nhân viên cửa hàng sau lưng, trong ánh mắt đau lòng của Lâm Sanh, Hứa Nam không chớp mắt, khí định thần nhàn nói:

"Giúp tôi gói lại, cảm ơn."

Đau lòng càng thêm đau lòng, giá đôi giày cao gót nhãn hiệu kia là 5 tháng lương tiền bảo mẫu.

5 tháng! Tiền ơi!

Cô có thể lột da Hứa tiểu thư không?

Nhanh trả lại tiền cho tôi!

Lâm Sanh đưa tay kéo góc quần Hứa Nam, Hứa Nam đang muốn đi xem những thứ khác, cảm giác quần bị kéo, xoay người thấy Lâm Sanh méo miệng, đôi mắt trong trẻo đẫm lệ giống như sắp trào ra, khuôn mặt ủy khuất.

Hứa Nam ngẩn người, bị bộ dạng kia hù sợ nhảy dựng lên:

"Lâm Sanh, cô lại bị sao?"

Lâm Sanh hít mũi:

"Hứa lão bản, cô có tiền như vậy sao muốn trừ tiền tôi?"

Hứa Nam cạn lời, thì ra tiểu bảo mẫu vẫn tâm tâm niệm niệm tiền lương của mình.

Hứa Nam suy nghĩ một chút, dựa vào ưu thế thân cao, từ trên cao nhìn xuống tiểu bảo mẫu:

"Tiểu bảo mẫu, sao trừ tiền lương của cô, là bởi vì cô phục vụ không tốt, cái này cùng chuyện tôi có tiền có liên quan gì?"

Sao không liên quan?

Liên quan nhiều đó chứ.

Quá không công bằng, trong mắt Hứa đại lão bản, lẽ nào một đôi giày cao gót so với người sống sờ sờ này còn quan trọng hơn.

Bóc lột người lao động thật sự tốt à!

Lâm Sanh tiếp tục hít mũi, nhìn Hứa Nam hai mắt rưng rưng, muốn ủy khuất bao nhiêu thì ủy khuất bấy nhiêu.

"Mỗi ngày tôi hầu hạ cô, nấu cơm cho cô, cực khổ kiếm được 2000 đồng, còn chưa đủ mua một đôi giày của cô, Hứa tiểu thư, cô mỗi ngày đều trừ lương tôi, hút máu của tôi, cô sờ lương tâm của cô nó nói cho cô biết, nó sẽ không đau sao?"

Lời này càng nói âm lượng càng, bên cạnh truyền tới tiếng thì thầm cùng với tiếng cười trộm của nhân viên cửa hàng.

Hứa Nam trong nháy mắt trầm mặt.

Cô là người trải qua sóng to gió lớn, ở trước mặt mọi người đối mặt với kỹ thuật diễn bạo phát của Lâm tiểu thư, rất nhanh khí dồn đan điền, không chút nào mất bình tĩnh.

"Tôi sờ rồi." Hứa Nam nghiêm túc sờ ngực mình, hơi nhướng chân mày, sau đó hướng Lâm Sanh lộ ra nụ cười tiêu chuẩn.

"Tiểu bảo mẫu, thật ngại quá, lương tâm của tôi kích động nói cho tôi biết, thấy cô bị sâu hút máu thành thây khô, nó rất mỏi mắt mong chờ, rất hưng phấn cũng rất vui vẻ đồng thời cũng rất vui sướиɠ."

Lâm Sanh:

"..."

Xem, minh tinh thêm giang tinh* Hứa lão bản lại login rồi, cô còn có thể nói gì?

Lúc này có nhân viên cửa hàng đi tới:

"Vị tiểu thư này, giày cao gót cô chọn đã chuẩn bị xong."

* 杠精 /gàngjīng/ : dùng để chỉ những người trong lúc nói chuyện thích tranh cãi.

"Được, cảm ơn."

"Trả tiền ở bên cạnh, mời theo tôi."

Hứa Nam gật đầu, nghiêng người sang nhìn Lâm Sanh như oán phụ, không chút khách khí sai bảo thϊếp thân bảo mẫu của mình:

"Đi ra quầy, cầm giày."

Nghe đi. giọng nói đó bá đạo cỡ nào.

Lâm Sanh nặn ra nụ cười.

Lúc vượt qua Hứa Nam, dừng lại, ở bên tai Hứa Nam nói nhỏ cực nhanh:

"Tin tôi đi, một ngày nào đó, cô nhất định sẽ bị trật chân khi mang giày cao gót."

Nói xong câu độc ác đó, rồi hừ một tiếng, Lâm Sanh đi ra quầy xách giày.

Hứa Nam khẽ cười, trước khi trật chân, chân tiểu bảo mẫu nhất định sẽ bị giày cao gót giẫm qua.

Sự thật chứng minh, dạo phố-cái loại vận động này thực sự rất mệt mỏi, đi riết không ngừng.

Lâm Sanh không phải thường xuyên đi dạo phố, mỗi lần đi dạo phố đều mệt đến nửa chết nửa sống, mỗi lần bị Bình Bình nhà cô kéo đi dạo phố, Bình Bình thích mua mọi thứ, mà cô theo sau mông, đảm nhiệm làm công miễn phí.

Cùng Bình Bình đi dạo phố, còn có thể vui vẻ, còn cùng với Hứa lão bản đỉnh đầu phát ra hào quang rực rỡ, quả thực vừa mệt tâm vừa đau lòng, Lâm Sanh trừng mắt nhìn Hứa Nam xài tiền như nước, giống như tiền từ trên rớt xuống vậy.

Bất quá, đối với Hứa đại lão bản mà nói, thiếu gì cũng không thiếu tiền!?

Có thể bên trong tiền đang xài, có tiền mồ hôi nước mắt của cô bị trừ! Đau lòng thì thôi đi, còn bị người qua đường dùng đủ loại ánh mắt hâm mộ và ghen ghét, bắn một cái xuyên tim.

Nhìn cái gì? Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp này sự thật không phải như các người thấy đâu!

Thoáng một cái đã 12 giờ.

Đi dạo 2 tiếng, từ quảng trường quốc tế đi ra, Hứa Nam vẫn khí định thần nhàn như cũ*.

*Khí định thần nhàn: chỉ tâm tình bình thản, không nóng nảy thái độ hòa nhã.

Thϊếp thân tiểu bảo mẫu của cô khá thống khổ.

Lâm Sanh tay trái cầm năm túi, tay phải cầm năm túi đựng giày, trên cổ treo mấy túi vài tháng lương, vai treo mấy túi xách vài tháng lương.

Cho tới bây giờ Lâm Sanh chưa từng chịu đựng sự chú ý của người qua đường như vậy, cô rất vinh hạnh trở thành thể phát quang, toàn thân tản ra một vòng kim quang chói lọi, đều là tiền.

Lâm Sanh toàn thân 'hóa trang' đem giá trị con người của cô trong nháy mắt thăng lên nhiều cấp.

Kẻ có tiền, làm gì cũng tự do!

Mua sắm quả thực làm cho người ta thả lỏng, nhất là nhìn thấy dáng vẻ khổ sở lăn qua lăn lại của Lâm Sanh, Hứa Nam mua sắm càng mạnh tay hơn, tâm tình càng thêm vui vẻ, tiện thể đem những thứ trong lòng thổi sạch.

Lâm Sanh thật sự lao động không công.

Hứa Nam giẫm trên đôi cao gót 10 cm, hai tay trống không, tư thế đi tự nhiên ưu nhã.

Đáng thương cho Lâm Sanh toàn thân đầy 'gánh nặng', vừa đi vừa thở hổn hển, lại còn bị ánh mắt liếc nhìn quỷ dị.

Cái này có khác với mua băng vệ sinh lần trước ở chỗ nào?

Tức chết đi được, lại không phải đồ của cô, Lâm Sanh trừng mắt nhìn Hứa Nam đi phía trước, thở phì phì, nói:

"Hứa Nam, đi nhanh vậy làm gì, cô chờ tôi đã!"

Nghe giọng tiểu bảo mẫu bất mãn, Hứa Nam dừng chân, xoay người.

Nhìn tiểu bảo mẫu hướng cô chạy tới, theo bước lớn của tiểu bảo mẫu, tóc dài thổi ra sau.

Túi xách trên người lắc lư, túi trên tay cũng đưa trái đưa phải không ngừng , động tác có chút khôi hài có chút đáng thương.

Hứa Nam mím môi kiềm nén, suýt chút nữa không còn thanh nhã cười ra tiếng trước mặt mọi người.

Chờ Lâm Sanh tới, Hứa Nam nói:

"Trước hết đem đồ bỏ lên xe, chúng ta đi ăn cơm."

Bị nô dịch lâu như vậy, Lâm Sanh mặc kệ.

Cô đem túi xách đặt xuống đất, trợn mắt nói:

"Tôi muốn yêu cầu tăng lương, tăng lương, tăng lương, không tăng lương, tôi đem cô bỏ ở đây."

Buổi trưa ánh mặt trời nóng bỏng, nhìn mặt Lâm Sanh đỏ lên, trán đầy mồ hôi, Hứa Nam có chút nhẹ dạ, vốn định chia sẻ một chút, nhưng nghe lời Lâm Sanh nói, cô thay đổi chủ ý, gật đầu nói:

"Được, tăng lương cho cô."

Đôi mắt trong trẻo kia nổi lên tia sáng nóng bỏng, so với ánh mặt trời còn nóng bỏng hơn.

Trong chớp mắt, trong đầu Hứa Nam hiện lên ý niệm này, mỗi ngày tăng lương cho tiểu bảo mẫu, có phải đôi mắt này mỗi ngày đều mang theo tia sáng lấp lánh?

Lâm Sanh khẩn trường xoa xoa tay:

"Tăng nhiều hay ít?"

"Cô rất thiếu tiền?"

Lâm Sanh bối rối:

"Không thiếu."

Hứa Nam không ý kiến:

"Cô không thiếu tiền, mỗi ngày đều tìm cách tăng lương, bị tiền mê hoặc?"

"Tăng nhiều hay ít, thẳng thắn nói một câu!"

Lâm Sanh không thiếu tiền, nhưng bị Hứa lão bản mỗi ngày bóc lột, Hứa lão bản mỗi ngày đều đem câu 'trừ lương' đặt bên mép uy hϊếp cô, làm cho cô rất khó chịu.

Cho nên, từ trong tay tên gian thương này cậy ra một phân tiền, cũng làm cho cô có cảm giác thành công.

Đấu trí so dũng khí, càng ngăn cản càng dũng cảm!

Hứa Nam nhìn đống túi trên mặt đất, lại nhìn Lâm Sanh, nhẹ giọng nói:

"Được rồi, tháng sau lương cứ phát như bình thường là được, nhiều người nhìn như vậy, nhanh xách đồ lên."

Khóe môi cong lên, xoay người rời đi:

"Tiểu bảo mẫu, nhanh lên, đừng mất tích."

Lâm Sanh hướng bóng lưng Hứa Nam làm mặt quỷ.

Lại bị trừ lương, Lâm Sanh khẽ hừ, lại nhắc mấy cái túi chạy như điên theo sau Hứa Nam, đi được một đoạn, cô càng nghĩ càng thấy không thích hợp.

Tháng sau tiền lương vẫn nên được phát như bình thường, căn bản là cái cô nên có, coi như tiền làm sai vặt?

Gian thương!

Nhà để xe dưới hầm cách hai người không xa, sau khi đem toàn bộ đặt lên xe, lại quay lại quảng trường quốc tế.

Hai người vừa đi vừa vì bữa trưa tranh luận, Lâm Sanh muốn ăn lẩu, Hứa Nam không đồng ý, buổi trưa ăn lẩu cái gì, ăn nhiều sẽ nóng.

Lâm Sanh muốn ăn mì, Hứa Nam lại không đồng ý, buổi trưa ăn mì cái gì, dễ đói, không cho phép ăn.

Lâm Sanh muốn ăn mực nướng*, Hứa Nam càng không đồng ý, buổi trưa ăn đồ nướng cái gì, không cho phép ăn.

*Mực nướng là một món ăn đường phố, sau khi sử dụng mực ống nấu chín, sau đó cắt thành từng phần, sau đó rắc một nước sốt đặc biệt. Đem nướng (theo baidu)



Cái này không cho ăn. Cái kia cũng không cho ăn.

Lâm Sanh nổi giận:

"Cô muốn ăn cái gì?"

"Ăn cơm."

Quảng trường quốc tế có một phố mỹ thực, ở trong đó tập trung mỹ vị đặc sản năm sông bốn biển.

Mỗi ngày đều cực kỳ náo nhiệt, Lâm Sanh dưới sự uy hϊếp 'trừ lương' của Hứa Nam, bị Hứa Nam kéo đi ăn cơm vừa có dinh dưỡng vừa tốt cho sức khỏe.

Lâm Sanh đi ngang qua phố mỹ thực, ngửi thấy mùi hương mê người tản ra từ bên trong.

Chỉ có thể thở dài.

Kết quả là, đi ăn cơm, thật sự ăn, có đồ ăn có canh còn có cả cơm.

Lúc đầu định ăn xong thì về nhà, đi dạo cho tới trưa, Lâm Sanh không biết vẻ mặt tỉnh bơ của Hứa lão bản có mệt không, cô sắp mệt chết rồi.

Kết quả, xui xẻo bi thảm.

Lâm Sanh cùng Hứa Nam đi tới, hai người đang bàn tối nay ăn gì, phía sau đột nhiên có tiếng gọi truyền đến:

"Nè nè nè, Nam Nam, Lâm Sanh!"

Giọng này---

Lâm Sanh thực sự không muốn quay đầu, cô cũng không quay đầu, mà theo bản năng nắm tay Hứa Nam bỏ chạy, còn chưa chạy được bao nhiêu chưa tới 30 giây, chủ nhân của giọng nói kia xẹt một cái xuất hiện trước mặt hai người.

Chính là tóc xoăn mặt dày La Hoan.

La Hoan trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn hai người:

"Nam Nam, Sanh Sanh, hai người..."

La Hoan đột nhiên xuất hiện, Lâm Sanh và Hứa Nam sửng sốt, chưa kịp phản ứng, phía sau lại đi tới một người, giọng rất quen thuộc:

"Hứa Nam, Lâm Sanh trùng hợp như vậy, ở chỗ này cũng có thể..."

Âm thanh ngừng lại, ánh mắt Diệp Đồng đặt ở hai bàn tay đang nắm của Hứa Nam và Lâm Sanh, biểu tình trên mặt ban đầu là kinh ngạc, sau đó giống như nghĩ ra điều gì lại bừng tỉnh.

Diệp Đồng cười cười:

"Thì ra là vậy."

Lâm Sanh bối rối, lời Diệp lão đại ý là gì, thì ra như vậy cái gì?

Trái tim La Hoa vỡ tan rồi, vẻ mặt cực kỳ bi thương:

"Hai người chơi tôi như vậy rất vui à, tôi trước sau muốn theo đuổi hai người, hai người lại là một đôi hữu tình."

Nghe những lời của La Hoan, Hứa Nam cực kỳ không vui, mày nhíu chặt, lạnh giọng trách mắng:

"Cô đang nói càn cái gì đó, cái gì người hữu tình?"

La Hoan căm tức nói:

"Hai người đã nắm tay rồi."

Hứa Nam ngẩn ra, vội vàng cúi đầu, lúc này mới giật mình phát hiện bị Lâm Sanh nắm tay.

Rất nhanh Lâm Sanh cũng kịp phản ứng buông tay Hứa Nam ra, còn lui ra sau một bước, xua tay la lên:

"Aizz, hai người nghe tôi giải thích, tôi và Hứa Nam không phải hữu tình gì đâu, chỉ là bạn bè bình thường thôi, thật, không phải như hai người thấy đâu."

La Hoan với vẻ mặt 'Tôi mới không tin'.

Diệp Đồng hòa giải:

"Được rồi, Lâm Sanh, em không cần giải thích, hai nữ nhân tay trong tay cùng nhau dạo phố không phải là chuyện rất bình thường sao."

Lâm Sanh vẫn kiên trì:

"Đúng đúng đúng, hai nữ nhân nắm tay đi dạo phố, chuyện rất bình thường."

Hai nữ nhân tay trong tay dạo phố rất bình thường nhưng Diệp lão đại, chị có thể đừng cười sâu xa như vậy không, tay cô nắm chính là tay đại boss đó!!

Lâm Sanh vô thức nhìn Hứa Nam, Hứa Nam cong khóe môi, cười như không cười nhìn Lâm Sanh, ánh mắt kia đặt trên mặt, lạnh buốt.

Xong xong rồi.

Lương tháng sau lại không có.

--------------------------------------------

Ps. Happy new year!!!! Cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ mình trong suốt năm 2018. Chúc cho mọi người năm mới nhiều sức khỏe, vui vẻ, hạnh phúc. Mọi điều tốt lành nhất sẽ đến trong 2019 này! Mong là mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ mình trong 2019, một lần nữa cảm ơn và chúc mừng năm mới nha!^^

Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy! - Chương 33: Hàng xóm lại vào tu la tràng.