Chương 55: Anh hy vọng em mang thai con của anh

“Đúng vậy, tôi cũng không đồng ý ra ở riêng.” Đối với việc này Long Bạch nhất định là đứng về phía mẹ mình. Cho dù Hoàng Tiểu Mai có lật trời thì anh ta cũng sẽ không nghe lời cô ấy.

“Người một nhà có chuyện gì thì nói ra không phải xong rồi sao, cần gì phải ồn ào đến mức ra ở riêng như vậy?” Lời này của Long Thần Tín nói ra có hơi nhu nhược, chủ yếu là vì sợ đắc tội với con dâu.

Hoàng Tiểu Mai thấy người một nhà bọn họ cùng chống lại mình thì cảm thấy cô ấy có tiếp tục cố chấp tranh luận thì cũng không thể ra ở riêng được. Nghĩ đi nghĩ lại cô ấy lùi lại một bước: “Không tách ra ở riêng cũng được, nhưng con có một điều kiện. ”

“Điều kiện gì?” Tô Quế Hoa cảnh giác hỏi.

Hoàng Tiểu Mai vỗ vỗ vỏ đậu phộng trên lòng bàn tay, không nhanh không chậm nói: “Hiện tại thu nhập trong nhà đều do mẹ quản, chuyện này không thích hợp. Tụi con làm cũng không ít nhưng vì sao tiêu tiền còn phải xin từ tay của cha mẹ? Ăn ở cùng một chỗ cũng được, nhưng nhà kính trồng nấm phải tách ra. Sau này quản lý một cái nhà kính kia, thu nhập của chúng con cũng tự quản.”

Đối với chuyện này Long Bạch đã nghe từ miệng Hoàng Tiểu Mai vô số lần, tuy rằng anh ta không đồng ý ở riêng nhưng đối với việc thu nhập kinh tế này anh ta vẫn ủng hộ ý nghĩ của Hoàng Tiểu Mai. Trên người anh ta chưa từng có hơn một trăm đồng, nào có giống một người đàn ông đã có gia đình.

Tô Quế Hoa đen mặt, trong đầu đang suy nghĩ nên dùng lý do gì để từ chối việc Hoàng Tiểu Mai quản tiền.

“Có thể.” Không nghĩ tới Long Thần Tín lại mở miệng trước, ông ấy cũng cảm thấy con trai cũng đã lập gia đình rồi, không thể cứ để cha mẹ nắm giữ thu nhập kinh tế được.

“Ông!” Tô Quế Hoa tức giận đánh vào lưng Long Thần Tín. Một nắm đấm này của bà ta cũng không phải là hù dọa người khác, trực tiếp đánh sưng xương bả vai của người đàn ông nhà mình.

Long Thần Tín đau đớn ôm bả vai nửa chữ cũng nói không nên lời.

“Cha!”

“Cha!” Con trai và con dâu ngay lập tức đi lên để kiểm tra vết thương của ông.

Tô Quế Hoa lúc này xem như lật thuyền trong mương, bà ta nào còn có tâm trạng quan tâm chồng bị thương như thế nào, một nắm đấm này còn không giải được lửa giận của bà ta.

“Ông cứ giả bộ đi!” Bà ta chỉ nói một câu như vậy rồi đi ra khỏi cửa.

Bà ta không phải là tức giận mà đi, chỉ là có việc quan trọng hơn phải làm. Nếu Long Thần Tín đã đồng ý phân một cái nhà kính cho Hoàng Tiểu Mai quản lý, như vậy số lượng nấm trong nhà kính sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thu nhập sau này. Bà ta muốn sắp xếp lại nhà kính của mình ra nhiều chỗ hơn, sau đó mang một ít nấm từ nhà kho của Hoàng Tiểu Mai vào trong nhà kho của mình.

Bản lĩnh tính toán tỉ mỉ này của Tô Quế Hoa thật là đáo để, ngay cả con trai và con dâu của mình mà bà ta cũng có thể tính toán trong lòng như vậy.

Bà ta làm xong việc thì mồ hôi đã đầm đìa, vừa ra khỏi nhà kính đã thấy một cái bóng tóc tai bù xù trong bóng tối đang lang thang dưới một gốc cây lớn.

“Không phải là gặp quỷ chứ...” Bà sợ tới mức hai chân run rẩy, hiện tại còn chưa qua mười hai giờ, làm sao có thể có thứ này cứ lắc lư ở bên ngoài chứ?

Lúc này, bóng đen dưới gốc cây dường như đã nhìn thấy nên phất phất tay về phía bà ta, giống như muốn đi về phía bà.

“Mẹ ơi!” Tô Quế Hoa rốt cuộc cũng kêu to thất thanh rồi bỏ chạy.

Thấy Tô Quế Hoa bị dọa thành bộ dáng này, Long Hiểu Hiểu dưới tàng cây có chút khó hiểu: “Mình chính là nghẹn trong lòng nên mới đến nơi này để thở phào cho nhẹ nhõm mà thôi, bà ta là làm sao vậy?”

Long Hiểu Hiểu lang thang chung quanh không mục đích như vậy thật đúng là cực kỳ giống một cô hồn dã quỷ. Cô ấy nhìn Nghiêm Tử Tu cả ngày say mê trong niềm vui làm ba thì như bị mắc xương ở cổ họng. Lúc trước hao tổn hết bao nhiêu tâm tư để gả cho người trong thành phố, hiện tại cô ấy đã đạt được nguyện vọng của mình nhưng lại rất đau khổ. Hơn nữa vì mới làm mẹ nên tay chân có chút luống cuống , lúc này áp lực tinh thần càng lúc càng lớn, hiện tại đã biến thành chứng trầm cảm sau sinh.

Khối tâm bệnh này ai cũng không thể giúp cô ấy giải quyết, cô ấy vẫn do dự không biết có nên đi nói cho Tiêu Vinh biết chuyện của đứa bé hay không. Khi suy nghĩ này lần đầu tiên xuất hiện, bản thân cô ấy cũng bị giật mình. Lúc trước Tiêu Vinh xảy ra chuyện là chính mình muốn nhanh chóng thoát khỏi anh ta, nhưng chuyện không như ý nguyện, hiện giờ cô ấy lại sinh ra con của Tiêu Vinh, cả đời này cũng không có khả năng thoát khỏi mối quan hệ với người đàn ông này.

“Hiểu Hiểu! Hiểu Hiểu! ......”

Lúc này cách đó không xa có một ánh đèn pin chiếu về phía này, Nghiêm Tử Tu thấy cô ấy ra ngoài mấy tiếng đồng hồ rồi mà không về nhà nên đã đi tìm cô.

“Có chuyện gì vậy? Em không thể ở một mình một chút được sao?” Long Hiểu Hiểu cũng không biết trong lòng mình đang sầu cái gì, tóm lại tất cả mọi chuyện đều làm cho cô ấy cảm thấy không thở nổi.

“Con chúng ta muốn bú rồi, nó đói đến mức nằm ở trên giường khóc lớn!” Nghiêm Tử Tu bước nhanh đến bên cạnh cô ấy, kéo tay cô ấy lên rồi đi về nhà.

Chỉ là anh ấy hồn nhiên không biết giờ phút này trong mắt Long Hiểu Hiểu đã sớm tràn đầy nước mắt.

Đã từng cho rằng thoát khỏi Tiêu Vinh là có thể yên tâm thoải mái sống qua ngày, hiện giờ đối mặt với Nghiêm Tử Tu ôn nhu săn sóc loại cảm giác tội lỗi này lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Trong nhà Long Tôn Vượng lúc này vẫn rất náo nhiệt.

“Bác gái, có phải bác muốn con bài này không?” Long Linh lấy ra một con mạt chược để xuống cho Chu Oánh nhìn thoáng qua.

Trên mặt Chu Oánh không kiềm chế được mà lộ ra nụ cười.

“Người ta đều nói sinh con gái là để dâng cho nhà người khác, nhìn xem, nhìn xem, lời này thật sự là một chút cũng không sai.” Trần Yên Phương vừa cười vừa trêu chọc Long Linh.

Thẩm Ưu một mình đứng bên cạnh bàn mạt chược bưng trà đưa nước cho bốn nhân vật quan trọng này: “Mẹ vợ đại nhân, mẹ vì người khác nuôi con gái, người khác vì mẹ nuôi con trai. Sau này mẹ cứ coi con như con ruột mà sai bảo!” “Nghe xem, còn chưa kết hôn đâu, vậy mà đã đem mình đưa tới cửa làm con trai. Bà thông gia, vẫn là bà tốt số, dù sao con trai ưu tú như vậy cũng không phải ai cũng có thể sinh ra. Ha ha...” Chu Oánh hoàn toàn không còn khí chất của lúc trước, cùng người một nhà này hòa hợp.

“Ha ha...” Mấy người khác cũng cười nghiêng ngả.

“May mắn chúng ta sinh con gái, nếu không thì làm sao có thể may mắn nhặt được một đứa con trai như vậy.” Long Tôn Vượng cười đến mwusc trên mặt có thêm hai cái nếp nhăn.

Bởi vì chỉ sinh được một đứa con gái, cho nên lúc còn trẻ hai vợ chồng họ ít nhiều cũng bị người trong thôn châm chọc. Bây giờ con gái lại không thua kém ai, hai vợ chồng ở đây bất kể là đi đến đâu cũng được người khác coi trọng. Hầu hết nguyên nhân đều là bởi vì chủ tịch tập đoàn Thiên Thành là thông gia tương lai của mình, điểm này mọi người đều không nói ra.

“Bà thông gia, sau này Long Linh gả đến nhà bà, con bé có chuyện gì không hiểu thì nhờ bà chỉ dạy nó nhiều hơn. Dù sao thì con bé từ nhỏ đã lớn lên ở nông thôn nên không có kiến thức gì, cũng không thể làm mất mặt nhà mọi người.” Long Tôn Vượng quả thật lo lắng con gái sẽ trở thành trò hề khi cô bước vào cuộc sống thượng lưu.

“Con đã đăng ký một vài lớp học ngắn hạn. Cho dù là nghi thức giao tiếp hay quản lý công ty đều sẽ được cải thiện trong một khoảng thời gian ngắn.” Long Linh rõ ràng hơn bất cứ ai, mình sắp phải đối mặt với một vòng tròn cuộc sống như thế nào. Nghi thức trong đám cưới cũng là một khóa học bắt buộc.

Những ngày tiếp theo Long Linh bận rộn tựa như một con quay, ngày ngày chạy đi chạy lại nhiều lớp.

Lúc này căn hộ mà Thẩm Ưu mua cho cô cũng đã có ích. Mỗi ngày sau khi lớp học kết thúc cô đều ở lại đó.

Mệt mỏi cả ngày, Long Linh tắm xong pha một tô mì gói ngồi trên sofa xem tivi một lát. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi chờ mì gói nở, cô đã tựa vào sofa mà ngủ thϊếp đi.

Lúc này Thẩm Ưu cũng từ công ty tan tầm về, anh cầm một cái bánh socola mở cửa vào nhà . Khi nhìn thấy bộ dáng cô gái nhỏ này của mình mệt thành như vậy thì đau lòng không chịu nổi. Anh cầm lấy cái mền nhẹ nhàng đắp cho Long Linh, tự mình ngồi xuống bên cạnh rồi đặt đầu cô lên đùi mình. Không thể thay cô nhận bớt phần vất vả này thì ít nhất phải làm cho cô ngủ thoải mái.

“A Ưu...... A Ưu...” Trong miệng Long Linh thì thào nhỏ nhẹ, đại khái là lời mộng nói ra lúc nửa mê nửa tỉnh.

“Bảo bối, anh ở đây. Em vẫn chưa ăn tối, anh mua bánh kem socola nè, ăn một chút rồi vào trong phòng ngủ.” Thẩm Ưu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều.

Long Linh nghe thấy tiếng của Thẩm Ưu nói chuyện nên chậm rãi mở mắt ra, thuận thế ôm cổ anh: “Anh ôm em đi vào phòng.” Thanh âm nhỏ như phát ra từ trong bụng.

Thẩm Ưu lập tức hiểu được ý tứ của Long Linh. Ngày kết hôn của hai người đã gần trong gang tấc nhưng vẫn chưa thật sự là vợ chồng, chuyện lúc trước lo lắng mang thai hiện tại cũng không cần lo nữa. Mang thai sau khi kết hôn là một điều rất hợp lý.

Long Linh hơi ngượng ngùng nhìn chằm chằm Thẩm Ưu, hy vọng anh có thể làm ra hành động tiến thêm một bước.

Thẩm Ưu nuốt một ngụm nước bọt liền vùi đầu lưu luyến giữa môi lưỡi Long Linh, du͙© vọиɠ đè nén đã lâu rốt cục vào giờ khắc này cũng bộc phát.

Sau nụ hôn nồng nhiệt, hai người ở trên sô pha cởϊ qυầи áo, triền miên, mê tình, như cá gặp nước. Không khí tràn ngập hơi thở của tình yêu. Động tác của Thẩm Ưu có chút gian nan, dù sao cũng là lần đầu tiên, ngoại trừ luống cuống tay chân còn có hơi quá mức hưng phấn.

“Ông xã, không gấp gáp, chậm rãi...” Long Linh dịu dàng vuốt ngực Thẩm Ưu, nằm trên sô pha mềm mại, dáng người của cô càng thêm mê người.

Thân hình khỏe khoắn của Thẩm Ưu khiến Long Linh mê mẩn. Cho dù là cùng anh xuống Hoàng Tuyền, Long Linh cũng sẽ không chút do dự mà đâm vào.

Sau mấy lần thử, Thẩm Ưu rốt cục cũng tìm được những điều cốt yếu của sự tình thánh thần này, trong đôi mắt mê người của anh phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Long Linh.

“Bà xã, anh sẽ yêu em cả đời.” Anh cúi đầu thì thầm những lời yêu thương bên tai Long Linh, tiếng thở gấp gáp đem hứng thú của hai người đến một cao trào khác.

“Em cũng yêu anh! Yêu anh rất nhiều!” Long Linh hào phóng đáp lại người đàn ông trên người cô.

Giờ khắc này bọn họ rốt cục cũng chiếm được đối phương, rốt cục cũng trở thành người quan trọng nhất trong sinh mệnh của đối phương.

Sau việc đấy, Thẩm Ưu dùng mền quấn Long Linh vào trong ngực, trên tay đút Long Linh ăn từng ngụm từng ngụm bánh ngọt.

“Ngon quá.” Long Linh hạnh phúc dựa vào ngực Thẩm Ưu, giờ phút này sâu trong nội tâm của cô đều đã bị tình yêu nồng đậm lấp đầy.

“Ăn nhiều hơn một chút.” Thẩm Ưu dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi sôcôla trên khóe miệng Long Linh, dịu dàng giống như đang chăm sóc một đứa trẻ.

“Ngày mai đừng mua thuốc uống.” Thẩm Ưu hắng giọng, tựa hồ đề tài này cũng có chút khó có thể mở miệng.

“Hả? Em không bị cảm lạnh tại sao em phải mua thuốc để uống.” Long Linh hoàn toàn không hiểu rõ lời Thẩm Ưu nói là có ý gì.

Khóe miệng Thẩm Ưu nhếch lên một nụ cười xấu xa: “Đừng mua thuốc tránh thai khẩn cấp uống. Anh hy vọng em mang thai con anh.”

Long Linh dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ socola trên môi, tay cầm lấy nĩa của Thẩm Ưu, biểu tình hơi nghiêm túc trả lời: “Em sắp trở thành vợ của anh, làm vợ anh sinh bảo bối cho anh đây là chuyện bình thường. Làm thế nào em có thể đi uống loại thuốc đó? Nếu em sợ mang thai thì sẽ không với anh...” Cô không nói tiếp nữa.

Thẩm Ưu bị những lời này của cô làm cho cảm động, lại một lần nữa động tình hôn lên môi cô.