Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Tài Ngoan Ngoãn Đừng Truy Ta

Chương 56: Dụ dỗ Thẩm Ưu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Ưu và Long Linh ở trong căn hộ đã vài ngày.

Việc thái tử gia muốn kết hôn với một cô gái nông thôn đã trở thành đề tài trà dư tửu hậu của nhân viên trong tập đoàn Thiên Thành. Có người thổn thức, có người hâm mộ, cũng có người ghen ghét.

Như thường lệ, Thẩm Ưu làm việc xong liền vội vội vàng vàng chạy về nhà. Cả ngày không nhìn thấy vợ khiến lòng anh nóng như lửa đốt.

“Bà xã ơi, anh về rồi.” Trên mặt anh nở nụ cười vui vẻ vẻ hạnh phúc, thay giày xong lập tức đi về phía Long Linh đang ngồi ở sô pha.

“Đã ăn cơm tối chưa? Em nấu cho anh một bát bánh chẻo nha?” Long Linh đang muốn đứng dậy thì đã bị Thẩm Ưu ôm lấy.

“Sợ em vất vả nên anh đã ăn một bát mì tonkotsu trên đường về rồi. Nói cho chồng em biết nào, hôm nay em học được những cái gì rồi?” Thẩm Ưu có chút mệt mỏi, nhưng vẫn tò mò không biết hôm nay Long Linh đã học được gì rồi.

“Sáng thì học khóa lễ nghi, còn chiều thì……”

Long Linh chưa nói xong thì điện thoại Thẩm Ưu đã đột ngột vang lên.

“Chờ anh chút, để anh nghe xem có phải điện thoại của khách hàng hay không.”

Thẩm Ưu lấy điện thoại ra, là Giang Huệ Viện gọi đến.

“Alo.” Giọng điệu của anh có chút đông cứng, bây giờ đã tan làm rồi, thư ký Giang càng ngày càng muốn bị đuổi rồi.

“Thẩm tổng, Thẩm tổng cứu mạng….Cứu mạng,….” Giọng Giang Huệ Viện run lên bần bật cứ như đã gặp phải chuyện gì rất đáng sợ. Hơn nữa cô ta liên tục cầu cứu như vậy khiến thần kinh của Thẩm Ưu nháy mắt đã căng lên.

“Xảy ra chuyện gì? Cô đang ở đâu?”

Nhưng điện thoại của Giang Huệ Viện đã bị ngắt kết nối mà không hề báo trước. Một cuộc gọi lạ lùng như vậy khiến Thẩm Ưu đứng ngồi không yên. Nói như thế nào thì Giang Huệ Viện cũng đã đi theo mình vài năm, nếu cô ta thật sự gặp nguy hiểm mà bản thân mình lại ngoảnh mặt làm ngơ thì còn ra thể thống gì nữa?

“Tiểu Linh, anh ra ngoài một chút.” Anh không kịp giải thích gì nhiều đã lấy chìa khóa xe chạy ra khỏi cửa.

Long Linh thấy thần sắc vội vàng khẩn trương ra ngoài của anh thì lòng lại không mấy yên ổn. Cô cũng tò mò không biết rốt cuộc đầu dây bên kia là ai?

Thẩm Ưu lái xe một đường đến thẳng công ty, anh đoán rằng Giang Huệ Viện gặp chuyện khi đang trên đường về nhà sau khi tan làm, vừa đi anh vừa gọi điện cho Giang Huệ Viện không ngừng.

Một lần, hai lần, ba lần,… đều không có người nghe máy. Trong lòng Thẩm Ưu cũng nhắc đến cô ta mấy lần, nếu cô ta xảy ra chuyện gì thì quả thật là chuyện lớn.

Trên đường từ công ty về nhà Giang Huệ Viện, một bóng người quen thuộc đang cuộn mình dưới cột đèn đường, người nọ không chỉ tóc tai bù xù mà còn đang run lẩy bẩy.

Thẩm Ưu lập tức dừng xe, xuống xe xem người nọ có phải là Giảng Huệ Viện hay không. Điện thoại cũng làm rơi trên ghế phụ.

“Thư ký Giang? Có phải thư ký Giang không vậy?” Anh đi đến cúi thấp người xuống hỏi.

Giang Huệ Viện ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng thấy Thẩm Ưu thì khóc òa lên: “Thẩm tổng!” Cô ta thuận thế nhào vào ngực Thẩm Ưu.

Thẩm Ưu cực kì không tình nguyện bắt lấy bả vai Giang Huệ Viện muốn đẩy cô ta ra, nhưng Giang Huệ Viện đã siết chặt eo Thẩm Ưu lại như một cái khóa, miệng còn không ngừng khóc lóc kể lể: “Có một tên lưu manh….muốn làm chuyện vô sỉ với tôi, nếu tôi không đưa bóp tiền ra cho hắn thì e rằng đã bị hắn…..”

Thấy tinh thần cô ta còn chưa bình tĩnh lại, Thẩm Ưu đành phải bình ổn cảm xúc của cô ta: “Nhà cô ngay phía trước, tôi đưa cô về nhà trước đã. Nếu không thì báo cảnh sát bắt tên lưu manh kia lại.”

“Không được!” Giang Huệ Viện nghe ba chữ báo cảnh sát thì lập tức đứng thẳng lên: “Gã ta theo dõi tôi nên chắc chắn sẽ biết nhà tôi ở gần đây, tiền cũng là tôi tự nguyện cho, cho dù gã có bị bắt vì tội đùa giỡn lưu manh nhưng chỉ được vài ngày là lại được thả ra, nếu gã mà trả thù thì tôi biết phải làm sao bây giờ? Không thể báo cảnh sát! Không thể báo cảnh sát!”

Nghe cô ta nói như vậy Thẩm Ưu cũng chỉ có thể từ bỏ. Nếu lần sau người nọ thật sự hạ độc thủ với cô ta thì e là sẽ không may mắn như bây giờ.

“Được được được, không báo cảnh sát, để tôi đưa cô về nhà trước đã.”

Tuy rằng Thẩm Ưu biết nhà cô ta ở tại tiểu khu này nhưng cụ thể ở đâu thì anh không biết, anh cứ như vậy mà đi theo sau Giang Huệ Viện đưa cô lên đến lầu.

Lúc về đến nhà Giang Huệ Viện đã bình ổn được cảm xúc hơn lúc nãy, cô ta còn mời Thẩm Ưu vào nhà mình ngồi.

Thẩm Ưu thấy cô ta cũng không còn sợ hãi nên muốn đi ngay: “Cô về nhà an toàn rồi, tôi về trước đây.”

“Gã lưu manh kia chắc còn chưa đi xa, anh ở lại với tôi một chút đi! Tôi sợ là….” Giang Huệ Viện có khuôn mặt vốn dĩ đã mê hoặc lòng người, cộng thêm kỹ năng bán thảm cực đỉnh khiến người ta không thể rời đi được.

Không thể tránh được, Thẩm Ưu đành phải ngồi lại một chút rồi mới đi.

Sau khi vào nhà, Thẩm Ưu thấy có một bức ảnh của mình đặt trên đầu tủ TV. Đó là ảnh chụp anh trong cuộc họp hàng năm, anh không biết tại sao Giang Huệ Viện lại đặt ảnh chụp của mình trong nhà cô ta.

Lúc này, Giang Huệ Viện bưng ra hai ly rượu đỏ chậm rãi ngồi xuống bên cạnh anh, nhẹ nhàng nói: “Cùng tôi uống một ly cho đỡ sợ đi.”

Trong lòng Thẩm Ưu bắt đầu bất ổn mà đứng lên, anh đẩy ly rượu ra dứt khoát chỉ vào bức ảnh chụp mình hỏi: “Vì sao cô lại đặt ảnh của tôi trong nhà của mình?”

Không ngờ rằng Thẩm Ưu lại thẳng thắn như vậy, Giang Huệ Viện cũng không muốn tiếp tục giả vờ nữa. Cô ta không tin không có con mèo nào mà không ăn mỡ, không có người đàn ông nào có thể làm mà trong lòng lại không loạn. Cô ta buông ly rượu xuống, trực tiếp kéo dây áo váy xuống bả vai, chỉ cần cô ta ra ngoài thì không có người đàn ông nào là không câu được!

“Ngày đầu tiên em vào công ty thì đã thích anh rồi, ước nguyện lớn nhất của em là có thể trở thành người phụ nữ của anh, không có danh phận em cũng cam tâm tình nguyện. Anh có kết hôn với Long Linh cũng được, em không ngại, em vẫn có thể làm người phụ nữ sau lưng anh…..”

“Được rồi! Chuyện ngày hôm nay có phải do cô sắp xếp hết không?!” Thẩm Ưu đương nhiên tức đến sùi bọt mép, anh ghét nhất là bị người khác tính kế, huống chi còn bị tính kế bởi một người phụ nữ nói dối mà không chớp mắt một xíu nào.

Giang Huệ Viện biết tính tình của Thẩm Ưu ra sao, cô ta không muốn thảo luận vấn đề này với anh mà một chút tiện nghi cũng không chiếm được. Chỉ cần câu dẫn khiến Thẩm Ưu mất đi lý trí thì bản thân cô ta mới có phần thắng. Cô ta không trả lời mà tiếp tục cọ cọ trên người Thẩm Ưu.

Thẩm Ưu nổi giận dùng một tay đẩy Giang Huệ Viện ra, tiện thể đứng dậy lấy khung ảnh trên đầu tủ TV đập xuống mặt đất. Mảnh vỡ thủy tinh văng khắp nơi, Giang Huệ Viện sợ đến mức ôm đầu thét chói tai.

“Nhớ đến việc cô đã tận tâm tận sức vì công ty trong vài năm thì chuyện hôm nay tôi sẽ để lại cho cô một con đường. Ngày mai cô không cần đến phòng thư ký nữa, tự đến phòng nhân sự để làm hồ sơ điều đi bộ phận thị trường đi, đừng để tôi thấy cô trong trụ sở của tập đoàn Thiên Thành này nữa!” Anh vừa nói vừa đi về phía cửa, lúc mở ra còn quay đầu lại lạnh lùng bỏ lại một câu: “Làm người thì phải biết tự trọng, cô tự lo cho thân mình đi!”

Trong khoảnh khắc Thẩm Ưu đóng sầm cửa lại thì Giang Huệ Viện cũng đã thất thanh khóc rống lên, thất bại thảm hại! Trái tim của người đàn ông này cho dù có chém gϊếŧ vì nó thì nó cũng vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Thẩm Ưu chạy xe như bay về nhà, anh mong ngóng được nhanh nhanh trở về bên cạnh Long Linh, chỉ khi ở cùng cô anh mới cảm thấy kiên định.

Tinh thần Long Linh vẫn không yên tâm mà nhìn chằm chằm TV, nội dung TV chiếu đến cái gì cơ bản là cô không chú ý. Nếu muốn bên cạnh người đàn ông ưu tú thế này, bản thân mình phải rộng lượng, so với người phụ nữ khác thì càng không được ghen tuông mù quáng. Tuy là nghĩ như thế, nhưng thấy Thẩm Ưu lòng nóng như lửa đốt chạy ra ngoài thế kia cô lại không tránh khỏi suy nghĩ miên man.

Có tiếng chìa khóa mở cửa, Long Linh lập tức bày ra bộ dáng không sao cả mà nhìn vào TV.

“Em còn chưa ngủ à.” Giọng nói của Thẩm Ưu chất chứa sự mệt mỏi trong đó. Vốn dĩ đã bận rộn một ngày, còn mới xử lý hoa đào thối nát, lúc nhìn thấy Long Linh trong nháy mắt tất cả sự phòng bị của anh đều vỡ tan.

“Anh chạy ra ngoài như thế thì làm sao em có thể ngủ được? Em sợ anh sẽ gặp chuyện gì….” Long Linh không muốn trách cứ Thẩm Ưu, cũng không muốn truy hỏi xem rốt cuộc anh đi làm cái gì.

Thẩm Ưu cười hì hì hôn lên mặt cô gái nhỏ một cái: “Ngoan, em lên giường nằm trước đi. Chờ ông xã em tắm rửa sạch sẽ xong sẽ nói cho em biết ban nãy xảy ra chuyện gì.” Để Long Linh không còn nghi ngờ nữa, anh phải thành thật nói những chuyện đã xảy ra ban nãy, nếu hai người muốn tiến đến quan hệ hôn nhân thì thành thật là một điều tất yếu.

Cuối cùng Long Linh cũng nở nụ cười với anh, cô thích sự thành thật của Thẩm Ưu, thích dáng vẻ trân trọng mình như bảo bối của anh.

Hơn mười phút sau Thẩm Ưu mới chui vào ổ chăn, vừa mới tắm xong nên cả người anh lạnh toát, da thịt vừa chạm vào Long Linh đã khiến cho cô không khỏi rùng mình một cái.

“Bảo bối, thật ra thì người vừa gọi điện cho anh ban nãy là Giang Huệ Viện. Cô ta nói dối rằng cô ta bị lưu manh sàm sỡ, sau khi anh đưa cô ta về nhà vậy mà cô ta lại muốn dùng sắc dụ dỗ anh…” Thẩm Ưu cố ý vừa nói vừa thở hổn hển, anh muốn nhìn thử xem Long Linh sẽ có phản ứng như thế nào.

Long Linh ngồi bật dậy trong nháy mắt, trừng Thẩm Ưu với đôi mắt tràn đầy lửa giận, vội vội vàng vàng hỏi: “Cái gì? ! Anh... Anh với cô ta… hai người đã làm gì chưa?!”

Thẩm Ưu cười thành tiếng, kéo Long Linh vào ngực mình ôn nhu trả lời: “Em lo lắng cho ông xã mình như vậy sao?”

“Với nhan sắc của cô ta. Làm sao em biết được anh có bị người ta mê hoặc hay không….” Long Linh bỉu môi khẽ lẩm bẩm.

Thẩm Ưu bị sự đáng yêu của Long Linh làm cho ngất ngây, anh dùng lực ôm chặt cô vào lòng nói: “Anh mắng cô ta một trận còn đuổi cô ta ra khỏi tổng công ty, sau này cô ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh. Có tiểu yêu tinh như em mỗi tối đều ép anh đến ngủ không đủ giấc, anh nào còn tâm tư để đi đối phó với một người phụ nữ nữa.”

“Anh! Thối lắm. Đáng ghét.”

Ngoài miệng thì Long Linh nói chán ghét như thế nhưng trong lòng lại không nhịn được mà đắc ý.

“Hôm nay anh đã đưa cho ba bản kế hoạch khai thác khu du lịch của thôn Ngọa Long, ông ấy rất vừa ý. Ông ấy còn nói sau khi chúng ta kết hôn sẽ cho em đảm nhận vị trí tổng giám đốc bộ phận du lịch, sau này em sẽ toàn quyền phụ trách hạng mục du lịch của thôn Ngọa Long. Khu du lịch của các địa phương khác cũng đã dần đi vào quỹ đạo, hơn nữa đều có giám đốc quản lý ở đó, em chỉ cần đúng giờ đi quan sát là được rồi.”

“Nhận chức tổng giám đốc này có phải như trâu bắt chó đi cày không đó? Bây giờ em cũng chỉ là một giám đốc dự án, đột ngột thăng chức cao như vậy không phải đã phá hủy hệ thống thăng tiến của công ty hay sao?”

“Em là vợ của anh, cho em nhận một vị trí ngang hàng với anh thì có chuyện gì gọi là quá đáng đâu? Thời gian còn lại trong ngày em chỉ cần học tốt các khóa học đào tạo tổng giám đốc là được rồi. Vợ của Thẩm Ưu anh muốn làm việc thì làm việc, không muốn làm việc thì anh cũng có thể nghỉ dưỡng với em, chỉ cần em vui vẻ thì anh đều nghe theo.”

Long Linh không chỉ có thể đảm nhận chức tổng giám đốc bộ phận du lịch này, mà nếu làm tốt thì còn có cơ hội thăng chức nữa là. Long Linh không chỉ khiến cho thôn Ngọa Long trở thành một danh lam thắng cảnh, mà còn có thể tạo việc làm để giảm bớt tình trạng nghèo đói của người dân trong thôn. Tài nguyên du lịch có thể được tái tạo, đồng thời cũng thúc đẩy việc tiêu thụ các mặt hàng nông sản ở trong thôn.
« Chương TrướcChương Tiếp »