Chương 59: Chuyện kết hôn hai lần bị bại lộ

Tuy rằng ngoài mặt Thẩm Ưu đã gạt vấn đề ảnh chụp sang một bên, nhưng anh vẫn hẹn Trần Tất Thắng ra ngoài để kiểm tra suy nghĩ của mình. Người phụ nữ của Thẩm Ưu anh sao lại có thể để cho những tên đàn ông khác mơ tưởng đến? Cho dù người này có là anh em tốt từ thuở nhỏ của anh.

“Hôm nay đại ca lại có thời gian rảnh rỗi rủ em đi uống cà phê.” Trần Tất Thắng vô cùng thản nhiên, cũng không có bộ dạng có tật giật mình.

Thẩm Ưu lây từ trong cặp táp ra một vài mẫu thiệp cưới với nhiều kiểu dáng và màu sắc khác nhau, đặt trước mặt Trần Tất Thắng: “Muốn cho cậu xem loại thiệp nào tốt hơn! Dù sao cậu cũng làm bên thiết kế, tuy rằng cậu làm thiết kế kiến trúc nhưng mắt nhìn có lẽ sẽ có chỗ độc đáo hơn người khác.”

Trần Tất Thắng không có nửa điểm hoài nghi, cầm lấy mấy mẫu thiệp cưới rồi mở từng cái ra xem. Mỗi tấm thiệp cưới đều có in hình cưới của Thẩm Ưu và Long Linh, nụ cười rạng rỡ và ngọt ngào của Long Linh ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt của anh ta.

“Có đẹp không?” Thẩm Ưu đột ngột hỏi.

“Đẹp.” Không nghĩ tới Trần Tất Thắng lại buột miệng thốt ra, vừa dứt lời anh ta lập tức phản ứng lại, vội vàng giải thích: “Thiết kế của tấm thiệp cưới này quả thật rất đẹp, hơn nữa kết hợp thêm ảnh cưới hạnh phúc của hai người lại càng đẹp hơn. So sánh với những tấm thiệp cưới khác thì có cảm giác mạnh mẽ hơn, cùng càng sang trọng hơn, em tương đối thích cái này.”

Không đầy hai phúc Trần Tất Thắng đã đưa ra kiến nghị của mình.

Trong lòng Thẩm Ưu đã hiểu rõ, chỉ là sắc mặt vẫn như cũ, không thể hiện hỉ nộ: “Anh cũng nhìn trúng cái này. Một khi đã như vậy thì cứ dùng cái này đi! Mấy ngày nữa anh và chị dâu của cậu sẽ tự mình đến nhà để đưa thiệp mời cho chú và dì, cậu trở về nói thay anh một tiếng.” Anh cố tình đổi Long Linh thành “Chị dâu của cậu”, đây chính là yếu điểm để thức tỉnh Trần Tất Thắng, anh ta không được có một chút suy nghĩ không an phận nào đối với người phụ nữ này!

“Vâng, ngày hôm đó em sẽ ở nhà và đợi hai người.”

Sau khi hai người kết thúc cuộc nói chuyện thì Thẩm Ưu cũng không có trực tiếp đến công ty, mà gọi điện thoại cho Long Linh để hỏi rõ vị trí hiện tại của cô, sau đó trực tiếp đi tìm cô.

Chân của Long Linh tuy rằng đã bớt sưng, nhưng khi đi lại thì vẫn cảm thấy đau, nhưng mà lái xe thì cũng không có trở ngại gì.

“Hôm nay chúng ta trở về thôn Ngọa Long đi. Em đã ở thành phố nhiều ngày như vậy rồi, chúng ta mang thiệp cưới về cho cha mẹ để hai người viết ra tên những người mà họ muốn mời. Trong cốp xe có một thùng kẹo mừng rất lớn, mang đi phát hết cho tất cả các hộ trong thôn.” Thẩm Ưu muốn nhanh chóng thông báo cho những người thân thích bên kia của Long Linh, càng nhiều người biết đến ngày kết hôn của bọn họ thì anh lại càng thêm yên tâm.

“Được rồi, vậy để xe em ở nhà đi, chúng ta ngồi xe của anh.” Long Linh đi lại vẫn có chút khập khiễng. Thẩm Ưu thấy cô vất vả như vậy thì trực tiếp bế cô lên đặt ở ghế phụ kế bên.

Tuy rằng Thẩm Ưu đã nhận được bản báo cáo của tổng giám đốc khu du lịch nên anh cũng biết được ngày đầu tiên Giang Huệ Viện đi làm đã suýt chút nữa bị một tên lưu manh khi dễ, nhưng ngoại trừ việc phân phó mỗi nhân viên phải trang bị bộ đàm để tránh cho loại chuyện này xảy ra lần nữa thì anh cũng không có quá nhiều để tâm. Càng không đề cập nửa chữ đến Giang Huệ Viện.

Giang Huệ Viện khó tránh khỏi có chút mất mát, huống hồ ảnh chụp cũng đã gửi cho Thẩm Ưu, dựa theo tính cách sấm rền gió cuốn của Thẩm Ưu thì không thể nào sóng yên biển lặng như vậy được, cô ta vẫn luôn chờ đợi bão táp trong sự lo sợ bất an, nhưng chung quy vẫn không chờ được tình huống mà cô ta muốn xảy ra.

Ngay khi Thẩm Ưu và Long Linh đang phát kẹo mừng thì trái tim của Long Bạch giống như bị dao cứa. Không thể buông bỏ Long Linh nhưng cũng không có năng lực làm cho cô quay lại, ngoại trừ việc lo lắng ở trong lòng thì anh ta cũng không làm được cái gì.

Khi Thẩm Ưu đặt một đống kẹo mừng vào trong tay anh ta thì anh ta vẫn còn sững sờ.

“Chúc mừng, chúc mừng nha.” Hoàng Tiểu Mai nhanh chóng dùng khuỷu tay đẩy Long Bạch một cái, ý bảo anh ta đừng có mất trí.

Tô Quế Hoa ở một bên cũng mặt ủ mày chau, bày ra bộ dạng thâm thù đại hận, bây giờ nhìn Long Linh ăn mặc thời thượng như vậy, lời nói cử chỉ cũng đoan trang khí chất thì trong lòng bà ta càng thêm hối hận. Bà ta liếc nhìn đứa con dâu cặn bã mà chính tay mình đã chọn rồi ngăn không được mà thở dài.

“Chú biết ngay một cô gái tốt như Long Linh của chúng ta thì nhất định sẽ tìm được một người chồng ưu tú!” Long Thần Tín vui mừng cho Long Linh từ tận đáy lòng.

“Cảm ơn chú Thần Tín. Chúng cháu còn phải đi đến những nhà khác để gửi kẹp mừng, chúng cháu đi trước ạ.”

Long Linh kéo tay Thẩm Ưu từ từ đi đến những nhà khác. Một đôi trai tài gái sắc này thật khiến cho người ta ghen tị.

Khi đến nhà Long Hiểu Hiểu, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng con nít khóc ê ê a a.

Lúc đầu bọn họ còn tưởng rằng trong nhà không có ai, nhưng khi đi vào sân thì liền thấy đứa trẻ đang nằm trong xe nôi, mà khuôn mặt của Long Hiểu Hiểu không chút biểu cảm, cứ ngồi thất thần nhìn đứa trẻ đang khóc. Cảnh này có chút hơi khác người bình thường.

“Hiểu Hiểu, đứa nhỏ khóc kìa!” Long Linh không rõ Long Hiểu Hiểu bị làm sao, đứa nhỏ khóc đến mức mặt mày đỏ bừng như thế mà tại sao cô ấy lại không dỗ?

Thẩm Ưu cũng nghi hoặc khó hiểu, một người mẹ rốt cuộc phải gặp phải tình huống như thế nào mới có thể đối xử lạnh nhạt với con của mình như vậy?

Long Hiểu Hiểu thấy Long Linh bế đửa nhỏ từ trong xe nôi ra thì lúc này mới phục hồi lại tinh thần: “Long Linh tới rồi sao.” m thanh khi nói chuyện cũng hữu khí vô lực.

Đứa trẻ khóc đến mức môi đã có chút tím tái, một người không có kinh nghiệm như Long Linh làm thế nào cũng không dỗ được, ngay lúc cô bó tay không có cách nào thì Long Hiểu Hiểu mới chợt đứng dậy: “Nó đói bụng, đưa cho tớ đi.”

Long Hiểu Hiểu nhận lấy đứa nhỏ từ trong tay Long Linh, cô đơn xoay người vào nhà cho con bú.

“Hiểu Hiểu bị làm sao vậy? Từ sau khi sinh con thì giống như thay đổi thành một người khác.” Long Linh chưa từng gặp qua một Long Hiểu Hiểu an tĩnh như vậy, loại an tĩnh này còn mang theo áp lực. Cô ấy trước kia là một người tràn ngập sức sống, sao bây giờ lại biến thành dáng vẻ như vậy?

Thẩm Ưu cảm thấy Nghiêm Tử Tu đối với cô ấy chắc hẳn là không tồi, cuộc sống của vợ chồng hai người cũng không đến mức làm cho Long Hiểu Hiểu đau khổ như vậy: “Nghe nói Nghiêm Tử Tu đối xử với mẹ con hai người bọn họ rất tốt, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì khác rồi sao? Hay là em đi vào hỏi một chút đi.”

Long Linh gật đầu đi vào nhà.

Lúc Long Hiểu Hiểu cho con bú thì vẫn là bộ dạng nặng nề, trong mắt cô ấy lóng lánh nước, cơ thể cũng hơi hơi run rẩy.

“Hiểu Hiểu, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Long Linh ngồi xuống đối diện với cô ấy.

Long Hiểu Hiểu hít hít lỗ mũi đang chua xót rồi ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi mới từ từ trả lời: “Tớ cũng không biết, tớ chỉ cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa, ngay cả bầu trời cũng xám xịt.”

Từ ý tứ trong đôi ba câu nói của cô ấy, Long Linh đã phát hiện ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, biểu hiện này của Long Hiểu Hiểu là mắc chứng trầm cảm sau sinh rất nghiêm trọng, nếu không chữa trị thì sẽ đi đến con đường cực đoan. Hai vợ chồng Long Tam Túc cả ngày đều bận rộn ở nhà kính trồng nấm, Nghiêm Tử Tu lại phải tới nhà của những người nông dân trong thôn để hướng dẫn, trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con bọn họ. Một người cả ngày chỉ biết trông con thì khó tránh khỏi việc buồn tủi, hơn nữa kinh nghiệm lần đầu sinh con cũng không có thì đương nhiên nhiều việc đều không được thuận buồm xuôi gió. Loại cảm xúc lo âu này cứ tiếp tục kéo dài thì đối với cô ấy và đứa trẻ đều sẽ có nguy hiểm.

“Chờ Nghiêm Tử Tu trở về cậu và anh ấy đi lên thành phố chơi đi? Mỗi ngày cứ ở nhà với con thì thật sự sẽ có chút phiền muộn, cậu cũng cần phải điều chỉnh tâm trạng của chính mình.” Long Linh vô cùng lo lắng cho Long Hiểu Hiểu, cô muốn mượn cơ hội này để Nghiêm Tử Tu có thể dẫn cô ấy đi gặp bác sĩ tâm lý để tham khảo một chút ý kiến.

Long Hiểu Hiểu lại không có một chút hứng thú, cô ấy chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

“Sau khi cậu kết hôn thì không còn muốn đi chơi với tớ nữa, không xem tớ là bạn nữa sao? Tớ mặc kệ, hôm nay tớ sẽ quấn lấy cậu không thôi.” Long Linh làm nũng gần như là dính lên người Long Hiểu Hiểu, không ngừng vặn vẹo cơ thể.

Long Hiểu Hiểu bị hành động của cô chọc cười, nhưng khóe miệng cũng chỉ hơi động một chút chứ không có cười tươi: “Tớ đang cho con bú, đừng nhúc nhích, đứa nhỏ không bú được.” Dừng một chút cô ấy mới miễn cưỡng đồng ý: “Chờ Tử Tu trở về rồi nói sau, anh ấy đồng ý thì tớ sẽ đi liền.”

Cuối cùng Thẩm Ưu và Long Linh để lại một hộp kẹp mừng thì liền rời đi. Ra cửa không lâu thì Thẩm Ưu liền gọi điện thoại cho Nghiêm Tử Tu, nói cho anh ấy biết tình hình hiện tại của Hiểu Hiểu là chứng trầm cảm sau sinh.

Nghiêm Tử Tu cũng đồng ý đi theo bọn họ lên thành phố, tìm một chuyên gia tư vấn tâm lý để trị liệu thật tốt cho Long Hiểu Hiểu.

Chỉ là tất cả mọi người đều không biết Long Hiểu Hiểu là bởi vì thân thế của đứa nhỏ mới dẫn tới bệnh trầm cảm sau sinh, cô ấy vẫn luôn lo lắng, sợ sự việc sẽ bại lộ.

Bây giờ đứa trẻ cũng đã sắp cai sữa, mẹ Nghiêm cũng rất nhớ cháu nội của mình, nhưng Hà Lan Chi lại bảo Long Hiểu Hiểu tìm đủ các loại lý do để không đưa đứa nhỏ đến ở với bà nội. Nếu đứa trẻ bị bệnh và phải đi đến bệnh viện để xét nghiệm máu thì mọi chuyện sẽ bại lộ, bọn họ phải ngăn chặn điều này xảy ra.

Sau khi gặp bác sĩ tâm lý thì Long Hiểu Hiểu mới biết được mình mắc chứng trầm cảm sau sinh, thuốc chống trầm cảm mà bác sĩ kê có tác dụng phụ rất nghiêm trọng. Sau khi uống thuốc xong thì toàn thân cô ấy trở nên vô lực, đầu óc cũng choáng váng, căn bản không còn sức để chăm sóc đứa nhỏ.

Mẹ Nghiêm biết được con dâu bởi vì một mình chăm con vất vả nên mới mắc phải loại bệnh này thì lập tức mang theo những thực phẩm dinh dưỡng từ thành phố xuống thăm mẹ con bọn họ.

Đây là lần đầu tiên bà ấy đến nhà của Long Tam Túc. Sau khi ăn cơm xong thì Long Hiểu Hiểu lại khốn đốn không thôi, vì để con dâu nghỉ ngơi cho thật tốt mà bà ấy đã ôm đứa trẻ đi dạo khắp nơi ở trong thôn.

Chuyện mẹ của kỹ thuật viên Nghiêm đến thăm Long Hiểu Hiểu giống như một hòn đá làm dậy sóng cả hồ nước, một nhóm người phụ nữ lớn tuổi ngồi may vá ở dưới gốc đại thụ khẽ đàm luận về chuyện này.

“Số mệnh của Long Hiểu Hiểu thật tốt, lần thứ hai kết hôn mà còn có thể gả cho một gia đình tốt như vậy. Mẹ chồng cũng rất tốt, nghe nói cơ thể nó không tốt liền lập tức mang theo túi lớn túi nhỏ đến thăm nó.”

Lời nói của một người phụ nữ hơn sáu mươi tuổi giống như sét đánh giữa trời quang, đánh trúng mẹ Nghiêm. Từ trước đến nay bà ấy cũng không biết trước kia Long Hiểu Hiểu đã từng kết hôn. Vì để biết được thêm nhiều thứ về Long Hiểu Hiểu, bà ấy lặng lẽ đứng ở phía bên kia cây đại thụ rồi nghiêng tai lắng nghe.

Một bà lão khác đáp lời: “Cái này thì tính là gì! Kỹ thuật viên Nghiêm là một trai tân lại đi cưới một người phụ nữ đã ly hôn mà cha mẹ của cậu ấy lại không có phản đối gì, điều này đủ để chứng minh người thành phố có tư tưởng rất cởi mở. Nếu cháu nội tôi đòi cưới một người phụ nữ đã ly hôn thì con trai tôi nhất định sẽ đuổi nó ra khỏi nhà.”

“Long Hiểu Hiểu vốn là một đứa nhiều thủ đoạn từ khi còn đi học. Khi đó con trai của Tiêu Nhất Đao cũng đối xử với nó tốt như vậy, vậy mà khi nhà người ta gặp khó khăn nó lại lập tức ly hôn để đi theo kỹ thuật viên Nghiêm. Không thể không nói nó rất biết cách đối phó với đàn ông.”

Mẹ Nghiêm nghe nói con dâu của mình không chỉ đã từng kết hôn mà còn là một người phụ nữ bạc tình bạc nghĩa thì lập tức lửa giận cao đến tận trời. Chỉ sợ tiếp tục nghe nữa thì sẽ bị tức đến hộc máu, bà ấy ôm lấy đứa nhỏ rồi hừng hực trở về nhà.

Sau khi về đến nhà bà ấy đặt đưa trẻ bên cạnh Long Hiểu Hiểu rồi đi tìm con trai của mình. Bà ấy muốn tìm con trái hỏi cho rõ ràng!

“Chú Long, chú không cần thiết phải mở cả hai đầu của túi đâu. Sản lượng của một túi vi khuẩn là cố định, nó cũng không thể tăng lên nếu như chủ mở thêm một đầu nữa. Làm như vậy thì sẽ làm khối lượng công việc của chú tăng lên, đến lúc đó hái nấm cũng sẽ gặp một chút phiền toái.” Nghiêm Tử Tu ở bên cạnh hướng dẫn một hộ nông dân.

Mặt mẹ Nghiêm âm trầm đứng ở của nhà kính gọi anh ấy một tiếng: “Tử Tu, khi nào xong việc thì ra đây một chút.”