Chương 60: Kết hôn

Nghiêm Tử Tu không hiểu chuyện gì liền vội vàng chạy đến bên cạnh mẹ: “Mẹ, có chuyện gì vậy?” Khi thấy sắc mặt của mẹ xanh mét, nhìn mình bằng đôi mắt xếch, anh ấy trở nên lo lắng.

Mẹ Nghiêm liếc nhìn Nghiêm Tử Tu một cái, sau khi chắc chắn rằng không có ai tới thì rốt cuộc bà ấy cũng không còn kiềm chế được cảm xúc của mình. Bà ấy giơ tay đấm mấy phát vào cánh tay con trai: "Bây giờ con giỏi thật! Con vì cưới cô vợ này mà dám lừa dối ba mẹ! Nếu không phải lần này mẹ đến nhà con bé thì có phải con định nói giấu bọn ta cả đời không?"

“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Mẹ đừng đánh nữa, đau quá.” Nghiêm Tử Tu ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng anh ấy đã thầm suy đoán xem mẹ mình có biết chuyện kết hôn của Long Hiểu Hiểu hay không?

Cái dáng vẻ sướt mướt của con trai khiến mẹ Nghiêm càng tức giận, bà ấy chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tai con trai và nói từng chữ: "Cô vợ bảo bối kia của con là người phụ nữ hai đời chồng, chuyện quan trọng như vậy sao con không nói cho ba mẹ biết?"

“Nói cho ba mẹ biết thì cuộc hôn nhân của bọn con sẽ thành sao?” Nghiêm Tử Tu thoát khỏi tay mẹ, vừa xoa tai vừa thì thầm.

"Ba mẹ cực khổ để cho con đi học đại học là vì muốn con có một tương lai tốt đẹp! Bây giờ con lại muốn làm việc ở nông thôn, chúng ta cũng đã nhượng bộ để con ở lại, nhưng con không thể kết hôn với một người phụ nữ ở quê đã có chồng! Làm sao ba con và mẹ có thể ngẩng cao đầu làm người đây?"

"Mẹ, tất cả chuyện này là ý trời. Lúc trước con đã định chia tay với cô ấy, nhưng không ngờ lúc đó Hiểu Hiểu lại mang thai. Làm sao con có thể bỏ rơi đứa con của mình được? Nhìn thấy đứa cháu khỏe mạnh như vậy mà mẹ không vui sao? Bọn con cũng đã kết hôn và sinh con, chẳng lẽ bây giờ mẹ bắt bọn con phải ly hôn sao?”

Giận thì giận nhưng bà ấy vẫn rất thương cháu nội. Không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật, bây giờ ngoại trừ chấp nhận thì bà ấy còn có thể làm gì?

Chỉ là trong lòng bà ấy có uẩn khúc, không thể thích Long Hiểu Hiểu giống như trước. Vì để gả đến nhà mình mà dám lừa gạt cha mẹ chồng về tình trạng hôn nhân, đây mới chính là bản chất của vấn đề.

Vào ngày hôm đó, mẹ Nghiêm bởi vì bực bội mà đi suốt đêm để trở về thành phố, vì chuyện này cũng đủ để làm bệnh tim của bà tái phát.

Vài ngày sau.

Hôn lễ của Long Linh và Thẩm Ưu cuối cùng đã được tổ chức dưới sự chúc phúc của nhiều người.

Cách bố trí bối cảnh hôn lễ đẹp như mơ trong phim “Avatar”. Những bó hoa huỳnh quang thấp thoáng hai bên thảm đỏ, những món trang sức pha lê rủ xuống như cành liễu trên sân khấu, tất cả những sự chuẩn bị tỉ mỉ này dường như đang cho cả thế giới biết cô dâu đang ở trên đỉnh trái tim của chú rể.

Long Linh mặc một chiếc váy cưới được đặt may riêng, mang một bộ trang sức kim cương của nhà chồng, trông cô quý phái như công chúa của một quốc gia nào đó, mườ phần khí chất.

Thẩm Ưu mặc bộ lễ phục màu đen được may thủ công, đứng giữa sân khấu như trong mơ, ánh mắt đầy yêu thương, háo hức muốn nắm lấy tay Long Linh.

Long Tôn Vượng chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng hoành tráng như vậy trong cả cuộc đời của mình, bàn tay lo lắng của ông ấy đổ đầy mồ hôi khi ông ấy dắt tay con gái của mình bước ra lễ đường. Khi trao tay Long Linh cho Thẩm Ưu, trong lòng ông ấy có nhiều cảm xúc lẫn lộn, từ hôm nay con gái ông đã là con dâu của người khác, khi về nhà ông ấy chỉ có thể coi đó là khách mà thôi.

"Con rể, bây giờ ta sẽ giao đứa con gái duy nhất của ta cho con. Từ nay về sau, ta mong các con sẽ tôn trọng và yêu thương nhau, mãi mãi hạnh phúc bên nhau." Long Tôn Vượng nói đến đây, Trần Yên Phương và khán giả dưới khán đài đều đã đẫm lệ cả khuôn mặt.

“Cha, đừng lo lắng, con sẽ quý trọng Long Linh như quý trọng trái tim của mình vậy.” Thẩm Ưu nắm chặt tay Long Linh, khi nói chuyện cũng không ngăn được mà luôn nhìn về phía Long Linh. Hôm nay cô thật xinh đẹp, đẹp đến mức anh không thể nào tập trung vào nghi thức của hôn lễ.

Nước mắt của Long Linh đã đảo quanh trong hốc mắt, lúc này khóc sẽ làm nhòe đi lớp trang điểm. Khóa học tiền hôn nhân mà cô đã tham gia trước đây đã đề cập rằng chúng ta phải duy trì phẩm giá và cách cư xử đàng hoàng trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Hôn lễ này còn liên quan đến cả bộ mặt của tập đoàn Thiên Thành, nếu làm cho cảm xúc của mình mất khống chế thì sẽ trở thành trò cười của người khác.

Quá trình tổ chức hôn lễ diễn ra tương đối nhanh, bởi vì sau khi dùng tiệc xong Thẩm Ưu muốn Long Linh đi hưởng tuần trăng mật, bọn họ phải đến biệt thự ở Hải Nam trước bữa tối. Sở dĩ bọn họ không chọn xuất ngoại là vì dự án du lịch ở thôn Ngọa Long đang chuẩn bị cắt băng khánh thành, sau khi bàn bạc với nhau, cả hai quyết định sẽ hưởng tuần trăng mật tại nơi đặc biệt này. Sau tất cả, đây là nơi mà bọn họ chính thức xác nhận mối quan hệ của mình, nơi đây tràn ngập những kỉ niệm ngọt ngào.

Thẩm Ưu và Long Linh tùy ý ăn vài miếng cơm, sau đó vào phòng thay quần áo, mang theo hành lý vội vàng lên máy bay.

Tiệc cưới vẫn tiếp tục, chủ tịch Thẩm và phu nhân đi đến từng bàn để nâng ly thay mặt cho đôi tân lang tân nương, đi cùng với Long Tôn Vượng là Trần Yên Phương.

Có rất nhiều người từ thôn Ngọa Long đến bữa tiệc này, hai mẹ con Tô Quế Hoa là những người không vui nhất. Tuy rằng cả một bài sơn trân hải vị nhưng khi bọn họ ăn vào miệng thì giống như nhai sáp.

Hoàng Tiểu Mai không phải là một kẻ ngốc, cô ấy cũng không nhàn rỗi khi nhìn thấy khuôn mặt đen của hai mẹ con họ. Ngoài việc liên tục cảm thán sự khoa trương của Thẩm Ưu, cô ấy còn thở dài rồi nói với giọng điệu quá mức kinh ngạc về sự giàu có của Thẩm Ưu. Sự mỉa mai của cô ấy rất rõ ràng, cô ấy đang nhắc nhở hai mẹ con bọn họ đừng ảo tưởng, so với tổ phượng hoàng của nhà Thẩm Ưu thì tổ ấm của cô ấy chính là tổ chim. Đừng để bản thân không biết tự lượng sức mình.

Bởi vì biết được việc Long Hiểu Hiểu che giấu tình trạng hôn nhân mà mẹ Nghiêm đã thay đổi thái độ với Long Hiểu Hiểu, Nghiêm Tử Tu vẫn chưa dám tiết lộ trước mặt Long Hiểu Hiểu. Anh ấy ngoại trừ việc đối xử với Long Hiểu Hiểu hơn thì cũng không nghĩ ra cách khác.

“Bà xã, ăn nhiều một chút. Đây là bồ câu hầm với hồng sâm.” Nghiêm Tử Tu không hề né tránh ánh mắt của những người khác, trong mắt người ngoài anh ấy đơn giản chỉ là một người đàn ông tốt.

Sau một thời gian điều trị bằng thuốc, chứng trầm cảm sau sinh của Long Hiểu Hiểu đã được cải thiện đáng kể, cô ấy cũng nói chuyện với Nghiêm Tử Nha nhiều hơn: "Ông xã, anh cũng nên ăn một chút đi."

Lúc này buổi tiệc vẫn còn đang hừng hực khí thế thì Long Linh và Thẩm Ưu đã ngồi trên ghế nằm thoải mái ở hạng thương gia của máy bay.

Một tiếp viên hàng không đẩy qua một chiếc xe chất đầy đồ ăn, bên trên có rất nhiều món ăn mà Long Linh thích.

“Không thể để bà xã của anh đói bụng, những thứ này đã chuẩn bị từ trước rồi. Bây giờ chúng ta có thể ăn thoải mái.” Thẩm Ưu gắp một con tôm càng mười ba vị từ trong hộp cơm lên và bóc vỏ. Long Linh rất thích ăn tôm, Thẩm Ưu luôn giúp cô bóc vỏ tôm, bàn tay mỏng manh của vợ anh không thể để vỏ tôm làm bị thương.

Bởi vì lúc nãy rất vội, Long Linh cũng không cảm nhận được chút nào mùi vị của mấy món ăn mà cô vừa ăn, bây giờ có thể yên lặng dùng bữa với Thẩm Ưu trên máy bay là tốt rồi.

“Bây giờ em giống như đang mơ.” Bộ dạng ngốc nghếch của Long Linh trông thật đáng yêu, gắp con tôm mà Thẩm Ưu đã bóc cho mình rồi đút vào miệng Thẩm Ưu: “Từ hôm nay trở đi anh chính là trời của em, em cũng sẽ yêu anh giống như anh yêu em."

Thẩm Ưu mỉm cười, cầm lấy con tôm mình vừa bóc ra đút cho Long Linh: "Cảm ơn bà xã. Ăn nhiều một chút, mấy ngày nữa chúng ta còn có một dự án lớn cần phải nỗ lực."

"Dự án du lịch ở thôn Ngọa Long sao?"

“Dự án của hai chúng ta.” Thẩm Ưu thì thầm vào tai Long Linh và nở nụ cười.

Những lời này giống như đã gieo một hạt giống du͙© vọиɠ vào lòng Long Linh. Cô không còn là một cô gái chưa trải sự đời nữa, mặc dù bị Thẩm trêu chọc như vậy thì vẫn còn mặt đỏ tai hồng nhưng cô đã bắt đầu mong chờ vào chuyến đi của hai người, loại thế giới hai người như vậy sau này sẽ không dễ dàng có.

"Ông xã, anh thích con trai hay con gái?"

"Trai gái đều thích, bà xã muốn sinh bao nhiêu thì chúng ta sẽ sinh bấy nhiêu."

...

Hai người cứ trò chuyện xoay quanh chủ đề sinh con, không biết có nghĩ đến việc sắp tới trong nhà có thêm bao nhiêu thành viên hay không, bữa cơm của hai người lại đặc biệt ngon miệng hơn.

Ngay sau khi bọn họ trở lại biệt thự trên bãi biển, quản gia và những người được thuê bắt đầu chăm sóc họ.

Một trong những chiếc vali lớn bọn họ mang đến được chất đầy những phong bao lì xì, đây là những món quà nhận được từ người thân và bạn bè trong hôn lễ hôm nay.

“Mang máy đếm tiền lại đây đi.” Người quản gia mở chiếc vali ra thì ngay lập tức hiểu được nếu dùng tay đếm thì không sẽ mất bao nhiêu giờ.

Thẩm Ưu ôm lấy bả vai Long Linh, ngồi nép vào ghế sô pha nhìn quản gia và bảo mẫu đang vật lộn với những phong bao lì xì: "Để riêng tiền quà tặng của thôn Ngọa Long, người dân trong làng kiếm tiền không dễ đâu, lúc quay về chúng ta sẽ trả lại tiền cho bọn họ. "

Long Linh càng nhìn Thẩm Ưu thì trong lòng lại càng vui vẻ, suy nghĩ của anh thật tinh tế.

Sau đó Thẩm Ưu lại mở miệng: “Quản gia, khi nào kiểm tiền xong thì hãy mang đến ngân hàng và gửi vào thẻ này.” Anh đưa cho người quản gia một chiếc thẻ, thẻ này được đặc biệt làm cho Long Linh. Trong thể này vốn đã có năm trăm vạn, đây là tiền tiêu vặt anh chuẩn bị cho vợ của mình.

Sau bữa tối, Thẩm Ưu cầm một đống phong bì đỏ đưa cho quản gia: "Đây là phong bao lì xì mà thiếu phu nhân tặng cho mọi người. Đây có thể coi là món quà gặp mặt chính thức của cô ấy dành cho mọi người."

Dù gì thì hôm nay cũng là ngày trọng đại của hai người, gửi cho mỗi người một phong bao lì xì cũng sẽ khiến cho bọn họ vui vẻ hơn.

"Cảm ơn thiếu phu nhân! Cảm ơn Thẩm tổng!" Sau khi nhận được phong bao đỏ, người hầu trong gia đình đều vui vẻ, trong công việc cũng vô cùng nhanh nhẹn.

Ngồi ở trên giường, Thẩm Ưu lấy ra cái thẻ tiền mừng: "Bảo bối, em cầm cái thẻ này để tiêu vặt đi."

Long Linh nhìn tấm thẻ nhưng không đưa tay ra cầm.

"Trong đó có tình yêu của anh. Em phải dùng nhiều hơn để nhận ra chồng em yêu em sâu sắc như thế nào. Sau này em có thể mua bất cứ thứ gì em muốn, anh sẽ chuyển tiền cho em đều đặn hàng tháng."

Nói xong, Thẩm Ưu trực tiếp nhét thẻ vào trong ví của Long Linh, rồi giục vợ: "Mau đi tắm đi, đêm xuân đáng giá ngàn đó."

Long Linh ngoại trừ cảm giác vui vẻ hạnh phúc thì cũng không nói được gì, sau một ngày mệt mỏi, cô thật sự cần đi tắm rửa rồi ngủ một giấc thật thoải mái.

Ngay khi cô tắm xong chợt phát hiện ra trong phòng tắm không có một bộ quần áo nào để che thân mình ngoại trừ một bộ đồ nội y tình thú

Những thứ này không phải do Thẩm Ưu chuẩn bị mà là do quản gia sắp xếp. Bộ đồ lót này lần trước cũng không có ích gì, lần này chắc chắn sẽ có công dụng lớn.

Bất lực, Long Linh đành phải mặc vào, lúc ra khỏi phòng tắm, cô nằm xuống giường chui vào chăn như một cơn gió. Sự xấu hổ này không nên để cho Thẩm Ưu nhìn thấy, thật không biết phải chui vào đâu.

Thẩm Ưu không biết tại sao Long Linh lại trốn trong chăn không ra, cho dù có trêu đùa cô cũng không ra. Long Linh cuộn mình lại như một quả bóng, không dám nhúc nhích.

Thẩm Ưu càng thêm thích thú, vươn tay tìm eo cô nhưng lại chạm phải thứ gì đó mềm mềm, nhận ra mình đã chạm vào ngực Long Linh, lập tức tay anh như bị điện giật. Có chút ngượng ngùng hỏi: "Vợ, em, sao em không mặc quần áo vậy?"

"Trong đó không có áo choàng tắm, chỉ có mỗi bộ này..." Long Linh xấu hổ chui vào trong chăn.

Lúc này Thẩm Ưu mới hiểu rằng bây giờ Long Linh đang mặc bộ đồ lót tình thú mà người quản gia đã chuẩn bị lần trước. Để xua tan sự ngượng ngùng của Long Linh, anh cũng chui vào chăn vươn hai tay ra ôm lấy cô vào lòng mình: "Có chỗ nào trên người em mà anh chưa từng thấy, không cần phải xấu hổ trước mặt ông xã. Dù có mặc hay không mặc quần áo thì trong mắt anh em vẫn rất quyến rũ ướŧ áŧ."