Chương 62: Biết được chân tướng

“Bây giờ cô đã kết hôn, chồng của cô hẳn là nên quan tâm đến tình hình sức khỏe của cô, không cần đưa sổ khám bệnh cho tôi xem. Nếu đứa trẻ đã là của tôi thì tôi sẽ đưa tiền cấp dưỡng, nhưng mà chúng ta phải thương lượng cho thật kỹ việc nuôi dạy đứa trẻ.” Tiêu Vinh biết mấy năm nay mẹ của mình đã sớm muốn bồng cháu nội rồi, trước mắt đứa nhỏ đã lớn như vậy rồi thì cũng nên trở về họ Tiêu của mình thôi.

“Những lời anh nói là có ý gì?” Long Hiểu Hiểu nhìn bộ dạng tự nhiên, thong dong của Tiêu Vinh thì trong lòng lập tức cảm thấy khó hiểu.

“Cô có hai con đường để lựa chọn. Thứ nhất là ly hôn với Nghiêm Tử Tu và mang theo đứa nhỏ đến nhà tôi ở. Thứ hai là cô tiếp tục ở bên cạnh Nghiêm Tử Tu, nhưng mà đứa nhỏ sẽ giao cho tôi, tôi sẽ bồi thường cho cô một số tiền.” Kỳ thật, Tiêu Vinh vẫn luôn không cam lòng. Đàn ông luôn có một loại tâm lý săn mồi, thứ nào càng khó lấy, càng nhiều thử thách thì càng kí©h thí©ɧ tinh thần chiến đấu của họ. Anh ta vẫn luôn muốn Long Hiểu Hiểu trở về bên cạnh mình.

Long Hiểu Hiểu nghe anh ta nói xong thì lâm vào trầm tư, đứa nhỏ trong lòng ngực cô ấy đang ăn đồ ăn vặt mà Tiêu Vinh đưa cho. Trên bàn còn bày một món đồ chơi, đây là thứ mà Tiêu Vinh đã đặc biệt chọn cho con trai mình.

Có một người cha giàu có thực sự là rất có lợi cho quá trình trưởng thành của đứa nhỏ, nó có thể có được rất nhiều thứ mà những đứa trẻ khác không có được.

“Việc này cũng không cần vội, cô cứ suy xét suy xét trước đi. Có thể cho tôi bồng đứa nhỏ một lát được không?”

Long Hiểu Hiểu đưa đứa nhỏ cho Tiêu Vinh. Nhìn cha con bọn họ chơi vui vẻ như vậy thì sự yên bình trong lòng cô ấy đã bắt đầu mất đi cân bằng.

Sau khi về nhà thì Nghiêm Tử Tu cũng vừa lúc tan tầm, chuyện thứ nhất anh ấy làm chính là chơi cùng con trai: “Con trai, ai tặng con nhiều đồ chơi như vậy? Thấy ba ba nên vui vẻ sao? Mau kêu ba ba.”

Lời này thực sự dọa cho Long Hiểu Hiểu nhảy dựng, cô ấy là đang là chột dạ, cho rằng Nghiêm Tử Tu đã biết chuyện mình đi gặp Tiêu Vinh.

“Ba ba, ba ba……” Giọng nói non nớt liên tục kêu ba của đứa trẻ vang lên.

“Đồ chơi là do mẹ mua, hôm nay mẹ đi chợ mua đồ nên thuận tiện mua luôn cho con trai.” Long Hiểu Hiểu xoay người sang chỗ khác, sợ lời nói dối của mình sẽ bị chồng vạch trần.

Hai người đàn ông này đều đối xử với đứa nhỏ rất tốt. Chỉ là nếu ngày nào đó Nghiêm Tử Tu biết được đứa nhỏ không phải là của anh ấy thì anh ấy còn đối xử với nó tốt như vậy không? Trong lòng Long Hiểu Hiểu không chắc chắn.

Mới kết hôn không lâu mà Long Linh đã mang thai, hai vợ chồng Long Bạch lại vẫn không thể mang thai. Thái độ của Tô Quế Hoa đối với Hoàng Tiểu Mai lại càng ngày càng kém, cái nhà này ngoại trừ lúc ăn cơm mới có thể đông đủ, còn những lúc khác thì hầu như là ai làm việc nấy, không liên quan gì đến nhau.

“Đồ ăn mặn quá.” Trên bàn cơm Hoàng Tiểu Mai nhỏ giọng nói thầm một câu.

Tô Quế Hoa đã sớm không có kiên nhẫn hầu hạ cô ấy.

“Tiểu Nha, ăn nhiều một chút, bây giờ là thời kỳ cơ thể của con phát triển.” Tô Quế Hoa trực tiếp bỏ qua Hoàng Tiểu Mai, gắp một miếng sườn bỏ vào chén của con gái.

Hoàng Tiểu Mai tức giận nhìn thoáng qua em gái, cái gì tốt nhất mẹ chồng đứa cho Tiểu Nha, sự bất công như vậy càng khiến trong lòng cô ấy không thoải mái.

“Tiểu Nha, ăn nhiều thịt vào, sau này sẽ cao như anh hai vậy.” Long Bạch vẫn luôn vô cùng yêu thương cô em gái bảo bối này.

Mà cô em gái nhỏ Tiểu Nha đã sắp bước vào tuổi dậy thì nên càng ngày càng hiểu rõ chuyện trong gia đình, sự phản nghịch trong lòng cô bé càng thêm rõ ràng: “Anh hai, việc trong nhà đều do một mình mẹ làm thì có phải có chút hơi quá sức không? Hai người cũng nên giúp đỡ đi? Huống chi bây giờ hai người còn chưa có con nên có rất nhiều thời gian, cũng để cho mẹ nghỉ ngơi một chút.”

Những lời này quả thực là dẫm lên cái đuôi của Hoàng Tiểu Mai, cô ấy vốn đã cảm thấy đồ ăn không hợp khẩu vị, nghe xong những lời này thì càng ăn không vô: “Chúng tôi cũng không có nhàn rỗi nha! Không nhìn thấy việc ở nhà kính trồng nấm rất nhiều sao? Bây giờ còn phải đến làng du lịch để thuê cái quần bán hàng đặc sản, sao chúng tôi có thể ở nhà lo mấy chuyện lông gà vỏ tỏi đó được?”

“Chỉ có mình chị bận thôi sao. Chị Long Linh bây giờ đã thành bà chủ của làng du lịch, lại sắp phải sinh con. Con no rồi!” Trong lời nói của Tiểu Nha đều thể hiện sự bất mãn đối với người chị dâu này, so sánh Long Linh với Hoàng Tiểu Mai thì cô bé cảm thấy mình giống như đã giẫm phải một bãi mìn.

Hoàng Tiểu Mai quả thực không thể nhịn được nữa, vốn định ném chén đũa xuống trước rồi chạy lấy người, ai ngờ lại bị Tiểu Nha giành trước một bước.

Long Bạch nhìn thấy vợ không phải gây lộn với mẹ thì chính là với em gái, ngoại trừ phiền chán thì anh ta cũng chỉ có thể im lặng không nói gì, anh ta không muốn dính líu gì đến chuyện này.

“Ăn ăn ăn! Anh chỉ biết ăn!” Thấy người đàn ông nhà mình giả chết thì Hoàng Tiểu Mai hét lớn với anh ta một tiếng rồi cũng bỏ đi.

Long Hiểu Hiểu bên kia thật sự không thể đưa ra được chủ ý, đành phải đến làng du lịch tìm Long Linh để thương lượng.

Cô ấy mặt đỏ tai hồng đem chuyện của mình kể cho Long Linh nghe, sau khi Long Linh nghe xong thì có chút không biết phải nói như thế nào.

“Hiểu Hiểu, cậu thật hồ đồ! Tại sao có thể giấu giếm Nghiêm Tử Tu về thân thế của đứa nhỏ? Anh ấy đối với cậu tốt như vậy mà!”

“Nguyên nhân chính là vì anh ấy đối với tớ quá tốt nên tớ mới không dám nói ra sự thật. Cậu nói xem bây giờ tớ nên làm sao? Vinh Vinh nói nếu như tờ ly hôn thì anh ta vẫn sẽ chấp nhận cho tớ mang đứa nhỏ trở về.”

Long Linh tức giận đến liều mạng uống nước, cô sờ sờ cái bụng nhỏ hơi hơi phồng lên, bình tĩnh lại rồi nói: “Tớ cảm thấy cậu nên nói chuyện này cho Nghiêm Tử Tu biết đi, quyết định này có lẽ nên để cho anh ấy! Nếu anh ấy nguyện ý chấp nhận đứa trẻ thì cậu nên biết ơn và hãy đền bù xứng đáng cho anh ấy trong tương lai. Nếu anh ấy không thể chấp nhận được chuyện này thì cậu cũng nên tôn trong sự lựa chọn của anh ấy, cho dù là ly hôn.”

Long Linh nói rất có lý, với tình hình trước mặt này mà Long Hiểu Hiểu vẫn gạt đi Nghiêm Tử Tu và tự đưa ra quyết định thì thật là vô nhân đạo, Nghiêm Tử Tu chẳng phải sẽ trở thành trò cười của cả thôn sao?

“Được rồi.” Long Hiểu Hiểu nghe theo kiến nghị của Long Linh.

Sau khi về nhà cô ấy cố ý đưa đứa trẻ cho mẹ chăm sóc, tìm cái cớ để dẫn Nghiêm Tử Tu ra ngoài.

“Bà xã, em nói chỗ nào có cây kim ngân dại vậy? Đi lâu như vậy rồi mà sao một cây cũng không có?” Nghiêm Tử Tu không hề nghi ngờ gì, anh ấy không biết việc xảy ra tiếp theo sẽ ảnh hưởng đến chuyện chung thân của anh ấy.

Long Hiểu Hiểu dừng bước, xấu hổ nhìn Nghiêm Tử Tu rồi do dự.

“Làm sao vậy? Có phải em có chuyện gì không?” Cùng nhau sinh sống mấy năm Nghiêm Tử Tu xem như cũng hiểu được Long Hiểu Hiểu.

“Ông xã, anh ngồi xuống trước đi. Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.” Sau khi suy nghĩ kỹ thì cô ấy vẫn quyết định nói chuyện thân thế của đứa nhỏ cho Nghiêm Tử Tu biết.

Nghe Long Hiểu Hiểu nói xong Nghiêm Tử Tu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu ầm ầm vang lên. Ánh mắt anh ấy dại ra ngồi ở trên bãi cỏ, đôi tay gắt gao túm lấy cỏ ở trên mặt đất, hốc mắt đỏ ngầu giống như máu.

“Ông xã, ông xã, anh đừng như vậy. Anh có đưa ra quyết định gì thì em cũng sẽ chấp nhận, cảm ơn anh mấy năm nay không oán không hối hận mà đối xử tốt với mẹ con em. Em cũng không muốn tiếp tục lừa gạt anh, anh có đánh có mắng thì em cũng không oán hận.” Long Hiểu Hiểu quỳ gối bên cạnh Nghiêm Tử Tu, không chờ anh ấy trả lời thì cô ấy đã khóc không thành tiếng. Có lẽ duyên phận vợ chồng của bọn họ sẽ kết thúc như vậy.

“Sao cô có thể chơi tôi như vậy?! Rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì mà cô lại đối xử với tôi như vậy?!” Nghiêm Tử Tu dường như phát điên, bóp chặt lấy cổ của Long Hiểu Hiểu, lớn tiếng kêu la. Thứ quan trọng nhất trong cuộc đời anh ấy chính là con trai, đứa con trai mình ôm trong lòng bàn tay vậy mà lại là con của người khác?

Long Hiểu Hiểu bị bóp cổ không có sức phản kháng, gần như muốn tắt thở, sắc mặt dần chuyển từ hồng sang trắng.

Cuối cùng Nghiêm Tử Tu cũng buông lỏng tay, chỉ là anh ấy không có một chút thương hai Long Hiểu Hiểu đang thở hổn hển, trực tiếp đứng dậy rời đi không quay đầu lại.

Sau khi xuống núi anh ấy chỉ đơn giản thu dọn một chút hành lý rồi trở về thành phố. Trước khi rời đi anh ấy nhìn thoáng qua đứa nhỏ đang chơi đồ chơi điện tử ở trong sân, trong lòng thống khổ không thôi, giống như bị thẻo đi một miếng thịt ở trong tim.

Hà Lan Chi mới vừa rửa xong quả táo cho cháu ngoại thì chỉ thấy bóng dáng của Nghiêm Tử Tu chợt lóe, bà ấy cũng không nghĩ nhiều mà tiếp tục chăm sóc đứa nhỏ.

Long Hiểu Hiểu sau khi phục hồi tinh thần lại thì vẫn luôn gọi điện thoại cho Nghiêm Tử Tu, nhưng đầu bên kia vẫn không có người bắt máy. Cho đến giờ phút này cô ấy mới hiểu được chính mình đã không thể rời khỏi Nghiêm Tử Tu. Cho dù bây giờ Tiêu Vinh đã thăng chức rất nhanh, nhưng mình có thể trải qua những ngày tháng yên bình này với Nghiêm Tử Tu mới là kiên định nhất.