Chương 7: Tô Phỉ - bạn thanh mai trúc mã của tổng giám đốc

Sáng sớm hôm sau, Lục Sầm Sầm chính thức tới làm việc tại tập đoàn Minh Thế. Nam Thù Quyết họp cả buổi sáng, còn Lục Sầm Sầm thì ở trong phòng họp ghi biên bản cuộc họp.

Trước đây cô làm lập trình viên, hầu hết là làm theo yêu cầu của bộ phận sản phẩm và kế hoạch, chưa từng được tiếp xúc với cấp lãnh đạo. Giờ đây khi tham gia vào cuộc họp của cấp lãnh đạo, cô mới nhận ra nơi này hết sức phức tạp. Lúc đầu cô còn cố gắng ghi chép nhưng lúc sau theo không kịp, chỉ có thể ngây người nhìn Nam Thù Quyết.

Sau khi họp xong, Nam Thù Quyết gọi cô vào văn phòng.

Vừa bước vào, Nam Thù Quyết đã nhìn chằm chằm vào cô và nói: "Tổng kết lại những gì tôi vừa nói."

“Nói…… Nói về kế hoạch 3 năm.” Lục Sầm Sầm không nhịn được, cảm thấy có chút lo lắng.

Lúc Nam Thù Quyết nói chuyện cùng người khác, ánh mắt luôn tập trung như vậy. Lúc Khi không nói chuyện không nghiêm túc, ánh mắt kia khiến cô bối rối, còn khi nói chuyện nghiêm túc, nó lại khiến cô cảm thấy áp lực gấp bội.

Chuyện gì thế này? Không phải giống cốt truyện của mấy câu chuyện ngôn tình cẩu huyết sao? Nữ chính làm trợ lý không phải là để tán tỉnh và yêu đương với giám đốc, công việc chỉ là cái cớ thôi sao. Sao mới vào làm lại thực sự kiểm tra cô như thế này?

Anh trai à, không phải anh không phải thực sự chỉ muốn thuê một trợ lý thôi đấy chứ?

Đang lúc cô không biết nói gì, tổng giám đốc bỗng thốt lên một câu: "Siêu Bổng!"*

*Siêu Bổng: tuyệt vời.

Lông mày Lục Sầm Sầm giãn ra ngay tức khắc, giơ tay làm động tác thả tim đầy chân thành: "Tổng giám đốc Nam, những gì anh nói cũng rất tuyệt vời!”

Nam Thù Quyết sửng sốt một chút, nhìn cô như nhìn một đứa ngốc.

Khi hai người đang im lặng nhìn nhau thì cửa văn phòng bỗng bị đẩy ra, trợ lý Dương bước vào, cười hỏi tổng giám đốc: “Tổng giám đốc Nam, anh gọi tôi ạ?”

Nam Thù Quyết gật đầu, chỉ vào Lục Sầm Sầm, nói với anh ta: “Siêu Bổng, chỉ bảo cô ấy cho tốt. Tôi không muốn có người vô dụng như vậy bên cạnh mình.”

Lục Sầm Sầm trừng lớn hai mắt nhìn về phía trợ lý Dương...Chẳng lẽ, trợ lý Dương tên là Dương Siêu Bổng? Tổng giám đốc nói "siêu bổng" không phải khen cô mà là gọi trợ lý Dương ư?

Tài năng đặt tên này kỳ quặc quá!

Nam Thù Quyết nhìn thoáng qua khuôn mặt đỏ ửng của cô, cuối cùng vẫn nể mặt nói: “Cô đi ra ngoài trước đi.”

Lục Sầm Sầm chạy nhanh ra ngoài...

Sau khi cửa văn phòng đóng lại, Nam Thù Quyết yên lặng vươn ngón tay cái cùng ngón trỏ, bắt chước động tác vừa rồi của Lục Sầm Sầm, hỏi trợ lý Dương: “Cái này có ý nghĩa gì?”

Trợ lý Dương: “Đây là bày tỏ tâm ý, thể hiện sự yêu mến.”

Nam Thù Quyết thu tay lại, xoa xoa giữa hai lông mày, thở dài thật sâu.

Trợ lý Dương lập tức quan tâm hỏi: “Tổng giám đốc Nam, còn có vấn đề gì nữa không ạ?”

Tuy Nam Thù Quyết thở dài, nhưng sắc mặt lại không khó coi, khóe miệng còn nhếch lên, “Đúng là tôi không nên tìm trợ lý nữ, phụ nữ bên cạnh tôi có ai có thể tập trung làm việc đâu.”

Ngoài mặt trợ lý Dương cười nhưng trong lòng lại nghĩ "Tôi thật sự quá khó khăn mà."

Anh ta nhìn biên bản họp trên tay, thở dài rồi bước ra cửa đi về chỗ Lục Sầm Sầm, đưa cho cô một tờ ghi chú.

"Đối chiếu với phần của tôi nhé, xem thiếu phần nào thì bổ sung vào. Tổng giám đốc rất nghiêm khắc trong công việc, nếu cô bỏ sót cái gì, công việc của cô không giữ được đâu.”

Lục Sầm Sầm vội vàng duỗi tay tiếp nhận, bây giờ công việc là để bảo toàn tính mạng.

Cô rất nghiêm túc với công việc của mình, buổi sáng đã qua lúc nào không hay.

Trợ lý nam bắt chuyện với cô trong bữa tiệc liên hoan hôm qua nói: “Sầm Sầm, đến giờ ăn cơm rồi, tầng dưới có căng tin nhân viên, chúng ta cùng đi ăn cơm đi?”

Lục Sầm Sầm xem công việc trong tay cũng không còn nhiều nữa, liền lắc đầu nói: “Sau khi làm xong, tôi sẽ đi, mọi người cứ đi trước đi ạ.”

Trên mặt trợ lý nam lộ vẻ quan tâm: “Thế này đi, cô muốn ăn cái gì để tôi mua mang lên cho cô sau.”

Lục Sầm Sầm suy nghĩ một lúc xong cũng không từ chối: “Cơm hộp bình thường là được rồi. Cảm ơn anh.”

Trợ lý nam kia vội vàng đồng ý và đi xuống dưới mua cơm hộ cô.

Qua cửa kính văn phòng, Nam Thù Quyết và trợ lý Dương nhìn thấy tất cả. Trợ lý Dương lo lắng nhắc nhở: “Hay là tôi đi nhắc nhở Tiểu Lý một chút, bảo cậu ta sau này đừng quấy rầy đồng nghiệp nữ nữa.”

Nam Thù Quyết lắc đầu, trong mắt lộ ra một chút khinh thường: “Đối thủ cỡ này chỉ càng làm nổi bật sự xuất sắc của tôi thôi. Cậu có biết Lục Sầm Sầm thích ăn cái gì không?”

Trợ lý Dương nhớ đến những món ăn mà cô ăn trong buổi liên hoan hôm qua, rồi nói: “…Nội tạng động vật và món tráng miệng.”

Sau khi nghe xong, Nam Thù Quyết liền gọi điện thoại cho đầu bếp yêu cầu mang đồ ăn lên.

Anh và trợ lý Dương có hẹn đối tác để bàn chuyện hợp tác vào buổi trưa nên liền rời đi trước.

Trước khi đi, anh quay lại nhìn Lục Sầm Sầm đang chăm chú làm việc, ánh mắt đầy dịu dàng, trong lòng không khỏi mong đợi khi cô thấy bữa trưa anh chuẩn bị và hộp cơm mà đồng nghiệp nam mang đến cho cô, trong lòng cô sẽ có sự so sánh và chênh lệch như thế nào?