Chương 8: Tô Phỉ - bạn thanh mai trúc mã của tổng giám đốc

Chẳng mấy chốc, một đầu bếp mặc vest trắng đẩy xe đồ ăn lên, dừng xe bên cạnh Lục Sầm Sầm, rồi lấy ra từ trong xe một phần... bánh macaron dâu tây.

Lục Sầm Sầm nhìn về phía bánh dâu tây macaron đầu tiên sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía đầu bếp cùng với xe thức ăn: “Anh đặc biệt mang cái này cho tôi à?”

Đầu bếp gật đầu, cười nói: “Là tổng giám đốc dặn mang đến cho cô Lục."

Lục Sầm Sầm vừa buồn cười vừa bất lực: "Làm ầm ĩ thế này, chỉ để mang cho tôi một phần bánh macaron dâu tây thôi sao?"

Đầu bếp gật đầu, rồi lấy ra thêm một món ăn, nói: "Tổng giám đốc nói cô Lục thích bánh macaron dâu tây và nội tạng động vật, nên tôi còn chuẩn bị cho cô một phần gan ngỗng nữa."

Trông thì đẹp nhưng có no được đâu, Lục Sầm Sầm khóc không ra nước mắt.

Cách tổng giám đốc độc đoán quan tâm đến người khác luôn khiến người ta bất ngờ, nhưng cũng giúp cô xác nhận rằng hiện tại cô vẫn còn hào quang trên đầu.

Đầu bếp đặt đồ ăn lên bàn cô, rồi đẩy xe đồ ăn xuống lầu.

Cửa thang máy mở ra, một cô gái xinh đẹp với mái tóc xoăn dài, vóc dáng cao ráo, khí chất thanh lịch bước ra. Cô ta liếc nhìn đầu bếp, ngạc nhiên nói: "Anh không phải là đầu bếp nhà anh Nam sao? Đến mang đồ ăn cho Thù Quyết à?"

Đầu bếp cười nhìn Lục Sầm Sầm, sau đó lại nhìn cô gái xinh đẹp này, nói: "Cô Tô, tổng giám đốc bảo tôi mang đồ ăn đến cho cô Lục."

Ánh mắt cô gái xinh đẹp đó nhìn về phía Lục Sầm Sầm lập tức tràn đầy thù địch.

Lục Sầm Sầm giật mình.

Chẳng lẽ, nữ phụ bạch liên hoa của tôi đã xuất hiện rồi sao?

Kể từ khi trọng sinh đến thế giới này, Lục Sầm Sầm liên tục bị đả kích, chưa bao giờ gặp được tình huống một đêm trở nên giàu có cả.

Hy vọng cô Tô này, đừng làm cô thất vọng!

Sau khi đầu bếp đi khỏi, cô Tô đi đến bên cạnh Lục Sầm Sầm, cố nén cơn giận trong lòng, nhìn cô từ trên cao xuống: "Mới tới à?"

Lục Sầm Sầm gật đầu đứng lên, đang định giới thiệu bản thân thì đối phương lại đột nhiên hỏi: “Cô có biết tôi là ai không?”

Cô ta không cho Lục Sầm Sầm cơ hội đoán, mà nói thẳng: "Tôi là Tô Phỉ, ba tôi là bạn thân nhiều đời với bác Nam, tôi và Thù Quyết là bạn thanh mai trúc mã!"

Đúng rồi! Lục Sầm Sầm muốn nhảy lên vỗ tay cho cô ta, chính là cô ta! Con gái của nhà giàu có!

Tô Phỉ hừ lạnh một tiếng, khoanh tay trước ngực, nhìn phần gan ngỗng chưa động đến trên bàn làm việc của Lục Sầm Sầm: "Hừ, đừng tưởng tôi không biết mục đích cô tiếp cận Thù Quyết, cô chỉ vì tiền của anh ấy thôi!"

Lục Sầm Sầm gật đầu, đứng dậy, nắm chặt tay cô ta: "Thành thật mà nói, đúng vậy."

Tô Phỉ bị phản ứng này làm cho sửng sốt, trợn tròn mắt nhìn cô.

Lục Sầm Sầm mỉm cười: "Chỉ cần đủ tiền, tôi sẽ lập tức rời xa người đàn ông của cô."

Biểu cảm của Tô Phỉ từ ngạc nhiên dần chuyển sang vẻ hiểu rõ:, "Tôi hiểu rồi, chắc chắn cô cố ý nói vậy, thực ra cô định hãm hại tôi! Một khi tôi đưa tiền cho cô, cô sẽ đi nói với Thù Quyết rằng tôi dùng tiền ép cô rời xa anh ấy, cô muốn dùng cách này để ly gián chúng tôi! Cô thật là tâm cơ! Cô là bạch liên hoa! Cô là trà xanh!"

Lục Sầm Sầm một lúc thực sự không biết trả lời thế nào... Em gái à, em mới là đóa hoa sen trắng chứ, cái đầu óc cung đấu của em từ đâu ra vậy?

Tô Phỉ giật tay ra khỏi tay cô, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ không mắc bẫy của cô đâu, đồ phụ nữ độc ác!" Nói xong, cô ta quay người giận dữ bỏ đi, hướng về phía văn phòng của Nam Thù Quyết.

Đây là hy vọng lớn nhất hiện tại của Lục Sầm Sầm, cô không muốn Tô Phỉ hiểu lầm mình, vội vàng đuổi theo muốn giải thích với cô ta.

Vừa đến cửa văn phòng, cô đã nghe thấy Tô Phỉ đang gọi điện thoại, tức giận nói với người ở đầu dây bên kia: "Mười vạn, tôi muốn toàn bộ tư liệu về Lục Sầm Sầm!"