Chương 9: Tổng giám đốc làm cho Tô Phỉ tức giận đến mức muốn khóc

Hai mắt Lục Sầm Sầm sáng lên, điều tra tư liệu thôi mà được tận mười vạn! Nhiều tiền hơn so với NPC xuất hiện lúc đầu.

Cô đẩy mạnh cánh cửa ra, hưng phấn lấy điện thoại di động ra, mở ra mã QR: “Cô Tô, cô thêm bạn bè với tôi, tôi sẽ trực tiếp kể mọi chuyện về tôi cho cô, không nên cho gian thương kiếm lợi.”

Tô Phỉ cúp điện thoại, hừ lạnh một tiếng “Thu hồi ý xấu của cô lại, anh Nam mới bị cô lừa, còn tôi thì không!”

Trong lòng Lục Sầm Sầm không nói nên lời, làm thế nào chứng minh mình thực sự chỉ để ý tiền của cô ta nhỉ?

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện giữa Nam Thù Quyết và trợ lý Dương, hai người bọn họ chắc là ăn cơm trưa xong đã trở về.

Hai mắt Tô Phỉ sáng lên, cầm lấy cà phê trên bàn đổ lên người mình, sau đó nhìn Lục Sầm Sầm với vẻ mặt khıêυ khí©h.

Ngay lập tức Lục Sầm Sầm đã hiểu được ý định của cô ta, nhưng mà, Lục Sầm Sầm không nói câu gì mà ngẩng đầu nhìn lên chiếc máy đang quay tới quay lui trên đỉnh đầu của mình, “Tô tiểu thư, ở đây có camera.”

Tô Phỉ cũng ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt dần dần biến thành kinh ngạc.

Lục Sầm Sầm muốn tự kỷ… với địa vị tổng giám đốc, có camera trong phòng làm việc không phải chuyện bình thường sao? Dựa vào bối cảnh gia đình của Tô Phỉ thế mà lại không biết?

Ngay khi Nam Thù Quyết chuẩn bị bước vào phòng làm việc, Tô Phỉ không muốn anh thấy dáng vẻ chật vật của chính mình, nên đã bỏ ra ngoài với vẻ mặt xấu hổ và giận dữ.

Nam Thù Quyết tò mò nhìn theo Tô Phỉ, lại nhìn thấy Lục Sầm Sầm còn đứng trong phòng làm việc “Cô ta có chuyện gì vậy?”

“Cô ta không cẩn thận làm đổ cà phê lên quần áo.”

Nam Thù Quyết gật đầu, đi đến sô pha ngồi xuống, nhìn Lục Sầm Sầm còn chưa đi, hỏi cô: “Cô còn có chuyện gì sao?”

Lục Sầm Sầm do dự một lúc, vẫn nói: “Tôi không thích ăn gan ngỗng luộc, cũng không thích ăn bánh hạnh nhân dâu tây, anh không cần phải kêu đầu bếp nổi tiếng làm cho tôi đâu, anh có thể…”

“Chiết hiện”* hai chữ vẫn còn ở trong miệng cô, tổng giám đốc đột nhiên cười lớn, cắt đứt lời cô: “Cô là người đầu tiên muốn tiết kiệm tiền thay tôi, có điều cô nghĩ tôi thiếu một ít tiền đó sao?”

* Chiết hiện: Giảm giá

Lục Sầm Sầm vội vàng lắc đầu: “Tôi không có ý đó…”

Nam Thù Quyết giơ tay ngắt lời cô: “Cô gái, có ai nói với cô, cô rất không giỏi giả vờ chưa?”

Lục Sầm Sầm thở dài thật sâu: “Tôi thực sự không có ý đó …”

“Tôi nói đó chỉ là chuyện nhỏ.” Nam Thù Quyết lại ngắt lời cô, “Cô trước tiên ra ngoài làm việc, chuyện quan trọng nhất bây giờ đối với cô là mau chóng làm quen công việc ở công ty.”

Nam Thù Quyết nhìn cô hơi nhíu mày, chắc anh nghĩ cô đang quan tâm đến anh, muốn suy nghĩ thay anh, tiết kiệm tiền cho anh.

Từ nhỏ đến lớn xung quanh anh đều là kẻ có tiền, không có ai giống như cô vì chút tiền mà ở đây tính toán tỉ mỉ như vậy,

Cô vì anh suy nghĩ còn không nói thẳng, cứ che giấu như vậy.

Dữu Dữu cũng là người dịu dàng và tinh tế như thế này.

Vẻ mặt Nam Thù Quyết càng trở nên ôn nhu hơn.

Lục Sầm Sầm giật mình một cái, vốn muốn tiếp tục giải thích ý của mình, hiện tại cũng không dám nữa, vội vàng rời khỏi phòng làm việc.

Ngồi lại bàn làm việc của mình, nhìn món gan ngỗng, Lục Sầm Sầm tủi thân muốn khóc.

Cô muốn kiếm ít tiền, sao lại khó như vậy?

Chẳng lẽ cuộc đời của cô đã được định trước là cùng với phú nhị đại ngu ngốc dây dưa sao?Trong lúc tuyệt vọng, đồng nghiệp nam kia đã trở lại, còn mang cho cô một phần cơm trưa, là một phần cơm gà om bình thường, Lục Sầm Sầm cảm động muốn khóc, thế giới cẩu huyết này còn có người bình thường thật sự quá tốt rồi.

Cô ăn cơm trưa ở bên ngoài, tổng giám đốc cách cửa kính nhìn cô, không nhịn được nhíu mày, gọi Dương trợ lý vào, khó hiểu hỏi: “Tại sao cô ấy tình nguyện ăn những thứ đồ ăn nhiều dầu mỡ rác rưởi đó, lại không chịu ăn đồ ăn mà tôi cố ý nhờ đầu bếp hàng đầu người Ý chuẩn bị?”

Trên mặt trợ lý Dương lộ ra vẻ xấu hổ, tất cả đồ ăn nhiều dầu mỡ đó đều do căng tin chúng ta nấu đó có được không? Có ai phàn nàn như thế về tập đoàn của mình sao?

Anh ta suy nghĩ một hồi, rồi nghĩ ra một câu nói đùa “gần đây tôi có lên mạng thấy một câu chuyện, nói rằng một phú nhị đại dẫn theo bạn gái đi ăn bò bít tết, phú nhị đại còn quan sát bạn gái chấm sốt tiêu hay là tiêu xay, chấm tiêu xay chứng tỏ gia cảnh tốt, chấm sốt tiêu chứng minh toàn là ăn thức ăn nhanh, bạn gái chấm sốt tiêu cho nên phú nhị đại cũng theo đó chấm sốt tiêu, tự hạ thấp bản thân mình để tránh làm cô ấy xấu hổ.”

Nam Thù Quyết nghe xong câu chuyện, hết sức ngạc nhiên: “Tôi là một phú nhị đại sao lại chưa từng nghe nói tới chuyện này? Tôi ăn bò bít tết toàn là chấm sốt cà chua đây.”

Trong giây lát trợ lý Dương không nói nên lời, tổng giám đốc cái gì cũng tốt, chỉ là thỉnh thoảng hơi kiêu ngạo một chút.

Một hồi lâu, anh ta mới nghẹn ra một câu nói: “Tổng giám đốc anh không biết đó chứ, rất nhiều cô gái nhỏ cũng ăn như vậy, anh xem Tiểu Lý mời cô Tô ăn cơm gà om, tình cảm của bọn họ vô tình trở nên thân thiết hơn rất nhiều, món gan ngỗng mà anh chuẩn bị không phải món ăn mà người bình thường có thể mua được, vô hình trung đẩy cô Tô ra xa.”

Nam Thù Quyết suy nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy chuyện này thật buồn cười.

Nhưng mà trợ lý Dương chính là người đã có một mối quan hệ yêu đương nhiều năm, lời của anh ta nói chắc hẳn là có lý.

Nam Thù Quyết do dự một hồi, quyết định tin tưởng anh ta: “Vậy tối nay tôi mời cô ấy ăn cơm gà om.”

Trợ lý Dương lập tức lắc đầu: “Đừng, buổi trưa cô Lục vừa ăn xong, buổi tối ăn nữa sẽ ngán. Ngày hôm qua trong buổi liên hoan của chúng ta, chúng tôi phát hiện cô Lục thích ăn món cay Tứ Xuyên, thích ăn cay, anh có thể dẫn cô ấy đi ăn. Tôi tìm thấy một quán xiên nướng được đánh giá rất cao ở trên mạng, tan làm tôi sẽ dẫn anh và cô Lục qua đó ăn được không?”

Nam Thù Quyết gật đầu: “Đi”

Thấy không có chuyện gì khác nữa, trợ lý Dương rời đi trước.

Anh ta vừa rời đi, Tô Phỉ lập tức tiến vào, trên quần áo còn có vết nước chưa khô, dáng vẻ chật vật này đều là Lục Sầm Sầm ban tặng cho.

Cô ta đi tới bên cạnh Nam Thù Quyết, lắc lắc cánh tay của anh và nói: “Thù Quyết ca ca, em không thích nữ trợ lý mới tới của anh, anh đuổi việc cô ta đi.”

Nam Thù Quyết nhẹ nhàng rút cánh tay của mình về, giọng nói nhàn nhạt hỏi cô ta: “Cô là cổ đông hay là giám đốc điều hành của Minh Thế?”

Tô Phỉ sửng sốt, lắc đầu: “Em… em đều không phải.”

“Không phải thì cô can thiệp vào chuyện của tập đoàn chúng tôi làm cái gì?”

“Thù Quyết… anh…”

Tô Phỉ nghẹn đến đỏ bừng mắt, nhưng nghĩ đến bản thân không có lý do để tức giận, tuy rằng cha mẹ hai bên gia đình luôn mong muốn bọn họ ở bên nhau, nhưng Nam Thù Quyết vẫn luôn thờ ơ với cô ta.