Chương 19: Anh em tổng giám đốc hòa thuận

Tô Phỉ khóc lóc chạy đi, không biết đã cáo trạng như thế nào trước mặt nhà họ Nam, tóm lại sau đó ba mẹ hai nhà Tô, Nam đều không có thái độ tốt với Lục Sầm Sầm.

Tuy nhiên, những gia đình giàu có như họ, khi ăn cơm rất coi trọng phép tắc "ăn không nói chuyện", nên dù trong lòng không hài lòng cũng không nói trực tiếp. Lục Sầm Sầm cũng coi như không thấy, dù sao cô cũng chỉ làm việc vì tiền, tự tìm phiền phức cho mình làm gì.

Nam Thù Quyết ngồi bên cạnh cô, nhỏ giọng giới thiệu về gia đình anh. Ngoài ba mẹ ra, anh còn có hai người anh em, lần lượt là anh trai Nam Bùi Quyết và em trai Nam Dục đang học đại học. Ngoài gia đình họ ra, trên bàn ăn còn có cả ba người nhà họ Tô.

Trợ lý Dương đưa Lục Sầm Sầm đến đã sớm rời đi vì công ty còn việc, chỉ có mỗi cô là người ngoài.

Đây rõ ràng là buổi định hôn của hai gia tộc lớn, nếu đổi lại là cô gái bình thường trong tình huống khó xử của Lục Sầm Sầm, hẳn đã xấu hổ đến mức muốn độn thổ, thậm chí còn nghi ngờ đây là âm mưu của Nam Thù Quyết cố tình làm nhục mình, rồi tức giận bỏ đi xa, ba bốn năm sau mang theo hai đứa con thiên tài trở về diễn một màn…

À, lạc đề rồi. Lục Sầm Sầm nghi ngờ mình đọc quá nhiều tiểu thuyết, dẫn đến việc gặp chuyện gì cũng có thể tưởng tượng ra một đoạn cốt truyện.

Sau khi ăn xong, mẹ Nam lập tức cùng ba người nhà họ Tô đi vào phòng khách trò chuyện. Ba Nam có vẻ cũng không hài lòng lắm với Lục Sầm Sầm, sau khi nói chuyện với Nam Bùi Quyết về công việc kinh doanh vài câu, liền gọi anh ta và Nam Thù Quyết vào phòng sách để bàn bạc kỹ hơn.

Trước khi lên lầu, Nam Thù Quyết nói với Lục Sầm Sầm: "Em đợi anh, lát nữa anh sẽ đưa em về."

Lục Sầm Sầm đành phải tiếp tục ở lại đây, không ai để ý đến cô nên cô đành lướt điện thoại.

Nhưng có lẽ vì đây là ngoại ô nên mạng 5G không tốt lắm, Lục Sầm Sầm ngẩng đầu nhìn cậu thiếu niên đẹp trai đang chơi game trên ghế sofa, bèn đi tới hỏi: "Xin hỏi..."

Nam Dục không đợi cô nói hết câu đã ngẩng đầu lên nhìn cô bực bội: "Đang bận, đừng nói chuyện với tôi!"

Không ngờ Nam Dục lại có tính khí xấu như vậy, nhưng gen nhà họ Nam quả thật rất tốt, còn nhỏ tuổi mà đã đẹp trai như anh trai. Thêm vào đó vì còn nhỏ nên khi giận dữ trông vừa hung dữ vừa đáng yêu, cũng không giống như anh cả và anh hai luôn mặc đồ nghiêm chỉnh, cậu ta đeo giày thể thao và quần áo thường ngày phiên bản giới hạn, toàn thân tràn đầy sức sống.

Lục Sầm Sầm ghé đầu nhìn màn hình điện thoại của cậu ta, nhanh chóng hiểu ra tại sao cậu ta lại cáu kỉnh như vậy...Cậu ta đang chơi một trò chơi di động kiểu đẩy tháp, cậu là ADC*, khi đánh nhóm, một tướng hỗ trợ thuần túy của họ không đi hỗ trợ mà một mình đứng bên cạnh đánh rồng lớn…*ADC (Attack Dame Carry): Xạ thủ gánh team.

Nếu thật sự có thể đánh chết thì cũng được, nhưng đánh nửa ngày rồng lớn không mất chút máu nào, còn tướng hỗ trợ thì sắp chết.

Đừng nói cậu ta tức giận, ngay cả Lục Sầm Sầm đứng ngoài quan sát cũng thấy bực.

Cô ngồi xuống bên cạnh Nam Dục, lấy điện thoại ra nói: "Cậu nói cho tôi mật khẩu Wifi nhà cậu đi, tôi sẽ thay cậu mắng cho, tốc độ tay tôi nhanh lắm!"

Nam Dục vừa nghe lời này, thái độ thù địch với cô như giảm bớt, liếc mắt nhìn Lục Sầm Sầm một cái: “Chị cũng chơi trò này à?”

Lục Sầm Sầm gật đầu: “Tôi đã chơi qua mấy trò tương tự. Cậu yên tâm, mấy loại trò chơi này đại khái là giống nhau thôi.”

Người trẻ tuổi dễ có cảm tình với những người có cùng sở thích, Nam Dục lập tức nói cho cô biết mật khẩu.Trò chơi này người ngoài cũng có thể nhắn tin, Lục Sầm Sầm vào ván đấu Nam Dục đang chơi, gửi một loạt tin nhắn không có từ tục tĩu nào cả, tốc độ đánh chữ vượt quá sức tưởng tượng.

Bởi vì trước khi trọng sinh cô làm trong ngành IT, gõ bàn phím hay gõ điện thoại đều rất nhanh. Trò chơi cô chơi trước đây cũng nổi tiếng, trong đó đầy rẫy những lời tục tĩu, lôi phụ huynh ra chửi bới là chuyện thường ngày.

Nhưng Lục Sầm Sầm đã trải qua nhiều năm như vậy, chưa bao giờ để ai lợi dụng ba mẹ cô, chính là dựa vào đôi tay này!

Cuối cùng, tướng hỗ trợ kia tức giận đến mức thoát trò chơi, không có anh ta đi nộp mạng cho địch nữa, đội của Nam Dục đã thắng trận đấu.

Nam Dục vui vẻ ra mặt, nói với Lục Sầm Sầm: "Không ngờ chị giỏi thế! Mỗi lần ba tôi nói chuyện với hai anh trai tôi đều phải mất mấy tiếng đồng hồ, mẹ tôi và bác gái Tô cũng có nhiều chuyện để nói, chị chơi cùng tôi nhé!"

Dù sao Lục Sầm Sầm cũng phải đợi Nam Thù Quyết, không có việc gì khác để làm, bèn gật đầu: "Bây giờ cậu đang ở cấp bậc nào? Tôi mới tải trò chơi này về, không biết có thể ghép cặp được không."

Gương mặt Nam Dục lập tức tràn đầy thất vọng: "À, cấp bậc của tôi khá cao, chị phải thắng liên tiếp ít nhất mười trận nữa mới đủ tư cách ghép đôi với tôi."

Lục Sầm Sầm cười: "Yên tâm, chỉ mười trận thôi, cấp bậc thấp không mất nhiều thời gian đâu. Tôi nạp tiền lần đầu để mua vài nhân vật, cậu cố tình thua hai trận để tụt xuống một chút, cùng lắm mất nửa tiếng."

Nam Dục có vẻ không tình nguyện: "Tôi mất nhiều công mới đánh lên được đó."

Lục Sầm Sầm cười: "Cậu tin tôi đi, đợi tôi lên cấp xong, tôi sẽ đưa cậu lên Vương giả."

Nam Dục suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy được rồi."

Thế là hai người cùng thao tác, quả nhiên chưa đầy nửa tiếng, hai người đã có thể chơi cùng nhau.

Lục Sầm Sầm quả thật không lừa cậu ta, cô đã dẫn cậu ta leo lên được vài cấp bậc.



Trong phòng khách bên cạnh.

Mẹ Tô và mẹ Nam đã nói xấu Lục Sầm Sầm được vài hiệp rồi, nào là quần áo cô mặc không có gu, toàn là màu sắc thịnh hành năm ngoái, khi ăn cơm lại cầm đũa ở giữa chứ không phải ở đầu đũa, ăn một món liên tục hơn ba miếng thì rõ ràng là không có phẩm cách...Đủ loại chi tiết nhỏ mà người ta không để ý đều bị đem ra bắt bẻ.

Ba Tô không chen vào được, đành phải đứng một bên giả vờ đọc báo.

Tô Phỉ ngoan ngoãn ngồi một bên, thỉnh thoảng chen vào một câu: "Cô ấy cũng không đến nỗi tệ lắm, ít nhất khẩu vị cô ấy tốt." để thể hiện sự rộng lượng và hiểu chuyện của mình.

Mẹ Nam càng nhìn càng thích cô ta, nắm tay cô ta nói: "Ôi, nếu người mà Thù Quyết quen là cháu, thì bác gái sẽ không còn gì để tiếc nuối nữa."

Tô Phỉ mặt đầy thất vọng, nói một cách đáng thương: "Cháu đâu có phước phận đó, bây giờ anh Nam dồn hết tâm trí vào cô ta rồi."

Mẹ Tô chen vào: "Cô ta có gì tốt chứ? Tôi thật sự không hiểu!"

Mẹ Nam tức giận liếc sang phòng bên cạnh, nói: "Hôm nay tôi đã tỏ thái độ lạnh nhạt cả ngày, trừng mắt với cô ta đến mức mí mắt cũng bị chuột rút, người có chút tự trọng thì đã tự rời đi rồi! Tôi lại sợ Thù Quyết giận, không dám nói thẳng, thật là tức chết đi được!"