Chương 2: Kịch bản...tổng tài

Bên này bác gái còn chưa nói câu nào, di động truyền đến người đàn ông rống giận: “Mẹ, mẹ đừng nhiều lời nói với cô ta, cô ta đã điên rồi! Vừa rồi con hỏi luật sư, ông ta nói nếu chỉ một người tham gia hôn lễ, hiệp ước vẫn còn hiệu lực!”

Lục Sầm Sầm không hiểu ra sao, vội hỏi bác gái: “Cái gì có hiệu lực?”

Bác gái cup điện thoại, xấu hổ mà cười một tiếng: “Không có gì, cháu đừng tùy hứng, khách khứa đều chờ rồi, cháu mau đi cùng bác đi.”

Nói xong, lôi kéo tay Lục Sầm Sầm về hướng hiện trường hôn lễ một tầng khách sạn.

Lục Sầm Sầm rõ ràng mà thấy trong mắt bác gái này vẻ không kiên nhẫn cùng chán ghét.

Xem ra vị này là người không tốt, cần đề phòng.

Bà ta kéo Lục Sầm Sầm kéo đến hiện trường hôn lễ, cửa hội trường, treo banner cuốn, trên banner cuốn viết: “Câu Khiêm Nhậm, Lục Sầm Sầm, bách niên hảo hợp”, ngay cả ảnh chụp cũng không có, chỉ có mấy cái chữ to này.

Khách khứa cũng không nhiều, đại khái cũng chỉ có khoảng hai mươi người đi, hơn nữa đều là chạc tuổi mẹ Câu Khiêm Nhậm, nhìn qua cũng đều là những người không có tiền.

Hết thảy đều có thể nhìn ra, Câu Khiêm Nhậm không thèm để ý hôn lễ lần này.

Quá khinh người! Thật sự quá khinh người!

Không văng tục mấy câu thì cô không gọi là Lục Sầm Sầm!

Lục Sầm Sầm sải hai bước bước lên đài, đoạt microphone trong tay người dẫn chương trình, nói với khách khứa phía dưới đài: “Toàn bộ chi phí của hội trường, đều do Câu Khiêm Nhậm trả! Mọi người cứ thoải mái chọn lựa. Chúc mọi người ngon miệng!”

……

Từ hiện trường hôn lễ trở về, cái mồm của mẹ Câu Khiêm Nhậm không khép lại chút nào.

“Mười vạn! Chỉ ăn thôi mà hết mười vạn! Nhà họ Câu chúng tôi ăn năm năm cũng ăn không hết mười vạn! Lục Sầm Sầm, rốt cuộc cô có suy tính gì?!”

Kỳ thật Lục Sầm Sầm cũng không nghĩ tới thân thích nhà họ Câu lợi hại như vậy, ai cũng coi như tiệc Mãn Hán toàn tịch, đứng đấy ăn thì không tính, còn gói lại đem đi nữa.

***Mãn Hán toàn tịch: (Tiệc triều đình Hán-Thanh) hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc mừng sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.

Mẹ Câu nhìn thấy hóa đơn, hai mắt tối sầm muốn hôn mê bất tỉnh, xong rồi phải đưa đi bệnh viện.

Nghĩ tới mấy người đến ăn đều là họ hàng bạn bè thân thích nhà họ Câu, vì mặt mũi, ba Câu khẽ cắn môi, vẫn đi thanh toán tiền.

Lục Sầm Sầm vỗ vỗ bờ vai của ông ta, nói: “Ai, bác trai à, bác nén bi thương, về sau không cần lui tới cùng những thân thích đó.”

Ba Câu hất tay cô xuống, cả giận nói: “Khiêm Nhậm nói đúng, cô thật ác độc!”

Cẩu Khiêm Nhậm cũng ở một bên nói: “Ba, ba không cần tốn nước bọt nói với cô ta, năm năm này con đã chịu cô ta quá đủ rồi, từ nay trở về sau, con sẽ không bao giờ nhẫn nhịn nữa!”

Ánh mắt Lục Sầm Sầm lại sắc bén lên.

Đến rồi, cốt truyện cẩu huyết vị hôn thê vừa cưới xong đã bị vứt bỏ sắp tái hiện rồi.

Quả nhiên, cô đoán không sai, Cẩu Khiêm Nhậm trực tiếp lôi kéo cổ áo váy cưới Lục Sầm Sầm, đem cô kéo đến bên ngoài: “Cút khỏi nhà của chúng tôi đi!”

“Tôi đi, tôi đi, tôi cũng không muốn ở nhà mấy người đâu!”

Lục Sầm Sầm hừ lạnh một tiếng, loại việc lớn như hôn lễ này, đãi khách hết mười vạn mà có thể bị sốc đến mức nằm viện, đoán chừng có ở lại cô cũng không thể bớt xén được đồng nào, vậy vì lý gì cô phải ở lại?

Chẳng lẽ lại đợi về sau dựa vào cô kiếm tiền nuôi sống bọn họ.

“Mấy người mau thu xếp đồ đạc cho tôi, còn cả giấy chứng nhận nữa, xong tôi sẽ đi.”

“Chờ!”

Câu Khiêm Nhậm xoay người bang một tiếng đóng cửa lại, không bao lâu, kéo một cái rương hành lý đi ra, “Đồ đạc của cô đều ở bên trong, cái vali này coi như tôi tặng cho cô, cút đi!”

Lục Sầm Sầm kinh ngạc: “Tôi chỉ có ngần này đồ?”

Câu Khiêm Nhậm cười lạnh một tiếng: “Ba mẹ cô bị tai nạn xe cộ qua đời, mà trong vòng năm năm này cô cũng không làm cái gì, ăn của tôi, ở của tôi, cô còn mong cô có gì chứ?”

“Vậy...vậy nhà của tôi đâu?”

Câu Khiêm Nhậm khẽ cắn môi: “Ba mẹ cô qua đời, một xu tiền cũng không có, lấy đâu ra nhà?!”

Lục Sầm Sầm nghĩ đến chính mình trong cốt truyện cẩu huyết này, khả năng gia cảnh bần hàn, nhưng nhất định là có ba mẹ yêu thương, nên mới có thể bồi dưỡng ra cô gái thuần khiết như tiểu bạch liên, sau đó mới có thể xảy ra cốt truyện cô bé lọ lem cùng vương tử này.

Lại không nghĩ tới nguyên chủ còn thảm như vậy!

Chạy nhanh, chạy nhanh thôi, nếu không lúc nữa Câu Khiêm Nhậm lại đòi cô tiền cơm anh ta cho cô ăn năm năm này thì coi như toi rồi.

Có điều…… Lục Sầm Sầm lấy lòng mà cười: “Hay là anh bỏ chút thương xót cuối cùng cho tôi, cho tôi hai trăm tiền, để tôi tìm căn phòng nghỉ qua đêm.”

Câu Khiêm Nhậm xoay người, “Bang” một tiếng đóng sập cửa.

Không cho thì không cho, lòng dạ thật hẹp hòi.

Anh ta thì có gì đặc biệt hơn người chứ? Trước khi xuyên đến đây, cô là lập trình viên ưu tú, đợi mấy hôm nữa làm hồ sơ lý lịch rồi sẽ xin việc.

Lục Sầm Sầm kéo vali hành lý, đi trên đường cái không có một bóng người, ban đêm gió còn lành lạnh.

Váy cưới cô đang mặc là thiết kế lộ vai, gió lạnh thổi liên tục, mỗi khoảng da lộ ra là lạnh buốt như dao cắt... Ngày đầu tiên xuyên đến đây đã thảm như vậy, không bằng cứ ở thế giới cũ, tiếp tục sống chế độ 996 nữa!

***996: Văn hóa làm việc 996 là mô hình mà trong đó nhân viên làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, liên tục 6 ngày/tuần, 72 giờ/tuần, 12 giờ/ngày.