Chương 18

Tác giả: Khúc Nhất Nhất

May là Giang Diệc Sâm đã uống hết trà, bằng không khẳng định sẽ phun không còn một ngụm, thế nhưng anh vẫn ho khan hai tiếng, cầm lấy khăn tay bên cạnh bàn lau miệng, biểu cảm trên mặt có chút khó nói thành lời.

Mẹ Giang tiếp tục nói: "Mẹ muốn sớm sớm ôm cháu đức tôn không được sao, con cũng đã lớn rồi, cần phải làm việc chăm chỉ hơn, cháu của dì Trương ở cách vách đã biết gọi bà nội".

Giang Diệc Sâm đưa tay lên đỡ trán: "Chuyện này không thể cấp bách được".

Mẹ Giang vỗ lưng Giang Diệc Sâm: "Trà cũng uống xong rồi, hảo hảo nắm chắc cơ hội tốt".

"..."

Cố Niệm tắm xong đang dùng dây để buột tóc lại, bình thường ở nhà cô đều đi chân không, nhưng hôm nay có chút đặc biệt, cho nên bên trong đồ ngủ cô vẫn mặc áo ngực.

Nằm ngiêng một bên, đây cũng chính là nơi ở trước kia của Giang Diệc Sâm, trước mặt Cố Niệm là một gian phòng khác, lần đầu tiên đến chính là gian phòng của Giang Diệc Sâm, cho nên tay chân cô có chút luống cuống, sau khi làm khô tóc, đứng lắc lư trước giá sách.

Lúc ấy Giang Diệc Sâm chính là một nhân vật làm mưa làm gió, có triển vọng đề cử đến ngôi trường đại học cao nhất ở Bắc Kinh, nhưng chẳng ai ngờ năm đó bố anh lại xảy ra chuyện, tất cả danh vọng của anh đều bị hủy bỏ, cuối cùng đã không tham gia thi vào trường đại học, không ai biết về sau anh đã đi đâu, thời điểm khi anh xuất hiện lần thứ hai trước mặt mọi người, đã là một doanh nhân thành đạt cao quý trong giới kinh doanh của A thị, tổng tài của tập đoàn Giang thị.

Bên trong giá sách có tràn đầy một tủ sách, các thể loại đều có, đặc biệt có rất nhiều sách về quân sự và kinh tế, có hàng loạt các doanh hiệu trên bàn làm việc, quán quân giải vô địch chạy đường dài A thị, giải nhất kì thi học sinh giỏi toán bậc trung học, Cố Niệm xem qua từng cái một, c uối cùng, ánh mắt cô rơi vào tấm ảnh nhóm trên bàn làm việc.

Cố Niệm cầm lên xem, là bức ảnh Giang Diệc Sâm cùng ba của anh chụp chung, bộ dạng bố Giang trông khí thế hào hùng, sạch sẽ lưu loát, con ngươi trong suốt, thoạt nhìn rất là quang minh chính đại, n hưng ông ấy là tên tội phạm tham nhũng bị hàng ngàn người kiện, hèn nhát tự sát vì sợ tội lỗi.

Giang Diệc Sâm cùng với ông ấy có vài phần giống nhau, n hưng nó còn hơn thếnữa và kết hợp với các đặc điểm của mẹ Giang, cho nên ngũ quan càng thêm tuấn tú, đường nét cũng tinh xảo hơn.

Giang Diệc Sâm trong bức ảnh chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, tóc hơi ngắn, áo khoác đồng phục học sinh màu xanh trắng, cười toe toét, lộ rõ hàm răng, trẻ trung như ánh mắt trời, về sau, anh không còn cười như vậy nữa.

"Răng rắc" một tiếng cánh cửa bị đẩy ra.

Nghe được âm thanh, Cố Niệm vội vàng đem khung ảnh để xuống, kết quả luống cuống làm rơi xuống đất.

Cô lập tức ngồi xổm xuống nhặt lên, mới vừa đứng dậy.

"Bịch!".

Đầu của cô đập phải cạnh bàn.

Trong lúc đó, Cố Niệm chỉ thấy trước mắt tối sầm, trời đất quay cuồng, sau đó truyền đến cơn đau kịch liệt, hốc mắt của cô nhất thời đỏ lên.

Giang Diệc Sâm dừng lại ở trước cửa, lông mày của anh nhướng lên, anh bước nhanh vào trong, cơ thể ngồi xổm xuống, cầm tay cô, muốn đem Cố Niệm bế lên.

Cố Niệm khoát tay, nhắm mắt lại và lắc đầu, sau đó mở ra, vịn cạnh bàn rồi từ từ đứng dậy sau đó ngồi vào chiêc ghế sau bàn làm việc, nhắm mắt hít một hơi thật dài.

Cô đau đến mức không nói được lời nào.

Ánh mắt của Giang Diệc Sâm rơi trên khung ảnh ở dưới mặt đất, đem nó nhặt lên, nhìn thoáng qua thật sâu, sau đó duỗi thẳng, lông mày của anh nhíu chặt, sắc mặt âm u.

Cố Niệm hít sâu một hơi: "Không.. tôi không phá".

Cô cẩn thận nhìn sắc mặt của anh, giải thích: "Tôi chỉ là tò mò, nhìn thoáng qua". Nhìn thấy sắc mặt của Giang Diệc Sâm vẫn không được tốt, cô mím môi và cười khúc khích: "Bộ dạng của ba anh rất đẹp trai, anh cùng ông ấy rất giống nhau".