Chương 29: Thế giới của Hắn (H)

Nhϊếp Phong mím chặt nét môi đẹp đẽ cao ngạo, đầu lưỡi nếm được cả vị máu tanh mặn của chính mình đang tràn vào khoang miệng…Hàm răng hắn nghiến chặt lại, âm thanh ken két như cứa vào không gian, Nhϊếp Phong cúi gập người xuống, bế bổng Lam Nghi lên, vác cô qua vai.

_ Ối…

Tiếng kêu của Lam Nghi rối bời như hụt hơi, phần bụng mềm mại của cô đập vào bả vai mạnh mẽ của Nhϊếp Phong. Đôi bàn tay cô điên cuồng nắm vội lấy vải áo của hắn và giật mạnh xuống, nhưng sức lực của cô không thể nào so sánh với một người đàn ông như Nhϊếp Phong, đặc biệt là khi hắn còn đang trong cơn cuồng phong thịnh nộ.

Sải chân của hắn bước về phía trước giường lớn….Không khoan nhượng, không thương xót, Nhϊếp Phong lẳng mạnh Lam Nghi xuống giường như ném một con gấu bông.

_ ỐI!

Cả thân thể đập mạnh xuống nệm, cho dù có là nệm êm như bông thì cũng cảm thấy ê ẩm sau cú lẳng không thương tiếc của Nhϊếp Phong. Đầu óc Lam Nghi tối sầm lại, đôi mắt cô hoa lên nổi đầy đom đóm lớn nhỏ, cả bả vai lẫn cánh tay đều đau tới hụt hơi.

Thanh âm như bùng lên lửa giận của Nhϊếp Phong vẳng bên tai Lam Nghi...Giọng nói trộn giữa màu của lửa giận và mùi tanh của máu.

_ Lam Nghi…em có biết ở trại đua ngựa, người ta thuần những con ngựa hoang như thế nào không?

Ngón tay hắn kéo giật chiếc cà vạt, máu vẫn chảy từ vết rách trên đỉnh đầu hắn, qua gò má, qua khóe môi, qua đường hàm, thấm ướt cả cổ áo sơ mi màu trắng chói mắt.

Lam Nghi lồm cồm bò trên giường, mái tóc xõa tung trên gương mặt đẫm mồ hôi, gấu váy xô lệch để lộ ra đôi chân thon thả đang gắt gao co chặt lại.

Lòng mắt của Nhϊếp Phong vốn đã đen thẫm lại càng tối sầm lại, bàn tay hắn siết lấy cà vạt, kéo căng nó ra…Âm thanh như roi quật vào không khí khiến cho Lam Nghi giật mình.

Nụ cười tàn nhẫn đáng lẽ không nên xuất hiện trên gương mặt hấp dẫn ấy của Nhϊếp Phong, và khóe môi đẹp đẽ của hắn đáng lẽ không nên cay nghiệt đáng sợ như vậy…

_ Họ trói chúng lại!

Nhϊếp Phong tiến về phía Lam Nghi, từng bước từng bước hắn đến gần hơn lại khiến Lam Nghi cảm thấy cô ngày một ngày một gần với ác quỷ hơn…

_ Không! Buông ra! Đồ khốn!

Lam Nghi vùng vẫy, cố sống cố chết thoát khỏi bàn tay của Nhϊếp Phong đang muốn tóm chặt lấy đôi tay bị thít tới trắng bệch của cô.

Kéo giật Lam Nghi lại, Nhϊếp Phong lôi Lam Nghi như diều hâu lôi một con gà con. Hắn l*иg chiếc cà vạt qua nút thắt của chiếc thắt lưng, vào trói gô đôi bày tay Lam nghi vào một chiếc móc cố định trên đầu giường.

_ Em có biết tại sao tôi lại chọn căn phòng này không?

Lam Nghi điên loạn giật đôi tay của cô, nhưng Nhϊếp Phong thắt chiếc cà vạt quá chặt….Đôi chân cô siết chặt lại, Lam Nghi co người nhìn Nhϊếp Phong qua đôi mắt kinh hoàng, qua làn tóc xõa tung che đi nửa gương mặt kiều diễm.

Nhϊếp Phong dường như chỉ hỏi như vậy thôi…và hắn hoàn toàn không cần cô phải trả lời. Sải chân dài ung dung bước đến chiếc tủ âm tường bên cạnh giường lớn…Hắn mở ra một khay nhập mật mã, tiếng tút tút sắc lạnh vang lên khiến nhịp tim của Lam Nghi càng lúc đập càng mạnh.

Có tiếng cạnh rất nhẹ vang lên, Nhϊếp Phong đưa lưỡi liếʍ giọt máu đang lăn trên khóe môi mình, bàn tay hắn đẩy cánh cửa âm tường ra…

Và cảnh tượng trước mắt khiến cho toàn bộ máu huyết trong người Lam Nghi đông thành đá…

Đôi tay cô run lên vì sợ…hơi lạnh từ điều hòa trên đầu phả xuống càng khiến cơ thể cô tê dại…

Nhϊếp Phong cười hắt ra, ánh mắt hắn giờ đã hoàn toàn bị sự điên loạn xâm chiếm…và nụ cười càng trở nên cuồng loạn…

Thanh âm trầm thấp vang lên, như thể mang theo hơi thở của ác quỷ…

_ Chào mừng em đến với thế giới của tôi!

Toàn bộ cơ thể Lam Nghi bây giờ giống như một cái xác không hồn, tê tâm phế liệt…Đôi mắt cô kinh hoàng nhìn chằm chằm vào bên trong chiếc tủ âm tường ấy…

Cảnh tượng bên trong…vĩnh viễn cả cuộc đời này cô cũng không thể quên!

Bên trong đó…là hàng chục loại đồ chơi dành cho những cuộc ân ái...!

Lam Nghi sợ đến mức hoàn toàn tê dại, cô nhìn Nhϊếp Phong từ tốn đi về phía chiếc tủ, bàn tay của hắn chạm lên những thứ dụng cụ kinh hoàng đó, thong thả lên tiếng.

_ Quên mất không nói với em…tôi không ngủ với phụ nữ…

Nhϊếp Phong quay người nhìn qua bả vai mình, nửa gương mặt vẫn ròng ròng máu chảy cùng ánh mắt điên dại và nụ cười cuồng loạn ấy khiến Lam Nghi tưởng chừng như thể quỷ Sa – tan vừa hiện lên trong hình hài hắn…

_ Tôi "hưởng thụ" họ!

_ Em từng thử qua mấy cái này chưa….Lam Nghi?

Lam Nghi sợ đến mức toàn thân tê liệt, đôi mắt mở trừng trừng nhìn Nhϊếp Phong cười càng lúc càng đáng sợ.

_ À…quên mất…em còn trinh trắng mà...Thế nên em mới có giá lên tới 10 triệu chứ!

Bàn tay Nhϊếp Phong lướt trên một thanh gậy dài nhà nhấc lên….Thoạt đầu Lam Nghi nghĩ rằng hắn sẽ lấy thanh gậy đó đánh chết cô…nhưng đến khi hắn kéo mạnh thanh gậy đó ra, và mở ra hai đầu móc hai bên, Lam Nghi mới tê dại suy nghĩ…

Hắn định làm gì với thứ dụng cụ giống như một cái cùm vậy?

Cái…cùm!



Tia kinh hoàng nảy lên trong mắt Lam Nghi…và Nhϊếp Phong lập tức đón được sự kinh hoàng đó…

Thanh âm trào phúng không thể giấu nổi sự ngạc nhiên của hắn vang lên đầy thú vị.

_ Em thật sự rất thông minh đấy….Lam Nghi! Đó là điểm tôi rất thích ở em!

_ Không! KHÔNG!

Lam Nghi hét lên, đôi chân cô điên cuồng quẫy đạp khi bàn tay tuyệt đẹp của Nhϊếp Phong tóm lấy cổ chân mảnh khảnh của Lam Nghi.

_ Nằm im…tôi không muốn bẻ gẫy cổ chân mềm mại này của em đâu!

Nhϊếp Phong nhẹ giọng nói với Lam nghi, nhưng tại sao lại khiến Lam Nghi cảm thấy giống như lời thì thầm của ác quỷ tới vậy.

Hóa ra hai chiếc cùm trên hai đầu gậy, chính là để cùm chân cô lại.

Độ rộng cây gậy được thiết kế vừa đủ để mở rộng đôi chân phụ nữ ra…và khóa chặt họ lại trong một khoảng cách vừa đủ để đàn ông thoải mái tiến vào, và cảm nhận được sự chặt chẽ quyến rũ nhất…!

Tên bệnh hoạn nào đã nghĩ ra cái này vậy?

Lam Nghi sợ đến mức mồ hôi túa khắp cơ thể….khi bàn tay Nhϊếp Phong từ từ lướt trên bắp đùi cô…

Nghiến chặt răng vào môi, Lam Nghi nhắm chặt mắt lại, trân người cảm nhận bàn tay của Nhϊếp Phong tiến gần hơn tới nơi tư mật của cô, cơ thể cô gồng cứng lên khi ngón tay của hắn chạm lên mặt quần l*t của cô…

Đôi chân bị cùm chặt lại, mở rộng ra không thể khép lại….Lam Nghi thà cắn nát đôi môi mình còn hơn là để nước mắt chảy xuống.

Ngón tay Nhϊếp Phong kéo mặt quần l*t của Lam Nghi ra….hơi lạnh xộc thẳng vào trong cơ thể khiến cho Lam Nghi tê dại…

Ngay khoảng khắc này…Lam Nghi ước giá như mình có thể chết đi!

_ Chà…em biết không…Lam Nghi….

Đôi mắt của Nhϊếp Phong xoáy sâu vào nơi tư mật của Lam Nghi cùng cái nhìn chơi với hứng thú đến đáng sợ mà Lam nghi không dám nhìn thẳng…Máu vẫn dính trên gương mặt hắn, và nó làm cho Nhϊếp Phong càng trở nên đáng sợ…

Nhϊếp luật sư cao cao tại thượng, điềm đạm an tĩnh có nụ cười ấm áp hút hồn biến đi đâu mất rồi?

Đây không phải là Nhϊếp luật sư!

Đây…là Nhϊếp Phong!

Là một con ác quỷ!

Lam Nghi điên cuồng suy nghĩ, nhìn Nhϊếp Phong qua đôi mắt hoảng loạn…

Nụ cười nở trên khóe môi của Nhϊếp Phong, ánh mắt tà mị của Nhϊếp Phong hướng về phía gương mặt trắng bệch của cô.

_ Có vẻ như bạo lực kí©h thí©ɧ tính đàn bà trong con người em đấy…Tôi đã nghĩ phải dùng đến dầu matxa cho em…nhưng có lẽ không cần…

Ngón tay của Nhϊếp Phong dần dần tiến vào sâu bên trong…bắp đùi của Lam Nghi co chặt tới mức chuột rút…nhưng đôi chân cô bị cùm cứ mở rộng ra, hoang dại, nghiệt ngã nghênh đón hắn…

Đầu ngón tay của Nhϊếp Phong tiến vào sâu hơn, sâu hơn nữa…

Hàm răng của Lam Nghi cắn tới mức môi cô bật máu…

Nhϊếp Phong hứng thú nhìn ngắm gương mặt chịu đựng tới cùng cực của Lam Nghi…ngón tay hắn tiến vào sâu hơn nữa….đầu lông mày của Lam Nghi cau chặt lại, đôi môi căng mọng bật máu….

Hắn muốn nghe thấy tiếng r*n của cô…

Đến khi đầu ngón tay của hắn gần như chạm thấy thứ gì đó mong mảnh chặn đường hắn lại, Nhϊếp Phong mỉm cười tà ác….bàn tay còn lại của hắn bóp chặt lấy gương mặt của Lam Nghi…

_ Nhìn tôi!

Đôi mắt của Lam Nghi mở rất lớn, cơn giận dữ hoang dại ánh lên trong lòng mắt sắc sảo của cô…và cả hàm răng đang cắn chặt lấy môi mình nữa…

_ Cười lên!

Thanh âm tàn nhẫn vang lên, bàn tay trắng bệch của Lam Nghi bóp chặt lại, kéo mạnh nút thắt cà vạt tới mức chiếc thắt lưng da thít chặt lấy cổ tay cô….

_ Nếu như không muốn tôi làm tới cùng…thì cười lên…

Ngón tay của Nhϊếp Phong vào sâu hơn, và dương như hắn dùng cả thân mình để dấn sâu vào trong cô….

Một cơn căng nhói nhè nhẹ dâng lên…Lam Nghi sợ tới mức tái mét mặt…nhìn Nhϊếp Phong lạnh lùng tới đáng sợ trước mặt cô…

Khóe môi cô run run cong lên…một nụ cười gượng gạo nở trên môi môi bầm dập của Lam Nghi….

Nhϊếp Phong mỉm cười, rút ngón tay ra…

Chất lỏng lóng lánh dính trên đầu ngón tay của hắn….và hắn nhẹ nhàng mà tàn nhẫn, quệt nó lên đôi môi của Lam Nghi.



_ Thử xem hương vị của mình thế nào, rồi tả lại cho tôi nghe!

Lam Nghi quay phắt đầu lại, ghê tởm nhè vị mằn mặn trên miệng ra…

_ Em có biết ngắm nhìn phụ nữ bị dằn vặt cũng là một loại cảm giác rất thú vị không?

Nhϊếp Phong nhẹ giọng hỏi Lam Nghi…khi hắn rời khỏi giường, tiến đến phía tủ âm tường…

Lam Nghi kinh hãi nhìn Nhϊếp Phong từ tốn lựa chọn những thứ dụng cụ kinh người như đang lựa chọn những quả táo trong siêu thị…Đôi môi cô mấp máy…muốn nói hắn dừng lại…

Nhưng sự ương bướng tới ghê gớm của Lam Nghi không cho phép cô thốt lên lời cầu xin…

_ Vì đây là lần đầu tiên của em….nên tôi sẽ nhẹ nhàng thôi….

Ngón tay hắn chạm vào một loại máy giống như một quả nho lớn, bằng kim loại trơn nhẵn…đủng đỉnh quay lại nhìn Lam Nghi…

_ Nên em thử cái này xem...Nếu không chịu đựng được thì cứ khóc lên cũng không sao!

Ngón tay của Nhϊếp Phong ấn nút công tác, tiếng kêu rè rè vang lên và cái máʏ яυиɠ lên dữ dội…

_ Dạng chân em ra…À mà quên mất, chân em đâu có khép lại được!

Nhϊếp Phong mỉm cười nói với Lam Nghi, càng nói càng tàn nhẫn…Đầu ngón tay hắn dịu dàng và cẩn thận mặc lại quần l*t cho cô….

Và khi Lam Nghi còn đang thất thần đề phòng, thì Nhϊếp Phong đột ngột nhét chiếc máʏ яυиɠ đó vào trong quần l*t của cô…

Cơn rung chấn động điên cuồng khiến Lam Nghi chết lặng…

_ Á Á Á!

Tiếng hét thất thanh của Lam Nghi rúng động, cô hoảng hốt dãy dụa, cố sống cố chết vùng vẫy…Nhưng chiếc máy cứ như một quả nho trơn nhãn, nằm chặt chẽ bên trong, gắn chặt lấy nơi tư mật của cô…và rung một cách điên cuồng…

Cơ thể Lam Nghi trở nên rúng động, đôi mắt cô thất thần nhìn lên trần nhà….Bỗng nhiên trần nhà chạm trổ cầu kì đó bay lên thật cao…thật cao…và cả cơ thể cô thì bị trói chặt lại vào giường, không sao động cựa.

Cơn rung cuồng quẫy vẫn như một luồng điện tra tấn ác liệt, bắp đùi cô siết chặt lại, sự run rẩy tấn công vào tận sâu tủy sống, chạy dọc sống lưng…Đầu ngón tay cô co chặt lại trắng bệch, mái tóc xõa tung ướt mồ hôi….hàm răng cô cắn chặt lấy môi mình…

Bên trong nóng bừng, căng cứng và nhạy cảm…nhạy cảm tới mức chỉ cần một chút nữa thôi….một chút nữa thôi…

_ Á Á Á….!

Toàn bộ cơ thể Lam Nghi như bình hoa pha lê kia…vỡ tan thành từng mảnh trong cơn kɧoáı ©ảʍ lạ lẫm ùa tới…Lam Nghi ngô nghê và ngây ngốc, không cách nào đón nhận sự xa lạ điên cuồng tới đáng sợ này, trân người thở dốc, la hét, thẫn thờ, dằn vặt…

Còn Nhϊếp Phong thì ung dung ngắm nhìn Lam Nghi, như thể nuốt vào từng biểu cảm cuồng dã trên gương mặt của cô, như thể thưởng thức sự dằn vặt của Lam Nghi đối với hắn là lạc thú trên đời.

Cảnh tượng trước mặt đẹp biết bao nhiêu, cũng hoang dại đến bao nhiêu…

Mái tóc xoăn hoang dại của Lam Nghi xõa tung trên giường, gương mặt quay nghiêng chịu đựng, cần cổ lẫn xương quai xanh đều gồ lên cứng đờ, cả cơ thể co thắt dằn vặt…

Và tiếng kêu rung âm ỉ vẫn như trêu ngươi không ngừng vang lên…

Nhϊếp Phong hít vào một hơi, đầu lưỡi hắn lướt qua đôi môi mặn vị máu, và thanh âm trầm thấp vang lên.

_ Em cứ ở đây chơi vui vẻ với nó đi…tôi không ở đây quấy rầy nữa…

CÁI GÌ?

Đầu óc tê dại của Lam Nghi bỗng nhiên trở nên trống rỗng….Lam Nghi sợ hãi nhìn Nhϊếp Phong ung dung rút ra một cái bịt mắt bằng lụa mềm, tiếng gần đến phía cô

Nhϊếp Phong cúi xuống, ghé sát vào tai cô thì thầm…

_ Em biết không? Nếu như em không nhìn thấy gì, thì lại càng kɧoáı ©ảʍ hơn đấy!

CÁI…

Đôi môi Lam Nghi không kịp hét lên….miếng bịt mắt đã bao trùm lấy đôi mắt đẹp đẽ của cô…

Cả không gian lập tức chìm trong bóng tối, Lam Nghi sợ đến mức toát mồ hôi đầm đìa, đôi môi run rẩy gọi tên hắn trong hoảng loạn.

_ Nhϊếp Phong! Nhϊếp Phong? NHϊếp PHONG!!!

Nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng cười trầm thấp tà mị, và tiếng bước chân ngày một xa dần…

Cơn rùng mình lần nữa ập tới, Lam Nghi cắn chặt môi, cơ thể gồng cứng lên trong cơn cùng cực lan tỏa….tai cô ù đi…không còn nghe thấy cả tiếng cửa gỗ đóng chặt đang vang lên….

Chiếc máʏ яυиɠ vẫn điên cuồng hành hạ…

Đêm nay còn dài thật dài!