Chương 1: Biến cố trong đêm

Triệu Văn bế con gái nhỏ đang khóc nức nở chạy hấp tấp lên trên tầng cao nhất của tòa biệt thự sang trọng, nơi được dùng làm nhà kho, cất giữ những món đồ đã cũ, không còn được thường xuyên dùng đến. Ông đặt con gái xuống, tay mở cánh cửa nặng nề, một lớp bụi mờ bay tứ tung trong không khí.

Bên trong đồ đạc ngổn ngang vì lâu ngày không được chú ý sắp xếp gọn gàng, ngoài những vật dụng hàng ngày như bàn ghế, tủ đựng quần áo, đèn ngủ....còn có cả một chiếc giường rất lớn và một chiếc đàn piano đã cũ đóng bụi dày đặc. Triệu Văn ôm cô gái nhỏ bé đang ra sức níu lấy gấu quần ông vào lòng, dịu dàng dỗ dành.

_ Thiên Ân ngoan! Con mau trốn xuống dưới gầm giường, nhớ kĩ lời ta, khóa chặt cửa lại, tuyệt đối không được bước ra!

_ Cha! Con sợ!

Thiên Ân khóc nức nở, nước mắt nhòe nhoẹt trên gương mặt bé bỏng ngoan ngoãn. Đôi bàn tay cô nắm chặt lấy ống quần của Triệu Văn, ra sức níu không cho ông đi. Cô bé còn quá nhỏ để hiểu hết được những chuyện sắp xảy ra, nhưng khi cô nhìn thấy gương mặt ông thất thần sau khi nghe được một cuộc điện thoại, và tất cả mọi người trong biệt thự đột nhiên trở nên hoảng hốt căng thẳng, và khi ông vội vàng bế cô lên và chạy vội vàng lên trên nhà kho, cô đã sợ đến mức bật khóc.

_ Thiên Ân ngoan....đừng khóc nữa! Đừng sợ! Nghe lời cha!

Triệu Văn vuốt những ngọn tóc đẫm nước mắt bết chặt vào đôi má bụ bẫm của con gái, chính lúc này, gương mặt ông cũng tràn đầy nước mắt.

_ Cha đừng khóc! Con gái sẽ đau lòng!

Thiên Ân dùng hai bàn tay nhỏ bé của mình lau đi những giọt nước mắt lẫn mồ hôi của cha cô xuống.

Triệu Văn ôm chặt lấy con gái nhỏ, ông vùi gương mặt vào lớp vải mềm mại nơi vai áo của cô bé, nói trong nức nở.

_ Thiên Ân! Ta có lỗi! Ta có lỗi với con! Ta xin lỗi! Xin lỗi con!

Đột nhiên, tiếng đập cửa rầm rầm vang lên dưới lầu dưới. Triệu Văn thất sắc, gương mặt không còn giọt máu. Đôi bàn tay ông run bắn lên khi ông ôm lấy gương mặt cô bé, nước mắt nhòe nhoẹt, ông nói với giọng run rẩy òa vỡ.

_ Con thật giống mẹ con! Ta yêu con rất nhiều! Con phải nhớ....rằng ta rất rất yêu con!

Rồi ông thơm chi chít lên gương mặt cô, dịu dàng nhìn cô, đôi môi run rẩy cố gắng nở một nụ cười.

_ Thiên Ân ngoan, nghe lời cha! Khi cha rời khỏi đây, con phải khóa chặt cửa phòng lại, và trốn dưới gầm giường kia, phải tuyệt đối giữ im lặng, không được phát ra bất kì tiếng động nào! Cho dù con nghe thấy bất kì điều gì, cũng không được mở cửa, không được rời khỏi gầm giường! Nhớ chưa?

Thiên Ân lắc đầu, bàn tay nhỏ bé bám chặt lấy Triệu Văn.



_ Mau!

Ông đẩy cô bé vào phòng, trước khi đóng cửa lại, còn lưu luyến nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng nhất, đầm ấm nhất....và đưa ngón trỏ lên môi, làm dấu im lặng.

Thiên Ân tuyệt vọng nhìn ông, và dùng hai bàn tay nhỏ bé bịt chặt miệng lại.

Triệu Văn đau lòng nhìn con gái, rồi ông khẽ mỉm cười...dịu dàng nói trong nước mắt:

_ Chúc mừng sinh nhật con!

Rồi đóng chặt cửa lại.

Ông biết rằng, sau này, sẽ không còn cơ hội nhìn thấy cô bé lớn lên nữa!

Vì ác quỷ đã tìm đến cửa, chạy không thoát nữa rồi!

Ông hít vào một hơi thật sâu....cuối cùng thì ngày phán quyết này cũng tới!

Chầm chậm, ông chạm tay vào cánh cửa, nơi con gái đang ở bên trong, cúi đầu thì thầm.

_ Thật sự xin lỗi con....Thiên Ân!

Rồi ông bước xuống cầu thang, như bước vào cánh cửa địa ngục.

......................

Thiên Ân sau khi khóa chặt cửa theo lời cha, khóc nức nở. Đúng! Ngày mai là sinh nhật tròn 5 tuổi của cô, ngày hôm nay khi mọi người đang trang hoàng nhà cửa, chuẩn bị sinh nhật cô thì tai hoạ ập tới. Thiên Ân vùi mặt vào đôi tay nhỏ, rồi run run, hấp tấp trốn dưới gầm giường.

Cô bé dàn dụa nước mắt, đôi bàn tay bé nhỏ bịt chặt miệng lại. Tiếng khóc bị ngăn cản bật ra thành tiếng nấc, cô bé mở to hai mắt nhòe nhoẹt, nhìn về phía cảnh cửa bất động trong bóng tối.

Xung quanh im lặng, một sự im lặng đến đặc quánh bao trùm lấy cô bé. Sự sợ hãi lớn dần lên, cô bé lắng tai nghe....chờ đợi.



Đến khi tưởng như không có chuyện gì xảy ra. Cô đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng nổ lớn đến nhức óc. Thiên Ân cắn chặt đôi môi đến bật máu, nhắm chặt mắt lại, bịt chặt tai.....hàng loạt tiếng la hét, tiếng gào khóc đau đớn đội vào trong cô bé ầm ĩ như vọng lên từ địa ngục.

Rồi lập tức, tất cả lại im lặng.....

Thiên Ân mở đôi môi đã chảy máu hít thở không khí đầy bụi bặm, xung quanh im lặng chết chóc.....đột nhiên, cô bé nghe thấy tiếng động.

Tiếng bước chân chậm dãi đi trên cầu thang, từng bước từng bước....

Cha....?

Không phải!

Đôi mắt Thiên Ân mở to hết cỡ kinh hoàng, hai tay cô run run bịt chặt miệng lại. Tiếng bước chân xa lạ ngày một lớn hơn, vang lên dội vào không gian đặc quánh, từng tiếng, từng tiếng đanh gọn mà khiến cho tâm hồn cô run rẩy.

Tiếng bước chân gần hơn, gần hơn, gần hơn....và dựng lại ngay trước cửa phòng cô.

Thiên Ân qua khe hở nhìn thấy bóng đen đang đứng sừng sững ngay phía sau như ác ma ác quỷ. Cô bé sợ đến mức hồn phách bay hết, sợ đén mức khóc không ra tiếng, chỉ giương mặt nhìn chằm chằm về phía trước.

Một giây dài đến tưởng như vô tận.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên, làm cho tim Thiên Ân vọt ra khỏi lồng ngực.

_ Thưa anh! Tất cả đã sạch sẽ! Toàn bộ các phòng đều đã được kiểm tra! Không còn một ai!

“ Không còn một ai! ”

Tiếng nói dội vào trong Thiên Ân, nước mắt nóng hổi lập tức ứa ra nơi khóe mắt.....Không còn một ai!

Không nghe thấy tiếng trả lời, chỉ thấy bóng chân kia vẫn đứng trước cửa một lúc, rồi chậm chạp dời đi!

Cả một quá trình dài đến như bất tận, vượt qua cả sức chịu đựng của một cô bé nhỏ, chịu sự đả kích quá lớn, Thiên Ân cuối cùng cũng không chịu được nữa, lăn ra bất tỉnh.