Chương 33: Tình bằng hữu thâm sâu

Quán bar Curacao .

Quán bar Curacao toạ lạc trong khuôn viên khách sạn Le Miel, một trong những quán bar sang trọng bậc nhất, phục vụ những món cocktail có vị ngon tuyệt hảo. Khuôn viên khép kín với những thư phòng riêng biệt bài trí sang trọng, phục vụ những vị khách lớn cần sự bảo mật riêng tư tuyệt đối, nơi ưa thích của Tề Yến Thanh.

Trên ghế da màu đỏ êm ái, Tề Yến Thanh dáng người khí khái quý tộc, cử chỉ ưu nhã khẽ lắc ly rượu vang đỏ rực như màu máu trong tay, dưới ánh đèn lung linh, rượu đỏ sóng sánh trong ly pha lê toả hương thơm mê hoặc.

Thành ly mỏng manh khẽ chạm vào môi, Tề Yến Thanh khẽ nhấp nhẹ. Vị nồng nàn xen chút cay tê đầu lưỡi mang theo vị nho chát dịu lên men, mùi hương gỗ sồi ủ lâu năm mạnh mẽ, còn thoảng hương say mê của lá xì gà, tất cả đan xen lại tạo nên hương vị rượu vang tuyệt hảo, làm hắn hài lòng buông lời khen.

_ Rượu ngon!

_ Vang Montes Chile năm 1986, làm từ loại nho xanh được lựa chọn riêng biệt cùng lá xì gà Cohiba, ủ trong thùng gỗ sồi đỏ, đặt dưới hầm sâu trong nhiệt độ thích hợp. Trên thế giới còn vài chai, mình phải tốn khá công mới lấy được từ tay một tên Nghị sĩ Mỹ mang về đây mời cậu đấy!

Một người đàn ông ngồi bên cạnh lên tiếng, thanh âm giọng nói như hơi rượu ủ lâu năm, gợi cảm mê hồn. Dáng người cao ngạo tuyệt mỹ, đôi mắt sắc bén như chim ưng, gương mặt anh tuấn phong lưu, thân hình cân đối lịch lãm trong bộ âu phục cắt may thủ công màu lam đậm, toát lên khí chất thu hút mà xa cách, một cái nhíu mày cũng khiến cho phụ nữ ý loạn tình mê.

Lôi Triệt - chủ tịch của tập đoàn Tài chính Lôi thị, tập đoàn kinh doanh bất động sản lớn nhất cả nước, trong tay hắn còn sở hữu nhiều cảng biển lớn tại Ý và một vài nước Đông Âu. Ngoài ra còn sở hữu ba nhà máy sản xuất rượu vang lớn tại Chile với những cánh đồng nho, mận, anh đào bạt ngàn. Hắn trên thương trường là một nhân vật khét tiếng, quan hệ với chính phủ rất tốt. Mặc dù không liên quan đến Hắc đạo như Tề Yến Thanh, nhưng so với vị thế ông trùm của gã bạn thân chí cốt, thì cũng không hề kém cạnh.

Lôi Triệt và Tề Yến Thanh tuy không phải là anh em, nhưng tình cảm khăng khít hơn cả ruột thịt, mối quan hệ bằng hữu thâm sâu như biển lớn, không một ai dám nghi ngờ.

Tề Yến Thanh nghe Lôi Triệt nhiệt tình giới thiệu, ánh mắt tràn đầy ý cười thân thiện. Gương mặt thư giãn dễ gần khác hẳn dáng vẻ âm trầm lạnh lùng cố hữu, đem rượu vang trong tay một hơi uống hết.

_ Mình không hiểu về rượu vang như cậu! Cám ơn tận tình chỉ bảo!

_ Mình đã hứa là sẽ mang rượu ngon đến cho cậu! Lôi Triệt chưa bao giờ thất hứa!

Lôi Triệt nháy mắt với Tề Yến Thanh, bàn tay với lấy chai rượu đã cạn hơn một nửa, trực tiếp rót rượu cho Tề Yến Thanh. Người được hắn tự tay rót rượu, trên thế giới chỉ đếm trên đầu ngón tay, là một chuyện so với việc thấy mưa sao băng còn khó hơn cả, mà Tề Yến Thanh như đã quen thuộc, biểu cảm ung dung bình đạm, đưa ly rượu trên môi lên một ngụm uống cạn.

_ Này!

Lôi Triệt thấy Tề Yến Thanh uống rượu vang quý giá của hắn chẳng khác gì uống nước lọc, bất bình lên tiếng.

_ Cậu ít nhất cũng nên tỏ ra thưởng thức một chút chứ!

_ Mình đâu có được cái thú tao nhã đó như cậu!

Tề Yến Thanh đơn giản trả lời, trực tiếp lấy chai rượu trong tay Lôi Triệt, lần nữa lại rót vào ly.

Lôi Triệt cau hàng lông mày cương nghị như lưỡi kiếm, đôi mắt chim ưng sắc bén nhìn Tề Yến Thanh tận hưởng ly rượu trong tay, nếu như là người khác, chỉ cần nhìn ánh mắt không vừa ý của Lôi Triệt là đã sợ đến run chân tay. Nhưng tiếc rằng người trước mặt Lôi Triệt lại là Tề Yến Thanh khí khái bất phàm, trực tiếp nhoẻn miệng cười thoải mái.

Lôi Triệt lắc đầu, bàn tay đẹp đẽ nhấc ly rượu lên điệu nghệ lắc tròn. Lượng rượu trong ly hắn rót rất tiêu chuẩn, không nhiều không ít, xoay tròn sóng sánh dậy hương nồng thơm. Lôi Triệt đưa ly rượu thoảng qua đầu mũi thẳng thắn, hài lòng nhấp môi, cử chỉ phong lưu lịch lãm, quyến rũ tà mị.

_ Việc cậu nhờ mình tại London đã giải quyết xong!

Tề Yến Thanh đơn giản nói, thân mình cao lớn cường tráng tựa vào ghế da, thoải mái nhìn Lôi Triệt đang nở nụ cười tán thưởng.

_ Đúng là Yến Thanh của mình! Việc gì tới tay cậu cũng trở thành chuyện nhỏ hết! " Tách " một cái là xong!

Lôi Triệt ưu nhã búng ngón tay, cử chỉ khoáng đạt vui vẻ. Tề Yến Thanh nhún vai, thong thả gác đôi chân thon dài lên nhau, thanh âm trầm mê dễ nghiện vang lên bình thản.

_ Lúc mình đến nói chuyện với thị trưởng sẽ mua toàn bộ khoảng không phía trên của toà Landmark lớn nhất thành phố. Hắn nhất quyết không đồng ý, làm sao có thể cho mình mua khoảng không bên trên khi thành phố đã có dự án xây dựng Landmark thêm 20 tầng nữa vào cuối tháng sau chứ!

_ Thế rồi cậu làm thế nào thuyết phục được hắn ký vào bản hợp đồng thế?

Lôi Triệt nhướn mày hỏi, gương mặt anh tuấn lộ ra vẻ trào phúng rõ rệt.

Tề Yến Thanh xưa nay là người rất kiệm lời, thông thường rất hiếm khi thấy hắn nói quá ba câu. Duy chỉ ở bên cạnh Lôi Triệt, Tề Yến Thanh mới nói chuyện thoải mái như vậy!

_ Vẫn cách cũ, mình đưa cho lão ta một lời đề nghị khiến hắn không thể từ chối!

_ Lần này cậu gϊếŧ ai trong nhà lão vậy?

Lôi Triệt thoải mái bông đùa, nói một câu khiến người ta tái mặt mà như không.

Đúng là trước mặt Tề Yến Thanh, người mang cung cách làm việc của hắn ra mà bông đùa như thế này, chỉ có Lôi Triệt.

Mà thoải mái phê phán bình phẩm Lôi Triệt, cũng chỉ có Tề Yến Thanh!

_ Mình đâu phải kẻ làm trước nghĩ sau như cậu!

_ Nghe kẻ rửa tay bằng máu đang nói kìa!

Tề Yến Thanh sắc bén nhìn Lôi Triệt, ánh mắt sâu hút thâm trầm, mang theo cái lạnh toát đe doạ khiến cho người khác run rẩy sống lưng, mà Lôi Triệt thì cứ như không thèm quan tâm, còn giả như thiếu nữ đỏ mặt.

_ Đừng nhìn mình thèm khát như vậy, mình sẽ nghĩ cậu yêu mình mất!

_ Cậu cũng khá đẹp mắt đấy! Nhìn qua cũng rất vừa lòng!

Tề Yến Thanh cũng thuận nước đẩy thuyền, ngữ khí trầm thấp tà mị, thanh âm mê hoặc cùng bàn tay đưa lên nâng cằm Lôi Triệt lên.



Ánh mắt Lôi Triệt toát ra vẻ quyến rũ đong đưa, so với dáng vẻ phong tình của hắn không ngờ lại hợp mắt vô cùng. Đôi môi mỏng bạc tình khẽ cười, còn âu yếm cúi xuống hôn lên bàn tay của Tề Yến Thanh.

Xoảng!

Một thanh âm đổ vỡ chói tai vang lên. Tề Yến Thanh cùng Lôi Triệt đưa mắt nhìn về hướng âm thanh, thấy nữ phục vụ mặt cắt không còn giọt máu, chết đứng nhìn cảnh " tình tứ " của hai người trước mắt. Khay chà là và nho đen sấy khô cùng đá lạnh ướp rượu rơi tung toé trên sàn nhà. Cô ta sợ đến mức á khẩu, nhìn hai người tuấn mỹ kiêu hãnh trước mắt, cảm giác như hai ánh mắt sắc lạnh kia như muốn lấy mạng cô.

_ Tôi.....tôi....

Thanh âm run lẩy bẩy ấp úng không nên lời, câu nói xin lỗi gian nan mãi không thoát ra câu. Tề Yến Thanh thu tay về, nhàn nhạt nói một câu.

_ Dọn dẹp xong rồi lui xuống!

_ Vâng.....vâng vâng!

Một lời nói như lệnh đặc xá. Cô ta vội vàng luống cuống dọn dẹp mảnh vỡ cùng đồ vung vãi trên mắt đất, gấp gáp đến nỗi trực tiếp cầm đá lạnh đến ửng đỏ cả tay, vội vàng mang đồ rời đi.

Màn vừa rồi thật sự doạ cho cô ta sợ đến ấp úng. Làm sao mà Lôi tiên sinh lại phong tình mà...hôn tay Tề tiên sinh chứ? Vẫn biết hai vị trọng nhân này có thâm tình sâu đậm, nhưng không ngờ lại là ân ái như vậy! Thôi rồi! Chuyện này mà lộ ra là cô ta bị móc mắt cắt lưỡi như chơi! Nữ phục vụ điên cuồng áp chế bản thân, mang chuyện vừa thấy đào sâu chôn chặt, không dám hé răng.

Ai nói vừa rồi Tề tiên sinh căn dặn sau mười lăm phút trực tiếp mang đồ vào phòng không cần chờ lệnh chứ!

Lôi Triệt thấy Tề Yến Thanh thu tay về, nụ cười nhàn nhạt hiện trên môi, ánh mắt dừng lại ở vết thương trên tay Lôi Triệt, ý cười càng lúc càng đậm.

Tề Yến Thanh vờ như không thấy nụ cười mang ý tứ rõ ràng kia của Lôi Triệt, tựa lưng vào ghế da, đủng đỉnh nói.

_ Mình mang cho lão già đó xem tài liệu về những phi vụ rửa tiền của hắn với các tổ chức Mafia Ăng-lê. Cậu phải thấy mặt gã thị trưởng lúc đó cơ, giống như bị nghẹn khoai tây nóng vậy, thiếu chút nữa lên cơn đau tim!

Lôi Triệt cười ha hả, thoải mái buông một câu.

_ Ký xong hợp đồng thì chắc lão cũng mất chức, có khi còn bị thế giới ngầm diệt khẩu!

_ Mình không có hơi sức lo nhiều việc như vậy. Tài liệu đã được luật sư của mình hoàn tất thủ tục pháp lý sang tên cho cậu, cũng giao tới Lôi Thị rồi! Giờ chắc đang nằm trên mặt bàn của cậu rồi đó Lôi tiên sinh!

Tề Yến Thanh nhìn Lôi Triệt thoả mãn gật gù, nhẹ tênh nói.

_ Mà cũng chẳng ai nghĩ ra được như cậu! Ép lão ta bán khoảng không, rồi lại bán lại cho chính đơn vị đấu thầu xây dựng của chính lão với giá gấp 10 lần! Đúng là ăn cướp giữa ban ngày!

Chỉ có Tề Yến Thanh mới dám đứng trước Lôi Triệt mà nói thẳng tưng như vậy, mới biết quan hệ của họ tốt đến mức nào.

Lôi Triệt ngược lại không hề tức giận, vui vẻ hào hứng.

_ Lão ta tốn bao nhiêu sức lực chỉ định thầu cho đám Mafia cùng ăn móc ngoặc. Mình chỉ là thừa nước đυ.c thả câu, hưởng chút lợi lộc nho nhỏ!

_ 20 triệu đô thì không nho nhỏ đâu!

Tề Yến Thanh đủng đỉnh nói, lập tức thấy cánh tay to lớn của Lôi Triệt nhiệt tình vỗ lên đùi hắn, thân thiện lên tiếng.

_ Tề tiên sinh! Tề lão đại của mình! Ân này mình nguyện xin xả thân báo đáp!

_ Không cần cậu xả thân, chỉ cần cậu nhường một thứ cho mình!

Tề Yến Thanh cười tao nhã, ánh mắt thâm sâu tính toán nhìn Lôi Triệt bên cạnh.

_ Khoan!

Bàn tay đẹp đẽ của Lôi Triệt vung lên ngăn Tề Yến Thanh lại, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn xoáy vào đôi mắt sâu hun hút của Tề Yến Thanh, đầu lông mày đẹp đẽ ưu nhã nhướn lên.

_ Để mình đoán. Thứ cậu muốn có phải là...."nơi đó"?

Tề Yến Thanh nhìn biểu cảm đùa giỡn chả Lôi Triệt, thong thả gật đầu.

_ Chính xác!

_ Chà chà....

Lôi Triệt thả người ra ghế, dáng vẻ phong tình mà lịch lãm bông đùa gợi cảm nghiêng đầu thì thầm với Tề Yến Thanh, đem chuyện trao đổi bạc triệu mà nói như bông đùa.

_ Kể cả vụ tổ chức Phi Điểu, tổ chức B và đám quan chức biến chất ấy, mình cũng không thấy cậu phí tâm phí sức như thế này! Mình tự hỏi...

Lôi Triệt cầm lấy ly rượu, nhẹ nhàng đưa lên môi, nhàn nhạt nói.

_ Hôm đó tại phòng trà của gã Richard, thỏ trắng nhà cậu trong bộ đầm đen đúng là rất đẹp. Dáng người lẫn gương mặt đều rất đẹp, dịu dàng thuỳ mị, rất nữ tính! Mình tự hỏi....tiểu thỏ trắng của cậu, rút cuộc tư vị như thế nào?

_ Chưa nếm thử!

Tề Yến Thanh đơn giản buông một câu, mà làm Lôi Triệt suýt nữa đem toàn bộ rượu trong miệng phun ra. Hắn đưa tay lên miệng húng hắng ho, thanh âm như vừa nhìn thấy ma quỷ vang lên kinh ngạc.

_ Chưa nếm thử?



Đối diện với câu hỏi tràn đấy ngạc nhiên lẫn ý cười của Lôi Triệt, Tề Yến Thanh cau mày gật nhẹ đầu, tâm tình có chút giận dỗi không vui.

Lôi Triệt thấy biểu cảm của Tề Yến Thanh, nụ cười đẹp đẽ trên khoé môi bạc tình càng nở rộng, trào phúng trêu chọc.

_ Này....cậu không phải thành phế nhân rồi chứ?

_ Có tin mình làm cậu sướиɠ chết ở đây không?

Tề Yến Thanh lạnh giọng nói, lại bị Lôi Triệt cười ha hả. Giọng nói nghẹn ứ vì cười sảng khoái, hắn khẽ lau nước mắt chảy ra, vui vẻ lên tiếng.

_ Này! Mình mà chết thì lấy ai quan hệ với chính phủ giúp cậu hả?

Lôi Triệt vui vẻ nói, đem toàn bộ nhiệt tình thân thiệt hào hứng đẩy nhẹ vai Tề Yến Thanh.

Nguồn gốc nguyên do của tình bạn cũng chính là từ vụ tắm máu Phi Điểu, tổ chức B và đám quan lại năm đó. Tề Yến Thanh tát thẳng vào bộ mặt của quan chức chính phủ, cho dù đều là đám quyền hành tha hoá, nhưng cũng là phạm trọng tội, bọn họ cũng muốn nhân dịp này xoá sổ luôn Phi Điểu, tránh đêm dài lắm mộng, hậu quả khôn lường nên làm rất gắt, lấy công bồi tư, đem Tề Yến Thanh tống vào trại tạm giam.

Năm đó Lôi Triệt mới dời trụ sở chính của Lôi Thị về nước, nhưng mối quan hệ với chính phủ được thiết lập từ trước đó rất hữu hảo. Là nhân vật được các lãnh đạo cấp cao vô cùng nể mặt. Lôi Triệt biết danh Tề Yến Thanh từ rất lâu, vô cùng muốn kết bạn với hắn. Nhằm đúng cơ hội này, lập tức đích thân đến cùng hắn thương thảo trong trại tạm giam, muốn giúp hắn phủi sạch tội trạng, dáng vẻ lẫn tâm tình vô cùng cầu thị, thế nào mà lại nhận về cái lắc đầu không chút khoan nhượng của Tề Yến Thanh!

Với con người muốn quyền có quyền, muốn thế có thế như Lôi Triệt, lâu lắm rồi mới được nếm vị từ chối rõ ràng như thế. Lòng tự ái của hắn phun trào như núi lửa, thế là không cần Tề Yến Thanh đồng ý hắn vẫn lao vào giúp đỡ!

Lôi Triệt đúng là tài cao hơn người, chưa đầy ba tuần mọi bằng chứng xấu xa của đám quan lại cùng kẻ cầm đầu trước của tổ chức Phi Điểu lẫn tổ chức B bị đăng rành rọt trên mặt báo. Truyền thông bị một phen rúng động, báo chí in không kịp bán. Tề Yến Thanh từ kẻ cuồng sát mang trọng tội trở thành anh hùng giệt trừ cường bạo áp bức, trừ gian diệt ác!

Cuối cùng trước áp lực dư luận, cùng số tiền quá lớn Lôi Triệt bỏ ra chuộc người, Bộ công an bắt buộc phải ký quyết định thả người. Tề Yến Thanh được tại ngoại, quản thúc tại gia 1 năm. Việc đầu tiên khi hắn được ra tù, chính là tới tìm Lôi Triệt!

Thời gian 1 năm đó, Lôi Triệt với hắn thân thiết như hình với bóng, một bước không rời nhau, khăng khít đến tận bây giờ!

Thế mới nói ân nghĩa giữa hai người, không gì so sánh được!

Lôi Triệt dương dương tự đắc, nghiêng đầu nhìn Tề Yến Thanh.

_ Nghe nói tổ chức B bắt đầu hành động trở lại, hình như có vẻ liên quan đến thỏ trắng nhà cậu đấy!

_ Mọi việc mình vẫn kiểm soát ổn! Tạm thời không cần lo lắng nhiều!

_ Này...chỉ là trả thù thôi, có cần lao tâm khổ tứ thế không?

_ Quá trình chờ một quả đào chín dần, đúng thời điểm hái xuống thưởng thức cũng rất thú vị!

Lôi Triệt đủng đỉnh nói, gương mặt cơ hồ phủ một suy tính sâu xa.

_ Ngắm nhìn con mồi run sợ trong tay, thả ra lại bắt lại, đẩy đến mức cùng đường tuyệt vọng rồi mới ra tay...Rất kí©h thí©ɧ!

_ Chứ không phải là không nỡ hả?

Tề Yến Thanh cau mày nhìn Lôi Triệt, ý cười trào phúng nở rộng trên môi, ánh mắt hắn nhìn vào vết thương bầm tím chói mắt trên tay Tề Yến Thanh.

_ Cậu ra tay kiểu gì mình không biết, chỉ thấy con thỏ con quay lại cắn cho một nhát mà sói già không làm gì lại được, ngồi đây tự liếʍ láp vết thương!

_ Con mồi mà ngoan ngoãn quá cũng nhàm chán!

_ Chứ không phải con sói già nhà cậu động tâm rồi hả?

Lôi Triệt càng nói càng không kiêng dè, trực tiếp đem thanh âm áp chế Tề Yến Thanh. Khiến cho hắn đột nhiên cứng nhắc, nhất thời không nói lại được.

Lôi Triệt ung dung rót rượu, cao ngạo nâng ly, vừa nhấm nháp vừa xa gần lên tiếng.

_ Cậu lúc nào cũng kiêu ngạo quá lớn! Lúc nào cũng muốn phụ nữ phải chủ động dâng hiến! Mình thì khác! Một là có bằng được! Hai là huỷ hoại! Không thể kiên nhẫn mà nuôi lớn rồi đem ra thịt như cậu!

_ Nói thì hay lắm! Chẳng trách mà tình nhân nhỏ của ai kia không chịu nổi phải uống thuỷ ngân tự tử!

_ Phụt!

Lần này thì rượu vang đỏ bị Lôi Triệt phun ra một ngụm. Đầu ngón tay lau vết rượu đỏ chói mắt trên khoé môi, Lôi Triệt mất bình tĩnh lớn tiếng phản bác.

_ Mình đâu có nghĩ cô ấy dám liều như thế!

Tề Yến Thanh nhún vai cười trầm khàn, nhìn gương mặt trắng bệch của Lôi Triệt đủng đỉnh lên tiếng.

_ Còn dùng đủ mọi thủ đoạn hạ lưu nhất, từ trói tay chân đến quay cảnh ái ân để giữ tình nhân lại, người ngoài mà biết, không biết có hết hồn sụp đổ hình tượng về Lôi tiên sinh cao cao tại thượng của Lôi thị nữa không?

_ Cũng không bằng cậu, nuôi con gái của kẻ thù lớn lên để thưởng lãm!

_ Mình với cậu như nhau cả thôi!

Tề Yến Thanh đối diện với gương mặt sượng trân của Lôi Triệt, ưu nhã cười nhẹ. Hai mắt khẽ nheo lại, âm trầm mang theo hơi nguy hiểm lên tiếng, khiến cho Lôi Triệt bên cạnh cũng giật thót mình.

_ Mình đã nói là sẽ làm cho cô ta phải can tâm tình nguyện hầu hạ mình thì chắc chắn sẽ là như vậy! Cậu cứ chờ xem!