Chương 175

CHƯƠNG 175

Bà ấy nhẹ nhàng đi vào phòng mình, lấy điện thoại gọi cho Sở Mộng Khê.

“Má Trương? Sao bà gọi điện thoại cho tôi? Có phải Diệp Tranh bị bệnh đúng không?”

Phản ứng đầu tiên của Sở Mộng Khê là sức khỏe của Diệp Tranh xảy ra vấn đề.

Má Trương lại thấp giọng nói: “Cô Sở, cậu chủ nhỏ không sao, Cậu chủ đã sắp xếp cậu bé ra ngoài huấn luyện đặc biệt, cô cứ yên tâm, vệ sĩ trong nhà cũng đi theo, cậu chủ nhỏ chắc chắn an toàn. Hôm nay tôi gọi điện thoại cho cô là vì có chuyện khác.”

Sở Mộng Khê nghe Má Trương nói có chuyện khác thì ngây ra một lúc.

Cô ta ở nhà họ Diệp năm năm, cô ta biết rõ thái độ của má Trương đối với mình hơn bất cứ ai. Nếu không phải cô ta nể mặt bà ta là bảo mẫu của Diệp Nam Huyền thì Sở Mộng Khê hận không thể đuổi bà già này ra khỏi nhà họ Diệp.

Cho nên bà ấy chủ động gọi điện thoại cho mình, Sở Mộng Khê vẫn hơi bất ngờ.

“Má Trương, có phải Nam Huyền xảy ra chuyện gì đúng không?”

Có thể làm cho bà già này chủ động gọi điện thoại cho cô ta chắc chắn là chuyện của Diệp Nam Huyền.

Sở Mộng Khê hỏi thẳng, đúng lúc đυ.ng phải suy nghĩ của má Trương.

Quả nhiên vẫn là Sở Mộng Khê quan tâm Diệp Nam Huyền.

Má Trương thở dài một hơi nói: “Cô Sở, cô đến biệt thự bờ biển còn bao lâu nữa mới trở về? Cô cũng không biết đâu, cô vừa rời đi, Cậu chủ mang về một người phụ nữ tên là Lisa, còn cho cô ta ở trong phòng ngủ của mợ chủ. Người phụ nữ kia thật sự kiêu ngạo phách lối đến đáng ghét, cô ta làm cho Cậu chủ xuống bếp vì mình. Nếu cô không quay về, nói không chừng sau này cô không thể tồn tại ở nhà họ Diệp được nữa.”

Sở Mộng Khê sợ đến ngây người.

“Má Trương, bà nói cái gì? Bà nói Nam Huyền xuống bếp vì Lisa sao? Anh ấy đưa Lisa về nhã cũ họ Diệp? Hơn nữa cho cô ta ở trong phòng ngủ của mình? Sao có thể chứ!”

Sở Mộng Khê điên cuồng.

Cô ta không danh không phận ở nhà họ Diệp năm năm, còn sinh cháu trai cho nhà họ Diệp như vậy, nhưng cô ta vẫn chưa được vào phòng ngủ của Diệp Nam Huyền. Lisa là cái thá gì? Cô mới đến Hải Thành được mấy ngày đã có thể vào phòng ngủ chính của nhà cũ họ Diệp!

Đúng là buồn cười!

Khi má Trương nghe thấy giọng nói điên cuồng của Sở Mộng Khê, liền biết mục đích của mình đã đạt được.

Bà ấy thấp giọng nói: “Cô Sở, tôi không xem trọng cô, nhưng tôi biết cô thật lòng muốn tốt cho cậu chủ nhà chúng tôi. Dù sao tôi cũng đã nói với cô hết sự tình rồi. Về phần cô có nắm chắc được cậu chủ hay không thì phải dựa vào cô thôi. Dù sao cũng đã qua năm năm rồi, bây giờ cô cũng không còn trẻ nữa. Người bên ngoài đều biết cô là người phụ nữ nhà họ Diệp. Nếu cô bị người phụ nữ này chèn ép, cô nói xem với độ tuổi của cô bây giờ, cô còn có thể tìm được một người tốt hơn sao.”

Nói xong, má Trương liền cúp điện thoại.

Sở Mộng Khê trực tiếp ném điện thoại đi.

Cô ta quả thực không còn trẻ nữa!

Một người phụ nữ sau ba mươi tuổi là đã qua thời kỳ hoàng kim rồi, hơn nữa để sinh Diệp Tranh ra mà cô ta suýt nữa chết vì bị băng huyết, cô ta chịu nhiều đau khổ như vậy, sao có thể bị một người phụ nữ không rõ lai lịch cướp hết tất cả?

Diệp Nam Huyền là của cô ta!

Nhà họ Diệp cũng là của cô ta!

Ai cũng không thể ngăn cản cô ta ở lại nhà họ Diệp làm bà Diệp!

Hai mắt Sở Mộng Khê đỏ hoe, cô ta muốn rời khỏi đây, nhưng vệ sĩ của Diệp Nam Huyền canh giữ rất cẩn thận, cô ta căn bản không thể ra ngoài được!

Làm sao đây?

Muốn thông qua Diệp Tranh để vào nhà họ Diệp dường như không được rồi, Má Trương cũng nói rồi, Diệp Tranh đã được đưa đi đặc huấn rồi.

Vậy còn ai có thể giúp cô ta đây?

Lisa mới quen Diệp Nam Huyền được vài ngày mà đã được Diệp Nam Huyền đưa đến nhà tổ của nhà họ Diệp, thậm chí còn tự mình làm đồ ăn cho cô ta. Cô ta có tài đức gì chứ!

Sở Mộng Khê càng nghĩ càng đứng ngồi không yên.

Đôi mắt cô ta thoáng qua một tia độc ác.

Muốn đạt được mục đích thì phải trả một cái giá tương ứng.

Sở Mộng Khê nghĩ như vậy liền vội vàng đi vào bếp.

Sau khi Diệp Nam Huyền giúp Trầm Mặc Ca lau khô tóc xong, anh nhìn thấy cánh tay của cô đặt ở bên ngoài, vì vậy dùng chăn bông bọc cô lại.