Chương 14: Yêu và thương(tiếp)

Ngôi nhà rất nhỏ, đơn sơ và nhìn thì có vẽ hiu quạnh, bởi vì nơi đây từng tồn tại rất nhiều nụ cười, nhưng sau ngày ba mẹ Tiểu Niệm mất thì nó chỉ còn lại một nỗi cô đơn. Cứ ngỡ rằng sau này Tiểu Niệm sẽ có một người chung đôi, nhưng đến cuối cùng người đó cũng rời xa cậu.

"Đến nhà em rồi, cảm ơn anh nha!"

"Em vào nhà đi."

"Dạ... Anh cũng về đi."

"Anh muốn nhìn thấy em vào nhà thì mới yên tâm được."

Tiểu Niệm gật đầu mỉm cười nhìn Thiên Phong, bây giờ cậu mới buông tay Tiểu Niệm ra cậu mở cửa bước vào nhà. Nhưng mà lúc cánh cửa từ từ khép lại, Thiên Phong lại bất chợt lên tiếng.

"Tiểu Niệm, tối mai anh sẽ đến rước em đến đám cưới. Ngày mai cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng nhất định ở bên cạnh em."

"Em cảm ơn anh."

Nói xong câu nói ấy một người quay bước lên xe, một người quay lưng đóng cửa lại. Tiểu Niệm ở trong nhà khi đã nghe thấy rất rõ tiếng xe của Thiên Phong chạy đi, cậu liền vô lực ngồi tựa lưng vào cánh cửa. Những giọt nước mắt từ bên trong cứ như vậy mà chảy ra ngoài, nó đã hằng lên trên gương mặt ấy hai hàng nước mắt dài sâu thẳm. Giây phút nhìn thấy họ tay trong tay thì nước mắt của cậu đã muốn rơi xuống rồi, nhưng mà lúc đó Tiểu Niệm có khóc cũng chẳng ai hiểu được nó rồi lau đi cho cậu. Nếu như giọt nước mắt của cậu có giá trị với một người, thì họ làm sao nở để nước mắt cậu rơi.

Ngày mai nữa thôi thì đường chia hai lối... Ngày mai nữa thôi anh trở thành nửa kia của một người khác, mà không phải là em... Ngày mai nữa thôi em phải quên anh rồi.

Tiểu Niệm bỗng dưng lại đưa tay lên trái tim mình tại sao nơi đó lại đau đến vậy. Giây phút này giống như một người nào đó, đang dùng dao lốc đi từng miếng từng miếng thịt trong trái tim mình... Đau... Đau lắm rồi mà sao không thể buông.

Tiểu Niệm ngẩng đầu lên nhìn trên chiếc bàn thờ nhỏ, là di ảnh của ba mẹ mình với một gương mặt đầy nước mắt. Nếu như bây giờ họ vẫn còn tồn tại thì chắc chắn đã có người ôm Tiểu Niệm vào lòng, để cậu khóc lên thật lớn, nhưng tất cả giờ đã không thể nữa rồi.

"Ba mẹ, ngày mai con phải làm sao đây?"

Tiểu Niệm cứ nhìn như vậy thật lâu, rồi lại vùi đầu mình vào tay nước mắt cứ như thế chẳng ngừng. Bi thương ngày mai có thôi dừng lại không?

.

.

.

Buổi tối tại ngôi biệt thự Hàn gia...

Biệt thự Hàn gia chính là một tòa dinh thự kiểu Pháp lớn nhất thế giới, nếu như nói về sự rộng lớn thì khỏi phải bàn rồi. Tòa dinh thự này có ba tầng thiết kế vô cùng sa hoa vì nó có đầy đủ mọi thứ. Chẳng hạn là như rạp chiếu phim, sân chơi bowling, tennis, hồ bơi, sân đậu trực thăng... và cả một gara cực lớn để đậu những chiếc ô tô khủng.

Nơi đây kiến tạo cuộc sống tuyệt vời không gì sánh bằng, tòa dinh thự đủ mức lung linh khiến cho mọi người choáng ngợp từ ánh nhìn đầu tiên. Tổng thể mặt trước và mặt sau được thiết kế xa xỉ cực kì huyền ảo. Tông màu trắng là chủ đạo mang đậm hơi hướng phương Tây, càng tôn lên càng giá trị đẳng cấp hiếm có. Vệ sĩ lúc nào cũng túc trực 24/24 trong ngôi biệt thự ấy với một số lượng cực khủng luôn.

Xe của Thiên Phong vừa vào đến cửa bảo vệ đã ngay lập tức mở cửa ngoài để xe cậu vào trong, sau khi xe vừa dừng lại hẳn thì một người bảo vệ khác bước ra mở cửa xe cho Thiên Phong, cậu bước xe rồi cứ như vậy mà đi vào trong đại sảnh.

Thiên Phong vừa ngồi xuống ghế sofa thì từ bên trong một người đàn ông trung niên bước ra ngoài, ông nhanh chóng đi đến rồi ngồi bên cạnh Thiên Phong.

"Này, hôm nay con đã chạy đi đâu thế?"

Người đó chính là Hàn Thiên Bảo, ba của Thiên Phong, lúc sáng gặp tai nạn cậu bận tâm vì Tiểu Niệm, nên đã ném luôn cuộc họp cổ đông vào trong xó. Cũng may là ông một người ôn hòa với cậu con trai này, chứ mà giống những ông bố khác thì Thiên Phong sẽ bị thông não dài dài nhé.

"Con...."

"Ba ơi, có người mê mỹ nhân đó ba."

Thiên Phong còn chưa kịp giải thích, thì đã nghe thấy giọng nói của Thiên Khải từ trên lầu bước xuống, cậu đi đến cũng ngồi xuống ghế bên cạnh ông rồi thủ thỉ.