Chương 1: Bi kịch của người phụ nữ

"Chồng ơi, anh đang làm gì thế, lại chơi với Hề Hề đi! Hề Hề chơi một mình chán lắm!"

"Con khốn kia, ai cho phép cô vào phòng làm việc của tôi hả? Mau cút ra ngoài nhanh, không thì đừng có trách."

"Nhưng Hề Hề chán lắm! Không có ai chơi cùng cả, chồng lại chơi với Hề Hề đi."

Người con gái với khuôn mặt buồn bã đang khoác trên mình một bộ quần áo thô sơ, mỏng manh đang nhoài đầu vào trong của nhìn người đàn ông đang dán mắt vào chiếc máy tính, tay liên tục gõ lên bàn phím tạo thành những âm thanh "lạch cạch" đang không ngừng vang lên giữa căn phòng u ám ấy. Người đàn ông đó sắc mặt lạnh lẽo, cả người toả ra một khí thế doạ người làm cho Lâm Lạc Hề cô không dám đến gần.

Hai tay của người con gái ấy bám lên tường, đôi mắt long lanh to tròn nhìn Đường Diệc Phong, "Chồng à! Chơi với Hề Hề đi mà! Hề Hề sợ một mình lắm!" Thanh âm phát ra từ miệng của người con gái ấy mang theo một chút thê lương đến đau lòng.

Đường Diệc Phong chau mày tỏ ra khó chịu khi liên tục bị Lâm Lạc Hề lải nhải bên tai của mình. Hắn ta tức giận đập mạnh tay xuống bàn, chiếc máy tính nhanh chóng đã dập xuống, ánh mắt hắn tràn đầy thù hận hướng về người con gái đang sợ sệt ở góc đằng kia, "Mẹ kiếp! Con điên kia, cô không nghe rõ những lời tôi nói hay sao? Biến ra khỏi đây ngay lập tức cho tôi. Sao cô dám vào đây mà không được sự cho phép của tôi hả?"

Tiếng quát lớn của Đường Diệc Phong doạ cho Lâm Lạc Hề cả người phát run lên. Cô nói không rõ nữa, chỉ có thể lắp bắp gắng gượng từng chữ một, "Nhưng... Nhưng Hề Hề... Hề Hề sợ ở một mình lắm... Không có ai ở cùng Hề Hề cả... Chồng đừng bỏ Hề Hề lại một mình mà…" Hề Hề thật sự sợ lắm, Hề Hề sợ cô đơn, chồng đừng bỏ mặc Hề Hề lại ở một mình mà.

Lâm Lạc Hề sợ đến phát khóc khi chứng kiến cảnh chồng mình nổi điên lên như thế. Không chỉ một mà còn rất nhiều lần rồi, mỗi lần Đường Diệc Phong tức giận là lại làm Lâm Lạc Hề bị thương. Cả người của cô gái ấy đang không ngừng run lên, những ngón tay bấu chặt vào da thịt khiến một cảm giác đau đớn bất chợt lan rộng ra khắp người của Lâm Lạc Hề.

Cô bé ấy vô thức cắn chặt môi, thỉnh thoảng cô lại đảo mắt nhìn Đường Diệc Phong, mà người đàn ông ấy vẫn giữ khuôn mặt lạnh lẽo như cũ, không mang theo một chút thương xót nào cho Lâm Lạc Hề cả. Không những thế, người ta còn có thể nhìn ra một nỗi hận vô cùng lớn mà Đường Diệc Phong dành cho Lâm Lạc Hề.

Phải nói là vô cùng hận, hận đến thấu xương mới đúng!

Tiếng bước chân lại lộc cộc vang lên giữa căn phòng im ắng ấy.

Đường Diệc Phong từng bước tiến lại gần chỗ người con gái đang run sợ kia, không thương tiếc mà bóp lấy cằm của Lâm Lạc Hề, "Cô muốn chơi nhưng tôi đây không rảnh để chơi với cô. Chơi với một con ngốc như cô thật là hạ thấp phẩm vị của tôi. Tốt nhất là cô mai cút khỏi đây, đi mà tìm đám người nghèo kiết xác của cô mà chơi chung." Đi cùng với những âm thanh tàn nhẫn ấy là cánh tay càng dùng lực mạnh của Đường Diệc Phong.

Dường như người đàn ông này hận không thể bóp nát chiếc cằm xinh đẹp kia của Lâm Lạc Hề.

"Đau! Chồng ơi, Hề Hề đau quá!" Hề Hề đau lắm, chồng tha cho Hề Hề đi mà. Lâm Lạc Hề đau đến chảy cả nước mắt, nhưng cánh tay đã nổi đầy gân xanh kia của Đường Diệc Phong có vẻ như là không muốn buông tha cho cô. Khoé môi của hắn ta bất chợt cong lên, ánh mắt lộ ra một tia khinh bỉ, "Lâm Lạc Hề, cô giả bộ cũng giỏi thật đấy! Nhưng cô có diễn như thế nào đi chăng nữa cũng không thể qua mắt được tôi đâu. Bớt diễn trò đi."

Mặc cho Lâm Lạc Hề không ngừng khóc lóc thảm thiết, Đường Diệc Phong vẫn không hề có ý định buông tha cho cô, "Khóc sao? Cô có biết tôi kinh tởm những giọt nước mắt của cô thế nào không? Giả vờ bị ngốc, lại dùng những giọt nước mắt này để đạt được mục đích. Lâm Lạc Hề, tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào lẳиɠ ɭơ như cô." Từng lời sỉ nhục không ngừng thốt lên từ miệng của Đường Diệc Phong, cùng với đó là những tiếng thút thít đến từ người con gái đáng thương kia.

Cô, Lâm Lạc Hề, vốn là con gái của nhà họ Lâm, nhưng thật tiếc thay cho một người con gái xinh đẹp ấy, đầu óc của cô không hề được bình thường. Lâm Lạc Hề bị ngốc, vì khi xưa cô bị tai nạn giao thông.

Vốn là một viên ngọc quý trên tay của bố mẹ, được cưng chiều hết mực, thế nhưng số phận hẩm hiu thay, cô bé đáng thương ấy lại phải gả cho người đàn ông tàn ác Đường Diệc Phong này. Nhưng không có ai bắt Lâm Lạc Hề phải làm như thế cả, là do cô ngốc ấy cam tâm tình nguyện. Trước đây, khi đầu óc của Lâm Lạc Hề còn tỉnh táo, cô đã đem trái tim của mình giao cho người đàn ông này rồi.

Cho đến khi gặp tai nạn, trái tim của cô vẫn Hướng về phía Đường Diệc Phong, mặc dù người đàn ông ấy không hề yêu thương cô. Ba mẹ vì thương con gái nên đã tìm cách liên hôn với gia đình của Đường Diệc Phong. Mà cha mẹ của người đàn ông này cũng rất thích Lâm Lạc Hề, đương nhiên là họ sẽ đồng ý ngay rồi. Không những thế, nhà họ Đường nợ nhà họ Lâm một ân huệ, cho nên giờ họ phải trả lại.

Nhưng Đường Diệc Phong lại không hề thích điều đó..

Hắn ta đã có người con gái ở trong lòng mình, nhưng cha mẹ lại nhất quyết ép hắn kết hôn cùng Lâm Lạc Hề, nếu không sẽ tước toàn bộ chức vụ của hắn ở công ty. Đường Diệc Phong đồng ý kết hôn, nhưng trong lòng không khỏi sinh ra oán hận, hắn hận người con gái tên Lâm Lạc Hề ấy, hắn hận vì người con gái ấy đã chia cắt hắn và người phụ nữ mình yêu.

Mà cô ngốc Lâm Lạc Hề kia đâu biết trong lòng của Đường Diệc Phong lại hận mình đến như thế. Cô ngây thơ ở cạnh hắn, mặc cho hắn ghét bỏ, hành hạ cô như thế nào.

Nhưng từ khi kết hôn với Đường Diệc Phong, cuộc sống của Lâm Lạc Hề lại không hề hạnh phúc như người ta thường nghĩ. Hắn không chỉ hận cô thôi đâu, mà ngày ngày người đàn ông đó còn liên tục tra tấn cô bằng đòn roi, khiến cho cả người của cô bé ấy chằng chịt không biết bao nhiêu là vết thương. Chưa dừng lại ở đó, Đường Diệc Phong còn đối xử với Lâm Lạc Hề một cách vô cùng thậm tệ.

Cô bất quá cũng chỉ là một con vật cưng của Đường Diệc Phong, là một công cụ để cho hắn giải toả du͙© vọиɠ của chính mình. Nói cách khác, Lâm Lạc Hề chính là một công cụ mà Đường Diệc Phong giữ lại bên mình để phát tiết, tra tấn.

Những lúc ấy, cô đau lắm!

Đau như muốn chết đi vậy!

Mặc cho cô không ngừng van xin, Đường Diệc Phong vẫn chẳng dừng lại. Thậm chí hắn còn tra tấn người con gái ấy man rợ hơn nữa. Nào là đánh đập, nào là dùng dây điện không ngừng quật vào người cô, nào là dùng kim đâm vào da thịt của cô…, tất cả đều là những hình phạt vô cùng đáng sợ. Ngay cả những người giúp việc trong căn nhà này cũng cảm thấy sợ hãi trước những hành động của một người đàn ông như hắn.

Cánh tay của Đường Diệc Phong ngày một bóp chặt lấy chiếc cằm xinh đẹp của Lâm Lạc Hề, hắn hận không thể bóp nát gương mặt giả nhân giả nghĩa này. Nỗi hận trong lòng ngày một tăng cao, bây giờ hắn thật sự muốn đánh cho người phụ nữ này một trận.

"Đau! Chồng ơi, Hề Hề đau! Đau quá!" Nước mắt không ngừng ứa ra ở trên khuôn mặt xinh đẹp của người con gái ấy. Em đau lắm chồng ơi, Hề Hề thật sự đau lắm. Hề Hề chỉ muốn ở cạnh chồng thôi mà.

Lâm Lạc Hề càng khóc, Đường Diệc Phong lại càng thêm khinh bỉ, "Lâm Lạc Hề, cô cũng biết đau là gì hay sao? Nếu đã biết đau, tại sao trước đây cô lại không từ thủ đoạn để được gả cho tôi, hại Nhậm Nhan rời khỏi tôi, hại chúng tôi xa cách nhau suốt bao nhiêu năm." Nhắc đến đây, ánh mắt của Đường Diệc Phong tràn đầy oán hận, "Cô cứ tiếp tục diễn đi, để tôi xem cô diễn được đến mức nào!"

"Người đâu, mau mang dây thừng lên đây cho tôi!"