Chương 3: Người duy nhất quan tâm

"Cậu chủ, tuyệt đối không thể làm vậy! Thiếu phu nhân đã bị thương nặng như vậy rồi, nếu không đưa cô ấy đến bệnh viện thì e rằng vết thương của cô ấy sẽ bị nhiễm trùng mất." Quản gia Lưu vội vàng ngăn cản hành động của Đường Diệc Phong, cậu chủ muốn nhốt thiếu phu nhân vào trong nhà kho khi cô ấy đang bị thương nặng như thế này, bà không thể đứng nhìn được. Đã không thể làm gì khi cô ấy bị đánh, bây giờ bà chỉ còn cách này để cứu thiếu phu nhân thôi.

Nhưng Đường Diệc Phong nào có quan tâm đến sự sống hay chết của Lâm Lạc Hề cơ chứ. Hắn đã từng nói, Lâm Lạc Hề tốt nhất là nên chết đi, càng sớm càng tốt, cho nên, bây giờ quản gia Lưu có nói điêu gì thì hắn cũng không nghe lọt tai đâu.

Đường Diệc Phong hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời van xin thành khẩn của quản gia Lưu, hung hăng ra lệnh cho đám người đang run rẩy kia, "Mấy người còn đứng đó làm gì nữa? Còn không mau nhốt cô ta vào nhà kho cho tôi. Nhớ kĩ không được cho cô ta ăn hay uống trong ba ngày, kẻ nào dám trái lời tôi lấy mạng kẻ đó. Còn bây giờ, nếu không muốn bị đuổi việc thì mau đưa cô ta đi cho khuất mắt tôi." Trước sự giận dữ của Đường Diệc Phong, đám người kia run sợ làm theo, chẳng có kẻ nào dám chống đối lại hắn cả.

Thế là, cả thân thể nhuốm đầy máu đỏ của Lâm Lạc Hề bị những người giúp việc kia lui xuống trong khi quản gia Lưu đã hết lời van xin. Bà không ngừng cầu xin Đường Diệc Phong, nhưng hắn ta nào có nghe những lời van xin ấy cơ chứ.

Người đàn ông này đã bị thù hận che mờ đi lý trí của mình rồi.

Lâm Lạc Hề nửa tỉnh nửa mê bị nhốt vào trong nhà kho bẩn thỉu kia, mặc cho trên người của cô chằng chịt khắp nơi là những vết thương cả cũ lẫn mới. Máu càng ngày càng chảy ra nhiều hơn, mà Đường Diệc Phong lại nhốt cô gái đáng thương ấy ở trong nơi này, e rằng những vết thương trên người của cô sẽ bị nhiễm trùng mất.

Đến nửa đêm, khi mọi người trong nhà đã đi ngủ hết, quản gia Lưu mới lén trộm chìa khóa xuống đây xem tình hình của Lâm Lạc Hề. Bà cẩn thận mở cửa, cố gắng không phát ra tiếng động, hết sức cẩn trọng bước vào nơi này, tránh kinh động đến người khác, đặc biệt là người đàn ông tên Đường Diệc Phong kia.

Ngọn đèn nhỏ trên tay của quản gia Lưu làm sáng bừng lên căn phòng u tối lạnh lẽo ấy. Bà cố gắng tìm xem Lâm Lạc Hề đang nằm ở chỗ nào, trong lòng của quản gia Lưu sốt ruột vô cùng. Ánh đèn ấy vừa rọi vào thân thể đã dính đầy máu tươi của Lâm Lạc Hề, thấy thế, quản gia Lưu vội vàng chạy đến đem theo hộp cứu thương trên tay mình.

Ánh đèn tuy nhỏ nhưng cũng đủ để cho người ta nhìn thấy những vết thương trên người của Lâm Lạc Hề nó kinh khủng đến mức nào. Ngay cả quản gia Lưu cũng kinh sợ khi nhìn thấy thân thể chằng chịt những vết thương kia của thiếu phu nhân.

Bà vội vàng đỡ Lâm Lạc Hề dậy, không ngừng vỗ tay lên gương mặt của cô, "Thiếu phu nhân, cô sao rồi? Cô tỉnh lại đi, cô đừng doạ bà già này nữa." Quản gia Lưu vô cùng lo lắng, trong lòng bà lúc này nóng như lửa đốt vậy đấy. Bà cứ như một người mẹ ruột đang lo lắng cho con gái của mình, mặc dù bà và Lâm Lạc Hề không hề có quan hệ gì cả.

Đúng là hai người không có quan hệ huyết thống, nhưng quản gia Lưu đã coi cô gái này là con ruột của mình từ lâu rồi. Bà thật sự đau lòng khi chứng kiến cảnh cô gái này ngày ngày bị chồng mình hành hạ như thế.

Chuyện hôm nay diễn ra một cách thường xuyên chứ không phải là ngày một ngày hai gì. Mà bà đã làm việc trong ngôi nhà này bao nhiêu năm nhưng cũng chỉ có thể bất lực nhìn cảnh tượng Lâm Lạc Hề ngày ngày bị chồng của mình tra tấn một cách dã man như thế.

Lâm Lạc Hề tuy ngốc nhưng cô gái nhỏ ấy vẫn rất kiên cường, nếu không không biết cô ấy đã phải bỏ mạng trong căn nhà này từ lúc nào rồi.

Gọi mãi, cuối cùng Lâm Lạc Hề cũng có dấu hiệu tỉnh lại.

Quản gia Lưu vui mừng cho cô uống nước, có lẽ cũng chính vì thế mà cô gái đáng thương ấy đã hoàn toàn tỉnh lại. Nhưng khi mở mắt ra, một cơn đau dữ dội ập đến khắp cả người của Lâm Lạc Hề, cô đau đến chảy cả nước mắt nhưng cũng chỉ biết cắn răng mà chịu.

Bởi vì Hề Hề sợ, chồng sẽ tiếp tục đánh Hề Hề nữa.

"Thiếu phu nhân, giờ cô sao rồi? Cô có đau ở đâu không?" Quản gia Lưu hệt như một người mẹ ân cần hỏi han con gái của mình. Nhìn bộ dạng của Lâm Lạc Hề như thế, bà cũng đau như nứt từng khúc ruột ra vậy.

Lâm Lạc Hề khó khăn ngẩng đầu lên, cổ họng khô khốc mãi mới bật được thành tiếng, "Quản gia Lưu, Hề Hề đau quá! Chồng lại đánh Hề Hề nữa rồi! Hề Hề đau lắm, chồng không thể tốt với Hề Hề một chút hay sao?" Nhìn thấy quản gia Lưu, Lâm Lạc Hề liền ấm ức khóc nức nở. Cô dựa đầu vào vai của quản gia Lưu giống như dựa vào một người mẹ vậy.

Hề Hề đau như vậy, chồng có biết không?

Hề Hề thật sự không hiểu, tại sao chồng lại cứ đánh Hề Hề như vậy? Chẳng lẽ Hề Hề làm sai chuyện gì hay sao?

Quản gia Lưu thật sự không biết phải nói gì, bà hoàn toàn nghẹn họng trước tiếng khóc nức nở thút thít nhưng cũng thật thê lương của thiếu phu nhân. Lâm Lạc Hề trong chuyện này là người vô tội, cô gái đáng thương ấy chỉ vô tình bị kéo vào những chuyện này, vậy mà lại trở thành nạn nhân của những trận bạo hành cả thể xác lẫn tinh thần đến gần như phát điên lên.

"Thiếu phu nhân, để bà già này băng bó vết thương lại cho cô nha? Nếu không sẽ càng đau đó." Quản gia Lưu liền cẩn thận sát trùng vết thương, sau đó bôi thuốc rồi băng bó một lượt khắp người cho Lâm Lạc Hề. Nhìn cả người chồng chất những vết thương cả cũ lẫn mới ấy, ai cũng đều cảm thấy xót xa cho số phận của người con gái này.

Vết thương cũ chưa lành, vết thương mới lại nổi lên. Vết thương chồng chất vết thương, chắc hẳn cuộc sống trong suốt thời gian qua của Lâm Lạc Hề cũng chẳng dễ dàng gì.

Sau khi băng bó xong, Lâm Lạc Hề vì mệt mỏi do khóc suốt một thời gian dài nên đã ngủ thϊếp đi. Khi ngủ, cả người cô vẫn run lên, có lẽ cô vẫn còn sợ những trận đánh đập dã man kia mà không được ngủ yên. Nước mắt đã làm ướt nhẹp khuôn mặt gầy gò hốc hác trắng bệch của Lâm Lạc Hề. Nhìn cô gầy gò như thế, người ta thật lòng xót thương cho cô.

Nhưng xót thương cũng đâu có được gì đâu. Quản gia Lưu là một người phụ nữ đã về già, bà hoàn toàn không đủ sức để chống lại người đàn ông tên Đường Diệc Phong đó. Hơn nữa, nhà họ Đường cũng vô cùng có quyền có thế, chẳng có ai dám chống lại nhà họ Đường cả. Ngoại trừ những việc này ra, quản gia Lưu thật sự không còn cách nào để có thể giúp đỡ cho Lâm Lạc Hề nữa rồi.

Bây giờ chỉ còn nước gọi ông bà chủ đến đây thì cậu chủ mới chịu dừng tay không đánh cô chủ nữa thôi.

Lâm Lạc Hề cứ bị nhốt ở trong căn nhà kho tối tăm bẩn thỉu đó, không một ai quan tâm đến. Cô bị những người nhẫn tâm ngoài kia bỏ đói, không ai cho ăn gì cả. Đầu óc của Lâm Lạc Hề vốn không được bình thường, lại sợ tối, chính vì thế bị nhốt ở một nơi tối tăm không có ánh sáng này với cô không khác gì địa ngục cả.

Hề Hề sợ lắm!

Chồng ơi, đừng bỏ Hề Hề một mình mà!

Hề Hề thật sự rất sợ, không muốn ở đây nữa đâu, chồng đừng bỏ Hề Hề một mình.

Cho dù Lâm Lạc Hề có nói như thế nào thì cũng chẳng có một người nào để tâm đến người con gái đang bị nhốt ở trong căn phòng lạnh lẽo kia.