Chương 6

Quý Mộ Dương tắm rửa gội đầu sạch sẽ, thay một bộ trang phục bình thường, nhanh chóng chạy đến gian phòng đã hẹn trước.

Khung cảnh thiên nhiên ở nơi này không tệ, kính vòm ngắm cảnh tạo thành góc 180 độ với mặt đất, tầm nhìn cảnh đêm cực cao, trên khăn trải bàn trắng tinh phủ kín cánh hoa hồng xinh đẹp, phủ bóng nhảy múa dưới ánh nến.

Chẳng qua sắc mặt của tiểu thiếu gia Hứa gia ngồi bên cạnh bàn lại không dễ chịu như vậy.

"Quý ảnh đế rất bận rộn nhỉ," Cậu ta ngoài cười nhưng trong không cười nói với cậu: "Cũng đã muộn hai mươi phút rồi."

Quý Mộ Dương á khẩu không trả lời được, chỉ có thể cúi đầu thành khẩn nói: "Xin lỗi, tạm thời có việc."

Thái độ như vậy của cậu trái lại khiến cho thiếu gia của Hứa gia kia ngẩn người, cậu ta nghiêng đầu, trong mắt có chút nghi hoặc, nhíu mày nói:

"Anh... Thoạt nhìn người thật không giống như trong video cho lắm."

Quý Mộ Dương hiểu lời cậu ta nói là có ý gì--- Đối với những đối tượng hẹn hò này, từ trước đến nay cậu cũng không cố ý đóng giả làm gì, dù sao một khi đã kết hôn thì sau này cũng sẽ chung sống cùng nhau cả đời.

Cũng bởi vậy mà đã có không ít người đặt ra nghi vấn về tính cách của cậu.

"Đó là trạng thái khi làm việc," Quý Mộ Dương thấp giọng nói: "Bình thường tôi chính là như vậy."

Ngụ ý của cậu vô cùng rõ ràng, đây chính là bộ dạng của cậu khi ở nhà, không chấp nhận được thì coi như chấm hết.

Rất nhiều người lúc này sẽ tỏ ra thất vọng rõ ràng, tuy rằng thiết lập hình tượng nam thần lạnh lùng vẫn rất hot trên mạng nhưng trong hiện thực ai lại thích dùng mặt nóng của mình đi dán mông lạnh của người khác chứ?

Nhất là với một người xa lạ chỉ vừa quen biết mà nói, đương nhiên người có tính cách cởi mở vẫn được hoan nghênh hơn nhiều.

Nhưng Hứa Thanh Vân lại không nói gì, chỉ hơi hất cằm nói: "Ngồi đi."

Quý Mộ Dương đi đến đối diện cậu ta, kéo ghế ra ngồi xuống.

"Dựa theo tiêu chí chọn bạn đời của tôi, chồng tương lai của tôi phải là Alpha."

Hứa Thanh Vân cầm ly rượu lên, động tác tao nhã uống một ngụm:

"Người đó không những phải có xuất thân hiển hách mà còn phải có sự nghiệp thành công, năng lực cá nhân phải cực kì xuất sắc."

"Về mặt ngoại hình phải trên tám điểm, phải có ngực nở eo thon, có cơ bụng, chiều cao tối thiểu là 1m85."

"Không có yêu cầu gì về mặt tính cách, chủ yếu là mọi chuyện phải đặt tôi lên trước, tất cả chuyện trong và ngoài nhà phải do tôi nói mới tính."

"Còn một điều nữa, pheromone không thể quá hắc."

Nói đến đây, ánh mắt của Hứa Thanh Vân lướt qua một vòng trên gáy của Quý Mộ Dương:

"Tôi thấy trên tin tức nói pheromone của anh là cam đế vương?"

Thông tin cá nhân của nhân vật công chúng gần như trong suốt, Quý Mộ Dương khó tránh khỏi hơi xấu hổ, trầm mặc gật đầu.

"Cũng không tệ lắm," Mắt Hứa Thanh Vân sáng rực lên: "Anh thực sự là Alpha cấp S à, tôi còn tưởng chỉ là thổi phồng thôi chứ."

Các loại mùi hương pheromone rất đa dạng, trên thế giới, gần như loại mùi hương nào cũng có thể có, có mùi thơm tất nhiên cũng sẽ có mùi khó ngửi, pheromone của một bộ phận Alpha cấp thấp khó ngửi đến mức khiến người ta choáng váng đầu óc.

Cam đế vương này là một loại pheromone cao cấp nhất cực kì hiếm gặp, không phải Alpha cấp S thì không thể có được.

"Pheromone của tôi là mùi kẹo sữa."

Hiển nhiên là Hứa Thanh Vân có chút kiêu ngạo đối với chuyện này. Cậu ta hơi ngả người về phía sau, hai chân bắt chéo nhau, bày ra tư thế chờ được khen ngợi.

Sau khi đám Alpha biết được mùi hương pheromone của cậu ta sẽ bắt đầu tâng bốc cậu ta ngay lập tức, cậu ta đã quen rồi.

Quý Mộ Dương gật đầu: "À."

Sau đó, cậu cúi đầu xuống, mở chiếc khăn ăn được gấp thành bó hoa trong bát của mình ra, trải ra thành hình tam giác lót bên dưới đĩa.

Hứa Thanh Vân: "..."

Hứa Thanh Vân khó tin nhìn cậu: "Còn gì nữa không?"

Quý Mộ Dương mờ mịt ngẩng đầu: "Là cậu muốn chuyển sang đề tài tiếp theo sao?"

Tay của Hứa Thanh Vân hơi run rẩy, cậu ta khó chịu ngồi thẳng người:

"Quên đi, nói tiêu chuẩn chọn bạn đời của anh đi."

Thực ra Quý Mộ Dương chưa từng suy xét đến vấn đề này, nhưng Quý Nguyệt Tinh lại rất bận tâm.

Cậu thành thạo đọc thuộc lòng, nói:

"Không cần phải lời ngon tiếng ngọt, không cần nói chuyện quá dễ nghe, không cần chơi với tôi suốt, không cần quá được lòng người khác hay có quá nhiều bạn tốt, không cần thề thốt yêu tôi rồi nào là không phải tôi thì không được..."

Tất cả yêu cầu của Quý Nguyệt Thuần có thể tổng kết thành một câu, hoàn toàn trái ngược với tính cách của Vạn Triều, ba của Quý Mộ Dương cậu.

Bà thực sự bị lừa dối đến phát sợ, sợ con mình rơi vào bẫy rồi lại bị chà đạp sỉ nhục.

Hứa Thanh Vân nghe xong bèn cười khúc khích một tiếng:

"Chẳng trách anh lại độc thân đến tận bây giờ, nếu đăng mấy cái này lên thì chắc tất cả fan của anh đều pass hết mất."

Quý Mộ Dương cũng gật đầu thừa nhận.

Cuối cùng tâm trạng của Hứa Thanh Vân cũng trở lại bình thường một chút, cậu ta nhấn chuông phục vụ bên cạnh bàn, định lên món để bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện.

Nhân viên phục vụ bưng bò bít-tết đặt bên cạnh Quý Mộ Dương, sau đó cầm dao nĩa lên định cắt thịt bò thành miếng nhỏ giúp cậu.

Người kia dựa vào quá gần, cả người gần như dán sát vào Quý Mộ Dương.

Quý Mộ Dương tránh sang bên cạnh một chút theo bản năng, kết quả là tay trái chẳng may đè lên khăn ăn, chén đĩa đặt trên khăn ăn bị kéo mạnh xuống dưới theo.

Cả miếng bò bít-tết úp thẳng lên mặt đất, trong lúc rơi xuống đã quẹt qua chỗ đùi của Quý Mộ Dương để lại một vết bẩn.

Nhân viên phục vụ lập tức ngồi xổm người xuống, liên tục nói xin lỗi, sau đó cầm khăn tay muốn lau quần của Quý Mộ Dương.

Quý Mộ Dương xấu hổ đến tột độ, cậu giật bắn người lên như thể bị điện giật, cái bàn bị va trúng đổ loảng xoảng.

Hứa Thanh Vân thực sự không nhìn được nữa, lớn tiếng bảo nhân viên phục vụ đi ra ngoài.

Bấy giờ, Quý Mộ Dương mới thở phào nhẹ nhõm, tự mình dùng khăn tay lau quần rồi ngồi xuống lần nữa.

Hứa Thanh Vân nhíu mày nói: "Sao anh lại thế này?"

Đầu ngón tay của Quý Mộ Dương vô thức vuốt ve giấy ăn trong tay, gấp đôi nó lại, cứ gấp rồi lại gấp, sau khi gấp đến mức không thể gấp được nữa mới nói:

"Tôi... Có hơi sợ giao tiếp với xã hội."

Hứa Thanh Vân nhìn miếng bò bít-tết vẫn nằm trên mặt đất.

"E rằng mức độ này không phải có hơi... Sao tôi không thấy anh sợ giao tiếp với xã hội trong lúc đóng phim chút nào vậy?"

Quý Mộ Dương nắm chặt khăn tay trong tay, một lúc sau mới lúng túng nói: "Đó cũng là trạng thái làm việc thôi."

Hứa Thanh Vân nhìn cậu từ trên xuống dưới như thể nhìn thấy quái vật. Rất lâu sau đó, cậu ta cũng đành bùi ngùi nói:

"Xem ra kĩ thuật diễn xuất của Quý ảnh đế đúng là danh xứng với thực... Nhưng e là chúng ta không phù hợp cho lắm."

Cậu ta nói xong lại lắc đầu, nói tiếp: "Nếu anh lừa dối tôi, tôi hoàn toàn không nhìn ra được. Anh vẫn nên tìm một người nhạy bén và sắc sảo hơn đi."

Quý Mộ Dương cụp mắt xuống, thoạt nhìn có chút mất mát.

Cậu nhẹ giọng nói: "Không sao, vậy tôi đây xin phép đi trước."

Hứa Thanh Vân nhìn thấy cảnh này gần như cũng mềm lòng.

Cậu ta nhìn theo bóng lưng của Quý Mộ Dương, liên tục thở dài.

Một Alpha tốt đẹp như vậy, cho dù xuất thân của cậu như thế thì cũng vẫn rất hiếm thấy, đoán chừng sau khi bỏ lỡ sẽ rất khó gặp lại.

--- Đáng tiếc, tính cách thực sự của Quý Mộ Dương quả thực quá kì quái, phỏng chừng nếu đám fan hâm mộ mà biết được cũng phải hét sập nhà mất.