Chương 6 - 2

Mục Vô Nhai bật đèn trong phòng lên, nới lỏng cà vạt sau đó cởϊ áσ khoác tây trang ra đặt trên ghế, sau lưng ghế dựa là nguyên một cái cửa sổ lớn sát đất, ban đêm những tòa cao ốc sáng lên những ánh đèn neon huyền ảo mê hoặc, cực kỳ lạ lẫm, vô cùng giống tâm trạng hiện giờ của Thẩm Ngạn.

Mục Vô Nhai quay đầu lại, thấy Thẩm Ngạn vẫn còn đứng trước cửa, cười nói: “Anh, vào đi.”

Những lời này giống như có ma thuật, hai chân Thẩm Ngạn không chịu khống chế mà nhấc lên, mang theo cả người anh đi vào phòng.

Mục Vô Nhai lấy ra chai rượu vang đỏ từ trong tủ lạnh nhỏ ở quầy bar, lại lấy thêm hai cái ly chân dài tinh xảo. Sau khi đổ rượu ra thì đưa cho Thẩm Ngạn một ly.

Thẩm Ngạn ngơ ngác nhận lấy thì nghe thấy Mục Vô Nhai nói: “Anh không muốn nói chút gì sao?”

Nói chút gì ư?

Thẩm Ngạn thầm nghĩ.

Anh có cái gì để có thể nói đây?

Chẳng lẽ hỏi, trong ba năm này em đã đi đâu? Trong ba năm này, anh đã gửi cả trăm tin nhắn vào số điện thoại mà em đã vứt bỏ từ lâu, em có biết không? Tại sao lại đột nhiên biến mất, lại tại sao mà đột nhiên xuất hiện? Trong ba năm này, rốt cuộc em đã xảy ra cái gì? Tại sao đột nhiên có quyền lực kinh tế như vậy? Lại vì cái gì mà muốn bao nuôi anh?

Còn có…

Em có sống tốt không? Anh thật sự rất nhớ em.

“Em…” Thẩm Ngạn cúi đầu, hồi lâu sau cuối cùng cũng mở miệng, âm thanh giống như gió lạnh phương bắc mùa đông, lại khàn như sáp. “Hình như em đã thay đổi không ít…”

Mục Vô Nhai ngồi dựa vào ghế, cười nói: “Dù gì thì cũng đã ba năm không gặp.”

Thẩm Ngạn liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc: “Đúng vậy, ba năm…”

Mục Vô Nhai đứng lên, thu lại ý cười, nghiêm túc hỏi: “Bệnh của chú có phải lại nặng thêm rồi không?”

Thẩm Ngạn không nghĩ tới hắn sẽ hỏi cái này, sau khi gật gật đầu lại nghe thấy tiếng Mục Vô Nhai thở dài nói: “Anh, lúc trước anh đã đồng ý với em sẽ không đi hầu rượu nữa, ba năm trước đây cũng vậy.”

Cả người Thẩm Ngạn cứng đờ, tay chân lạnh lẽo mà nghe thấy Mục Vô Nhai tiếp tục nói: “Anh, ba năm rồi, anh không hề thay đổi chút nào cả.”

Những lời này như câu nói ba năm trước: ‘Anh, em cảm thấy đồng tính ở bên nhau rất ghê tởm’, sau đó khằng khặc cười nhạo, tàn nhẫn xỏ xuyên qua màng tai cùng với trái tim Thẩm Ngạn.

Thấy Thẩm Ngạn lại im lặng một lần nữa, Mục Vô Nhai bất đắc dĩ nói: “Anh, sao anh lại không nói gì nữa rồi, chẳng lẽ nói chuyện với em thật sự khó khăn như vậy sao?”

Thẩm Ngạn cắn răng nói: “Mục Vô Nhai, anh thật sự là bởi vì… Thật sự không có cách nào nữa, bác sĩ yêu cầu ba anh phải phẫu thuật trong tháng này, nên anh…”

Mục Vô Nhai bất chợt cười ra tiếng cắt ngang lời nói của Thẩm Ngạn.

Thẩm Ngạn im tiếng, vẻ mặt tái nhợt vô lực mà nói ra những từ biện giải.

Mục Vô Nhai lại nhấp một ngụm rượu vang đỏ, vừa đặt cái ly chân dài lên bàn vừa nói: “Em biết rồi. Anh, em nghe Hồ Kim nói anh không muốn bị bao nuôi…”

Thẩm Ngạn thở hắt ra, ngẩng đầu, đối diện Mục Vô Nhai: “Vậy người muốn bao nuôi anh là em sao?”

Mục Vô Nhai gật gật đầu: “Là em.”

Thẩm Ngạn nói: “Nếu là em, thì có thể.”

Hai tròng mắt Mục Vô Nhai hơi hơi trợn to, sau đó lại cười nói: “Anh, anh biết mình đang nói cái gì không?”

Thẩm Ngạn nói: “Anh biết.”

Anh vừa nói vừa vuốt vuốt tóc, sau đó đến gần Mục Vô Nhai, cực kỳ ái muội vương tay vòng lấy cổ hắn, Thẩm Ngạn so với Mục Vô Nhai thì thấp hơn mấy cm, phải ngửa đầu mới có thể đối diện với Mục Vô Nhai.

Thẩm Ngạn nhìn hắn, ánh đèn chiếu sáng đôi mắt đen như mực của Mục Vô Nhai, đó là người mà anh ngày đêm mong ngóng, muốn mà không được ba năm nay: “Nhưng mà em, em thật sự biết ý nghĩa của bao nuôi là gì không?”

Mục Vô Nhai nhìn anh, nhàn nhạt mà nói: “Anh, em không nghĩ sẽ…”

Thẩm Ngạn nói: “Là anh muốn.”

Mục Vô Nhai nói: “Anh, kỹ thuật diễn của anh thật sự rất tốt, diễn tốt đến nỗi em cũng tin nó là thật.”

Thẩm Ngạn bỗng nhiên cảm thấy trái tim đau đớn, mà tia đau đớn kia còn chưa kịp lan tràn khắp toàn thân thì trời đất đã quay cuồng, Thẩm Ngạn bị Mục Vô Nhai đè lên chăn lông mềm mại trắng tinh.

Đôi tay Mục Vô Nhai ấn chặt Thẩm Ngạn, cơn nóng từ cái chạm ấm áp ấy truyền đến, đến mức làm Thẩm Ngạn như bị phỏng.

Ba năm trước, hai người bọn họ cũng chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy, nhưng mà lúc đó hai trái tim bọn họ thật sự dán sát vào nhau, giống như mèo hoang tự ôm nhau sưởi ấm vào mùa đông. Mà hiện giờ, tay chân giao nhau da thịt thân cận lại khiến cho Thẩm Ngạn cảm thấy lạnh không chịu nổi.

Hô hấp ấm áp của Mục Vô Nhai phà vào tai Thẩm Ngạn, hắn nói: “Anh, em cho anh một cơ hội đẩy em ra.”

Thẩm Ngạn vươn tay, mạnh mẽ ôm chặt lấy Mục Vô Nhai.

Đó là một cuộc làʍ t̠ìиɦ cực kỳ thô bạo, không có mở rộng, không có dạo đầu, không có hôn môi, chỉ có hung tợn xỏ xuyên qua rồi bắn vào trong. Không biết là đang trút giận hay là khi đối diện với ba năm không gặp rồi không biết phải làm gì, mà kỹ thuật diễn của Thẩm Ngạn y như Mục Vô Nhai đã nói, diễn vô cùng tốt, anh đau đến nỗi không cương được, thế mà lại có thể diễn xuất ra dáng vẻ bị tìиɧ ɖu͙© làm sung sướиɠ trầm mê. Ba năm, sau khi gặp mặt chưa tới hai tiếng, Thẩm Ngạn đã lừa Mục Vô Nhai một lần, lừa hắn coi trận tra tấn này như một cuộc làʍ t̠ìиɦ.

Vì thế sau nửa đêm.

Đau, đau đến tê dại tột cùng.

Ghê tởm, ghê tởm khiến người ta buồn nôn.

Chậm, dòng nước đến quá chậm.

Bị thương, không biết có nghiêm trọng nhiều không, nhưng lại không thể đi bệnh viện.

Tại sao lại như vậy?

Tại sao lại thành ra như vậy?