Chương 40

Sáng hôm sau.

Là một buổi sớm mai đầy sương, áng mây đen kịt bao trùm lên cả vạn vật.

Miên Châu sau một đêm vật vả cuối cùng cũng tỉnh dậy. Nhìn cảnh vật xung quanh, cô mới dám chắc chắn rằng mình đang ở bệnh viện.

Hoá ra...mình vẫn chưa chết?

Đại Hỷ nằm gục lên người cô, tay vẫn nắm chặt lấy lòng bàn tay đầy vết kim tiêm do truyền nước.

Nhìn những vết thâm quần trên mí mắt Đại Hỷ, cô mới ý thức được bản thân hồ đồ đến mức nào. Lại dám nghĩ ra những thứ tự quẫn như thế.

Đại Hỷ cũng chợt thức giấc, nhìn thấy cô đã tỉnh táo hẳn, liền ôm chầm lấy cổ cô bạn, khóc lóc tru tréo.

“Bà thật là ngu ngốc? Tại sao lại tự sát, cậu tính bỏ mình lại một mình sao?”

Miên Châu cảm thấy đắng lòng thay cho cô bạn, gượng tay xoa lên mái tóc đen láy của Đại Hỷ.

Đúng rồi nhỉ? Nếu như mình chết cô ấy sẽ phải làm thế nào?... Mình không muốn lìa xa cô bạn này một chút nào.

Cô vẫn còn nhớ rõ như in câu nói của Tomoe, anh từng nói với cô rằng: anh làm tất cả mọi chuyện là vì cô.

Trả thù Châu Mẫn, cô đã rất cảm kích. Vậy tại sao những 18 người vộ tội lại bị cưỡng bức đến chết.

Đó cũng là vì cô hay sao?

Tư Dạ Hàn...kể từ khi bạn tôi từ giã cõi đời cũng là lúc...tôi và anh trở thành kẻ thù của nhau.



Yêu anh là điều mà tôi hối hận nhất trong cuộc đời.

Tiểu A tay cầm lỉnh khỉnh những túi mang nhãn hiệu của nhiều nhà hàng sang trọng khác nhau, mệt nhọc để lên bàn.

“Thiếu phu nhân, đây là...”

Chưa nói dứt câu, Miên Châu đã tuyệt tình ném nó xuống đất. Giờ cô với anh đã trở thành kẻ thù những món anh tặng cô sẽ không bao giờ nhận nữa.

“Đem về đi. Hơn nữa sau này đừng gọi tôi là ""phu nhân"".”

Miên Châu hờ hững, nhẫn tâm thốt ta những lời nói cay độc.

Hết cách rồi, Tiểu A thở dài bước về một mạch.

Đại Hỷ cũng không nói gì thêm, cô lập trên vùng đảo hoang vu, trong túi cũng không dính lấy một xu, chỉ có mấy đồng bạc lẻ đành mua cho cô bạn một tô cháo ăn cho lót dạ vậy.

...

Biệt thự.

Mỗi lần tâm trạng không vui, Dạ Hàn sẽ luôn vùi đầu vào công việc...làm đến không ngừng nghỉ như một chiếc máy di động.

Châu Mẫn nhân lúc thời cơ hai người họ gián đoạn, liền lấy sắc quyến rũ anh.

Ả khoác lên một chiếc áo ngủ sεメy, lộ rõ nhưng phần nóng bỏng nhất. Châu Mẫn mon men thản nhiên vào thư phòng.

Tư Dạ Hàn thấy điệu bộ của Châu Mẫn, lập tức cau mày.



“Ai cho cô vào đây. CÚT MAU!”

Châu Mẫn bị anh nộ nạt, đâm ra sợ hãi nhưng vẫn không chịu chùn bước.

Đã tới thì cũng phải làm cho đến cùng.

Châu Mẫn quấn lấy người anh, lập tức cởi đồ, để thân hình trần chuồng như nhộng cho anh xem.

Anh không những không mềm lòng ngược lại còn không thương hoa tiếc ngọc đạp vào người cô một phát chí mạng.

“Mau cút ngay lập tức.”

Châu Mẫn cũng không chịu dừng lại, sướt mướt nói với anh.

“Tư Tổng, em rất yêu anh.”

Phải em yêu anh kể từ lần đầu gặp nhau, khuôn mặt anh rất tuấn tú và mị lực...ánh mắt của anh khiến em ấm lòng.

Em thật sự rất yêu anh nhưng anh vì Miên Châu mà cho người đến hãʍ Ꮒϊếp em.

Nhưng em không bận tâm, em vẫn rất yên anh. Em không tin em không bằng con ả Miên Châu đó.

Tư Dạ Hàn phát tởm trước câu nói ướŧ áŧ của Châu Mẫn, anh lạnh lùng nói.

“Tiểu A, lập tức cho người trói cô ra phòng giam. Cho phép anh em thoả sức vui đùa.”

Châu Mẫn không tin được vào tai mình, lập tức quỳ xuống van xin nhưng phản tác dụng