Chương 9: muốn gặp tôi đến vậy sao?

Đường Thanh Tâm khởi động cơ thể uể oải đau nhức, vào phòng tắm tắm rửa một cái rồi chạy đến công ty, cô bị hành hạ cả một đêm, tuy ngủ được lâu hơn khi ở nhà họ Lệ nhưng sắc mặt cô vẫn rất tiều tụy, bao nhiêu tầng phấn cũng không che được quầng thâm mắt của cô.

Cô mở to đôi mắt không có tinh thần đi vào bộ phận thư ký, các nhân viên nhìn thấy cô đều rất ngạc nhiên.

"Thư ký Tâm hả, không phải cô đã xin nghỉ hôm nay rồi sao? Trông cô có vẻ không được khỏe lắm, có cần về nhà nghỉ ngơi không?" Lâm Thiên Kim bước đến quan tâm hỏi cô.

"Không cần đâu, cô đi làm việc của mình đi." Đường Thanh Tâm khoát khoát tay, ý bảo mình không sao, đuổi mấy người quan tâm đến đây hỏi đi rồi bước về phía phòng làm việc của mình.

Vừa mới ngồi xuống đã có người gõ cửa, đưa một ly cà phê cho cô tỉnh táo, mặc dù cô đã mệt mỏi đến mức không muốn biểu lộ gì rồi nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười nói cảm ơn.

Cô nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc rồi lấy lại tinh thần, Đường Thanh Tâm tiếp tục vùi đầu vào công việc của mình.

Có lẽ sẽ có người hỏi tại sao Lệ Thiên Minh đã cho cô nghỉ ngơi rồi, mà cô còn phải đến đây liều mạng làm việc.

Lý do rất đơn giản, đó là tiền, xin nghỉ một ngày bị trừ mười phần trăm tiền lương, Đường Thanh Tâm không nỡ nghỉ, cô vẫn chưa kiếm đủ tiền cho mẹ cô, sao cô có thể nghỉ ngơi thư giãn được?

Mấy chuyện phiền lòng cứ thay nhau tới, ép Đường Thanh Tâm không thở nổi.

Đường Thanh Tâm chăm chú làm việc, không biết lúc nào đã tới giờ tan làm. Nhưng lúc này Lệ Thiên Minh bận rộn chuẩn bị rời đi thì nghe thấy trợ lý báo cáo Đường Thanh Tâm đã đến công ty làm việc, thế là đợi tất cả mọi người tan làm hết, anh đi đến phòng làm việc của Đường Thanh Tâm.

Đẩy cửa ra, đập vào mắt là hình ảnh Đường Thanh Tâm nghiêng người ngồi trước máy vi tính nghiêm túc soạn tài liệu, nhìn gò má cô anh có thể biết được cô đang rất mệt mỏi.



Cho cô nghỉ ngơi thì cô không nghỉ ngơi, có những lúc Lệ Thiên Minh thực sự không hiểu cô đang cậy mạnh cái gì.

"Giả vờ mạnh mẽ, cô muốn gặp tôi đến vậy sao?" Giọng nói trầm thấp trong trẻo lạnh lùng phá vỡ sự im lặng của căn phòng, Lệ Thiên Minh xuất hiện bất thình lình làm Đường Thanh Tâm đang chăm chú làm việc ngẩn ra.

Dừng một chút, cô quay đầu lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi, trợn trắng mắt với Lệ Thiên Minh đang bước đến không một tiếng động.

"Tổng giám đốc, trước khi vào phải gõ cửa phòng, chắc chuyện này không cần tôi phải sắp xếp lớp cho anh học đâu nhỉ?" Bị dọa một hồi như vậy, trái tim Đường Thanh Tâm đập rất nhanh, cô nhìn đồng hồ treo trên vách tường, thì ra là hết giờ làm việc rồi.

Nguyên tắc của cô là lúc không tăng ca tuyệt đối không làm việc thêm một phút giây nào, Đường Thanh Tâm nhấc túi xách lên, chuẩn bị tan làm về nhà, lúc đi qua bên cạnh Lệ Thiên Minh, cô bỗng nhớ đến một việc: "Sáng nay mẹ gọi điện đến nói chúng ta về nhà sớm một chút để ăn cơm, có vẻ bà ấy rất gấp gáp, chúng ta đi thôi".

Dứt lời, cô bước đi về phía trước, chẳng ngờ lại bị Lệ Thiên Minh vươn tay ra chặn đường đi của cô, nhân lúc cô không để ý xoay người một cái, đè eo thon của cô rồi ôm cô vào lòng.

Cô không kịp chuẩn bị gì, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, mùi hương mát mẻ của phái nam quanh quẩn ở chóp mũi cô, quả nhiên là người đàn ông mắc bệnh sạch sẽ, mùi trên người cũng không làm người ta chán ghét quá mức.

Đã có sắc đẹp lại còn có mùi hương làm Đường Thanh Tâm ngây ngẩn một hồi, lộ ra vẻ mặt si mê nhìn anh.

"Vẫn chưa trả lời câu hỏi đâu đó, có phải đang chờ tôi tan làm không? Hả?"

Anh gian xảo đưa cô tới lui trong lòng mình, bầu không khí trong phòng làm việc rất yên tĩnh, hai người có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, Đường Thanh Tâm lưỡng lự trong chớp mắt rồi lắc đầu: "Thời gian làm việc của tôi đã được quy định sẵn trong hợp đồng làm việc, anh đừng nghĩ nhiều."



Lệ Thiên Minh không có ý buông tay ra, khuỷu tay siết lấy cô, Đường Thanh Tâm bị siết lại chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh, cơ thể hai người cách nhau một lớp quần áo, lộ ra sự mập mờ đến mức khác lạ giữa phòng làm việc im ắng.

"Thèm muốn lắm hả?" Thấy cô nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, khóe miệng Lệ Thiên Minh hiện ra một nụ cười đầy ý vị.

"Anh... anh mới thèm muốn đấy" Đường Thanh Tâm bị anh gọi hồn lại, lập tức trợn trừng mắt nhìn anh, hung hăng lườm anh một cái, nói lắp bắp, tay để lên ngực anh muốn đẩy anh ra. Đáng tiếc sức lực của cô quá nhỏ, Lệ Thiên Minh kệ cô đẩy mình một cái, thờ ơ nhìn cô.

"Tại sao cô không nghỉ ngơi?" Đùa giỡn xong, Lệ Thiên Minh trở lại khuôn mặt hờ hững như thường ngày, anh nhớ rõ là mình đã xin nghỉ cho cô rồi mà.

"Nghỉ một ngày bị trừ mười phần trăm tiền lương, không đáng".

Cô quay đầu đi chỗ khác không nhìn anh nữa, giọng nói cô hơi lạnh lùng trả lời câu hỏi của Lệ Thiên Minh.

"..." Lệ Thiên Minh hoàn toàn không thể ngờ được đáp án là thế này, Đường Thanh Tâm thân là cô chủ nhà giàu mà lại coi trọng tiền như vậy sao, nhưng mà... nếu nói theo cách dễ nghe thì cũng có thể gọi là hiền huệ.

"Anh còn muốn ôm tới khi nào? Đây là công ty, không phải nhà."

Cô hạ mắt xuống nhìn bàn tay to đang vòng qua eo mình, sắc mặt Đường Thanh Tâm không được tốt cho lắm.

Trước đây là vì công việc nên không thể không tiếp xúc thân mật, nhưng chuyện uống thuốc tránh thai đã bị anh biết rồi, Đường Thanh Tâm cho rằng sau này phải bớt tiếp xúc với anh mới được.

"Bây giờ không phải giờ làm việc nữa." Nghĩa bóng của câu này là cho dù hai người bọn họ làm gì ở đây thì cũng sẽ chẳng có ai đến quấy rầy đâu.