Chương 112

Lạc Thiên đã đến trước cửa căn nhà hoang, bên ngoài còn có một tên đang cảnh giữ bên ngoài. Thấy anh tiến lại gần, hắn ta cảnh giác, khuôn mặt hiện lên vẻ dữ tợn tính dọa anh bỏ đi.

Có điều Lạc Thiên cũng không phải người dễ chọc, anh không nói một lời liền đấm sưng cái mặt đang vênh váo kia, nhanh như chớp đập mạnh vào gáy khiến hắn bất tỉnh tại chỗ.

Những người bên trong nghe thấy tiếng động liền dừng việc đang làm, đưa mắt cảnh giác nhìn nhau.

"Nhìn cái gì? Còn không mau ra ngoài xem!"

Người phụ nữ kia thấy thế quát.

Hai tên kia thấy thế liền bỏ Cảnh Điềm ra, cô hốt hoảng ngồi dậy cuộn người che đi những chỗ quần áo đã bị xé rách, bờ vai không kìm được run rẩy.

Tên đàn em mở cửa ngó ra ngoài không thấy ai. Đang lúc định trở vào thì bị một cước đạp bay ngã lăn ra đất.

Người phụ nữ kia vội vàng chạy đến bên cạnh tên đại ca.

Lạc Thiên đảo quanh nhìn thấy cô run rẩy, quần áo không lành lặn, da thịt lộ ra ngoài, còn có những vết bầm tím đậm nhạt. Trái tim như bị ai đó giẫm đạp. Người con gái mình yêu bị đối xử như vậy, dù là ai cũng không thể bình tĩnh. Ánh mắt anh dần trở nên âm trầm, chứa đầy sát khí.

Tên đại ca nhìn khí thế lạnh lẽo của anh bị hù không ít nhưng người đứng đầu tâm lí vẫn vững hơn một chút.

"Mày, mày là ai hả? Tốt nhất là cút khỏi đây! Nếu không.... mày đừng trách bọn tao độc ác!"

Tên đại ca buông lời đe doạ.

Lạc Thiên không để hắn vào mắt anh tiến đến tóm lấy cố của hắn, dồn hắn vào chân tường. Sau đó là những cú đánh mạnh bạo, không cho tên đại ca chút cơ hội để phản kháng.

Tên đại ca không ngừng la oai oái. Đàn em kia bò dậy cầm gậy muốn tấn công ảnh lại bị anh xoay người đá cho một phát vào bên dưới, rồi tóm cổ ném mạnh khiến hắn đau đến nỗi không gượng được dậy.

Đánh một hồi, anh nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô gọi tên anh. Lúc này anh mới dừng tay, vội chùm áo che đi cơ thể cô, lo lắng hỏi.

"Cảnh Điềm, em ổn không? Anh xin lỗi! Đều là anh không tốt! Là anh không tốt!"

Đôi mắt cô sưng đỏ nhìn anh, cuối cùng ấm ức đều trào dâng. Cô khóc lớn ôm lấy anh. Lạc Thiên thấy cô khóc, lòng anh càng thắt lại. Anh dịu dàng vỗ về cô.

Hai người chìm đắm trong cảm xúc riêng lúc này đã quên mất vẫn còn một người chưa xử lí.

Người phụ nữ kia thấy tình thế thay đổi, cô ta sợ cảnh sát sẽ điều tra đến mình. Đến lúc đó cô ta sẽ phải vào tù. Không! Cô ta không muốn!

Nhìn con dao cách đó không xa, trong đầu cô ta loé lên suy nghĩ đáng sợ.

"Cẩn thận đằng sau!"



Âu Dương Hàn và Lâm Trạch Dương đuổi tới nơi liền nhìn thấy người phụ kia cầm con dao lao về phía Lạc Thiên. Âu Dương Hàn hét lớn nhưng đã không kịp.

Cảnh Điềm trân trân cúi xuống nhìn con dao đang cắm sâu trên lưng anh, cô hốt hoảng mở to mắt, cổ họng như bị ai đó bóp nghẹn lại.

Người phụ nữ nhìn đôi tay nhuốm máu của mình, đột nhiên tỉnh táo lại. Cô ta không tin được, mình vừa mới gϊếŧ người. Cô ta định xoay người bỏ chạy liền bị người của Lâm Trạch Dương bắt lại.

Lâm Trạch Dương và Âu Dương Hàn chạy nhanh đến chỗ Lạc Thiên. Con dao này khá dài lại còn cắm sâu như vậy, sợ rằng bên trong cũng đã bị tổn thương.

Lâm Trạch Dương gọi cấp cứu còn Âu Dương Hàn giúp Lạc Thiên tạm thời cầm máu.

Mặc dù đau đớn, Lạc Thiên vẫn hướng mắt nhìn Cảnh Điềm. Nhìn cô đau lòng, anh không nỡ!

Cánh tay cố gắng vươn lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô.

"Tiểu Điềm! Đừng khóc! Trông rất xấu. Anh muốn em cười. Khi cười... trông em... rất đẹp! Khụ... khụ..."

Lạc Thiên nói vài lời lại ho, anh cảm thấy rất khó thở.

"Lạc Thiên, anh đừng nói nữa, đừng nói nữa mà. Hu hu... hic..."

Âu Dương Hàn đang cầm máu giúp anh cũng không kìm được mắng anh im miệng, giữ sức mà chờ người đến.

Ba mẹ Cảnh đến sau, vừa bước vào đã thấy cảnh tượng này không khỏi sững người lại.

Bỗng Cảnh Điềm nhăn mặt đau đớn. Hai ông bà vội đến bên cô. Vì kích động tinh thần mà bị động thai, cô sợ hãi ôm lấy bụng, sau đó liền ngất lịm.

________________

"Xin tránh đường! Mọi người hãy tránh đường!"

Các bác sĩ và y tá đẩy nhanh hai người vào phòng cấp cứu.

Mọi người ở bên ngoài đi qua đi lại, đứng ngồi không yên.

Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra.

Cảnh Điềm tình trạng đã ổn định nhưng còn Lạc Thiên, chỉ thấy bác sĩ gọi người nhà vào lúc lâu mà vẫn chưa đi ra.

___________________

Cảnh Điềm từ trong cơn ác mộng tỉnh dậy, trán ướt đẫm mồ hôi.



Mẹ cô thấy con gái đã tỉnh vui mừng gọi bác sĩ, sau đó hỏi cô.

Nhưng Cảnh Điềm lúc này chỉ nhớ đến Lạc Thiên. Anh vì cứu cô mà bị thương. Cô lo lắng hỏi.

"Mẹ, Lạc Thiên đâu? Anh ấy thế nào rồi?"

Mẹ cô nghe đến đây, ánh mắt liền trùng xuống, bà không biết nói thế nào.

Bà cất giọng nghẹn ngào nói.

"Lạc Thiên... nó.... Tiểu Điềm, còn phải bình tĩnh, không được kích động!"

Nghe bà nói lấp lửng như vậy, đáy lòng cô dâng lên sự sợ hãi. Cô sốt ruột gặng hỏi.

"Mẹ, rốt cuộc anh ấy thế nào rồi? Mẹ mau nói con biết đi! Mẹ!"

"Lạc Thiên đã mãi rời xa chúng ta rồi!"

Cảnh Điềm hai tay run rẩy buông khỏi ta mẹ, tâm trạng bỗng kích động.

"Con... con không tin! Mẹ... đây không phải sự thật. Không! Chắc chắn mình vẫn đang nằm mơ! Tỉnh lại, mau tỉnh lại! Tỉnh lại đi mà! Huhu..."

Cô tự lừa bản thân đây chẳng qua chìa cơn ác mộng, thức dậy rồi sẽ không sao. Mọi chuyện vẫn sẽ như trước! Anh vẫn còn trên thế gian này.

Bà thấy con gái như vậy, đau lòng không thôi. Nhưng sự thật vẫn không thể thay đổi.

Mẹ Cảnh ôm chặt con gái vào lòng khuyên nhủ.

"Tiểu Điềm, Lạc Thiên đã đi rồi nhưng còn vẫn phải sống tiếp. Coi như không vì mình thì hãy nghĩ đến đứa con trong bụng, nó không thể mất đi cả ba lẫn mẹ được."

Cảnh Điềm nghĩ đến đứa con trong bụng nước mắt lăn dài trên má. Cô phải nén đau thương để nuôi con khôn lớn. Đứa bé này tuy ra đời do sự ép buộc nhưng cũng là thứ duy nhất anh để lại cho cô.

Cảnh Điềm gạt đi nước mắt, cô gượng nói.

"Mẹ, con muốn thăm anh ấy lần cuối."

Mẹ cô ái ngại nói.

"Gia đình bên đó đã đưa Tiểu Thiên đi hoả táng rồi. Ba con cũng đang ở bên đám tang bên đó."

Cảnh Điềm cười trong đau thương thầm nghĩ. Đến cả cơ hội gặp mặt anh lần cuối, cô cũng không có!