Chương 10: Mèo cho mạng

Phúc Nguyên giật mình, Hồng Quán vừa nhắc đến năng lực thật sự của Ngải Còng mà thầy Tư sử dụng là để hoán xác, anh hiểu ra nên lập tức quay về thủ thế, may sao vừa khi lão ta nhảy xổ đến, lão buông thõng hai cánh tay bị đánh gãy lặt lìa, ngoác cái miệng to như thúng, định vồ lấy Phúc Nguyên bằng cái miệng ấy. Hồng Quán tay cầm Thiết Bút, vặn chốt lẫy, sau đó lấy đà thật mạnh phóng Thiết Bút lao đi xé gió, nhắm vào đầu thầy Tư, tay trái nắm sợi dây, điều khiển hướng Thiết Bút, chính vì vậy nên ban nãy Thiết Bút đánh gãy tay thầy Tư xong liền thu về, tay vừa chụp Thiết Bút, đồng thời cũng đặt Hải Tang Tử xuống cạnh bên Tư Lĩnh.

Thiết Bút lao đến như ánh chớp, nhưng thầy Tư cũng rất nhanh, lão nhân lúc Phúc Nguyên rối loạn thì hành động như cắt săn mồi, vồ một cú gọn gàng, miệng lão tựa như miệng trăn khi nuốt con mồi lớn, một phát chụp gọn nửa thân trên của Phúc Nguyên, khiến anh lập tức như đờ ra. Hồng Quán thấy thầy Tư đã nuốt Phúc Nguyên thì lập tức giật dây làm Thiết Bút lệch đi một chút, đánh trúng vai của lão, làm vai lão toác ra, bay đi mất một mảng thịt xương, nhưng lão không hề kêu la. Thầy Tư dựng ngược thân thể lên, miệng lão chụp lấy đầu và thân trên Phúc Nguyên, thân dựng đứng, chân đu đưa qua lại như cành cây, Phúc Nguyên thì cứng đờ tay chân.

Hồng Quán nhìn tình cảnh này, nhất thời không biết nên làm thế nào, đành vung Thiết Bút, nhắm vào bụng thầy Tư, xem lão có nhả Phúc Nguyên ra hay không. Miệng thầy Tư thì mỗi lúc một nhích dần xuống, từng chút một nuốt Phúc Nguyên.

Hồng Quán phóng Thiết Bút, thầy Tư dùng hai cái chân đang đung đưa, bắt chéo lại, đỡ một đòn tất sát, nát cả hai ống quyển, nhưng lão vẫn không mảy may suy suyển, Hồng Quán hiểu rằng lão cố tính đỡ bằng chân, vì từ hai cù lẳng bầy nhầy thịt, chân lão đang mọc lại từ từ, đây là năng lực thực sự của Ngải Còng! Hồng Quán thấy phen này đành liều tiếp cận, một dao xả thịt lão thì mới cứu được Phúc Nguyên, thế là liền nhảy đến, rút dao tương trợ, ai dè chỉ mới chạy đã thấy tay Phúc Nguyên cử động, đưa ra trước ngực bắt ấn, xung quanh vang lên âm thanh tựa hồ như có cả ngàn người cũng niệm kinh Phật bằng Phạn ngữ. Áp lực xung quanh lập tức thay đổi, một luồng sức mạnh pháp khí lan tỏa ra từ vị trí của Phúc Nguyên khiến Hồng Quán đứng sững lại, thầy Tư nhận ra có gì đó không ổn, liền thay đổi tư thế, định nhảy ra khỏi Phúc Nguyên, nhưng chưa kịp làm thì cơ thể lão như bị khóa chặt lại. Nhìn kỹ, thì ra là vì xung quanh Phúc Nguyên đã hiện lên một lớp khói màu vàng nhạt, lớp khói ngưng kết thành hình dạng một con khỉ cao lớn, mặc giáp vàng, đội kim khôi, tay cầm chùy, hình ảnh tựa như hư ảo, lại tựa như hình ảnh thật, làm Hồng Quán sững sờ: rốt cuộc Phúc Nguyên là người như thế nào?

Hồng Quán thấy lớp khói ngưng kết bao bọc lấy thầy Tư khiến lão bắt đầu co giật khó chịu, kêu ư ử, hai tay Phúc Nguyên vẫn chắp lại bắt ấn, thân hình đứng vững chắc như trái núi, Hồng Quán mới phát hiện ra, thứ khói mờ ảo ấy phải chăng là hiện thân của Hầu Thần Ha Nô Mạn trong Ấn Giáo?

Hầu Thần Ha Nô Mạn, dù chỉ hiện thân bằng lớp khói, nhưng cử động lại hết sức chân thật, thần dùng một tay móc vào khóe miệng của thầy Tư mà giật mạnh ra, khiến lão nứt toác da từ ám lên đến đầu, Hầu Thần ném thầy Tư vào gốc cây gần đó, lần nữa làm xương cốt lão kêu lên răng rắc.

Phúc Nguyên đứng hiên ngang, hai tay bắt ấn, mắt nhắm, miệng lầm rầm đọc chú, Hầu Thần bao bọc lấy cơ thể khi mắt Phúc Nguyên mở trừng ra, Ha Nô Mạn như nhấc bổng Phúc Nguyên lên, nhảy vồ đến chỗ thầy Tư, táng một chùy đầy uy lực.

Thầy Tư dù gãy tay, xương cốt vụn vỡ, nhưng năng lực Ngải Còng vốn không xoàng xĩnh, trong phút chốc vẫn có thể xoay xở, nhảy một bước thật dài, thoát khỏi phạm vi tấn công của Hầu Thần. Phúc Nguyên lệnh cho Hầu Thần liên tục vây ép, Hồng Quán cơ bản thấy bản thân mình cảm giác nhỏ bé trước loại năng lực kỳ lạ mà Phúc Nguyên đang dùng, với lại thấy đồng bạn của mình cũng đang chiếm thế thượng phong, nên không định lao vào trợ ứng, mà quan sát bên ngoài, đồng thời kéo Tư Lĩnh và Hải Tang Tử ra xa vùng đánh nhau.

Phúc Nguyên cùng với vị Hầu Thần của mình liên tục dồn ép thầy Tư, còn lão thầy tà ác, tuy liên tục né tránh, nhưng đó là điều lão cần làm để chờ đợi cơ thể hồi phục hoàn toàn trở lại, những vết rách da ở mặt, gối, tay, lưng, đang dần dần lấp đầy bởi thứ dịch nhầy màu xanh lá, rồi lành hẳn, Hồng Quán hét lên: "Hắn đang hồi phục! Mau kết liễu hắn đi!" Tuy nhiên Phúc Nguyên có vẻ không nghe được gì cả. Tay anh vẫn chắp phía trước, mắt nhắm, miệng đọc chú, thân hình thì di chuyển theo làn khói mang hình dạng Hầu Thần. Hồng Quán cảm giác có gì đó không ổn, có vẻ như Phúc Nguyên cũng không hẳn kiểm soát được năng lực này chăng? Hay anh ta đang có dự tính gì khác?

Một chùy của Hầu Thần đập nát cả gốc cây lớn, thầy Tư lãnh một đòn, cánh tay đứt lìa ra, lão gào lên một tiếng, lăn mấy vòng, nằm gục cạnh một gốc cây cũng vừa mới bị chùy của Hầu Thần đánh tan nát mới nãy. Trông như lão đã kiệt sức, bị dồn vào đường cùng. Phúc Nguyên cùng Hầu Thân cao to sừng sững đứng trước mặt lão, Hầu Thần khịt mũi, tựa như đang coi thường con người nhỏ bé trước mặt. Hồng Quán lúc này đứng cách chừng mười mấy thước, nhìn toàn cảnh hơn, thấy một hiện tượng lạ, liền hét lên lần nữa: "Cẩn thận cái tay hắn ta phía sau kìa! Phúc Nguyên!"

Lần nữa, Phúc Nguyên dường như không nghe được gì cả. Cánh tay thầy Tư lúc nãy đứt lìa, thực ra là do lão cố tình để nó rơi tại đó, lão cũng sắp đặt vị trí mình nằm vật xuống là một gốc cây, mục đích là thông qua rễ tại gốc cây chỗ lão đứng để kết nối và điều khiển cánh tay đứt lìa kia mà tấn công Phúc Nguyên từ phía sau lưng, quả nhiên là một chùm rễ từ dưới đất gắn vào cánh tay, khiến nó lao đến định đánh úp. Hồng Quán thấy Phúc Nguyên chỉ đang lo dùng chùy Hầu Thần mà đập thầy Tư, bỏ qua đòn tấn công lén kia, lập tức dùng Thiết Bút phóng đến ngắn chặn. Phía bên kia, thầy Tư cũng bộc phát nộ khí, kình lực phát ra bỗng chốc mạnh đến không tưởng, khiến làn khói ngưng kết của Hầu Thần bay tứ tán, Hầu Thần chới với, đặt ngang cây chùy, Phúc Nguyên gồng mình trụ lại, tình thế ba bên vô cùng căng thẳng.

Sự việc sau đó diễn ra hết sức nhanh, cánh tay đánh lén bị Thiết Bút đánh chặn, nát bét, Hồng Quán bị kình lực từ lần vận khí của thầy Tư đẩy ngã, lăn mấy vòng, thầy Tư vừa vận khí xong, cơ thể đã bình phục, lần nữa ngoác rộng mồm, định tấn công Phúc Nguyên một lần nữa, liền nhảy đến, cũng may là chút ít pháp khí từ Hầu Thần còn sót lại, khiến lão không nuốt Phúc Nguyên được mà chỉ tung một đấm, khiến Phúc Nguyên lăn ra ngất đi, pháp khí cũng theo đó mà biến mất.

Thầy Tư chậm rãi đi đến, nắm đầu Phúc Nguyên mà dựng dậy, nói: "Hộ Pháp Ha Nô Mạn cơ à? Mày cũng giỏi đấy! Kiếp sau ráng mà tu luyện thêm, nhưng nhớ là vẫn không là đối thủ của tao đâu!"

Bất ngờ, miệng lão lại há rộng, rộng hơn ban nãy, định một phát đớp trọn Phúc Nguyên, ai dè trong phút giây ấy, mắt thầy Tư lóe lên một ánh phản chiếu của kim loại đang bay đến - là Thiết Bút.

Tiếng vυ"t vừa vang lên, thầy Tư phải lập tức xoay người mới tránh được đòn hiểm, suýt chút nữa đã bay mất đầu chứ chẳng đùa! Thầy Tư một tay nắm đầu Phúc Nguyên, một tay thọc mạnh xuống đất, tức thì Thiết Bút trong lúc quay về tay của Hồng Quán thì bị chùm rễ cây chặn lại, khóa chặt, Hồng Quán có giật mạnh thế nào cũng không nhúc nhích được. Thầy Tư quát: "Thằng súc sinh mày còn chưa chết? Hôm nay để lão tiễn bọn bây xuống suối vàng!"

Dứt lời, lão dường như định vận khí để ra chiêu tất sát thì giọng Phúc Nguyên vang lên: "Ai mới là người chết đây?"

Phúc Nguyên đã tỉnh dậy, lại ở cự ly gần như vầy, lập tức vung một dao, cũng chính là cái lưỡi dao cong queo do đỡ đòn từ lão, phạt một đường rất mạnh từ bụng lên yết hầu của thầy Tư. Hồng Quán nhân lúc lão sơ hở, đám rễ cây nới lỏng Thiết Bút thì giật mạnh, Thiết Búc quay về phi thẳng vào đầu lão, làm bay mất một tảng thịt từ tai đến cổ, làm lão gục xuống đất. Phúc Nguyên chắp hai tay lại, hét lên: "Đại Hắc Thiên. Sát!" Lòng bàn tay anh bỗng trở nên đen sì, cứ thế tung một chưởng rất mạnh vào giữa ngực thầy Tư, đẩy lão văng dính vào gốc cây ban nãy, ngực lão thủng một lỗ lớn lộ cả xương sườn và nội tạng, có màu như rêu.

Thầy Tư gào lên, định vùng dậy, Hồng Quán nào để cho lão tự do, liền phóng Thiết Bút, lần nữa như mũi tên thép, cắm vào bụng lão, ghim chặt lão vào gốc cây, Phúc Nguyên lúc này nhảy lên cao, hai tay vận khí, lại hét lên: "Thiên Thủ Quan m Công. Sát!" Tay Phúc Nguyên đập mạnh xuống, tựa hồ như có cả ngàn vạn cánh tay cùng đập xuống đầu thầy Tư một lúc, khiến lão gập người lại, gối đang khụy chịu không nổi lực lớn như vậy, xương chân nát ra, Thiết Bút như lưỡi dao, khi tay Phúc Nguyên ấn xuống, liền rạch thêm một đường to tướng.

Hồng Quán cứ tưởng đã giải quyết xong, ai ngờ Phúc Nguyên mặc dù đang rất mệt, thở hổn hển, một tay đặt lên đầu thầy Tư, tay còn lại đưa hai ngón giữa và áp út ra, chạm vào đầu ngón cái, ngón trỏ và ngón út chĩa về trước, miệng hét lên: "Thập Điện Diêm Vương. La Sát. Khai!"

Xung quanh thầy Tư nổi lên một trận gió, bụi đen từ đâu xoáy quanh, tạo ra một lỗ hổng lớn trên đầu lão, từ bên trong lỗ hổng, một bàn tay khổng lồ, xương xẩu, thò ra ngoài, chụp lấy đầu lão, vừa chạm vào thì da thịt thầy Tư như bỏng rát, lão kêu la thảm thiết. Bàn tay ấy giật mạnh, thầy Tư như con lợn bị xả thịt, bầy nhầy, bị kéo lên, từ lỗ khói bụi đen ấy há ra cái miệng rất lớn, nanh nhọn, lưỡi đỏ, bàn tay quăng thầy Tư vào trong, tức thì cái miệng ấy nhai rau ráu, máu xanh trào qua kẽ răng, kinh dị vô cùng. Làn khói đến ấy thì dần dần biến mất, khi nó tan biến hẳn thì Phúc Nguyên gục xuống, thổ huyết, mặt mày tái xanh. Hồng Quán vội chạy đến đỡ dậy thì Phúc Nguyên nói rằng anh chỉ đang mệt do vận sức nhiều, chỉ cần nằm nghỉ một chút là khỏe.

Hồng Quán gật gù khen: "Công nhận, từ khi vào đây đến giờ, anh thi triển những đòn thế vô cùng mạnh mẽ, pháp lực rất cao, dám hỏi anh, đó là chiêu gì vậy?"

Phúc Nguyên ngồi dậy, lưng dựa vào gốc cây, thở điều hòa lại rồi nói : "Những đòn đánh tôi dùng gọi là Chú. Chú của bọn tôi được xăm trên người, khi dùng thì khai mở liên kết ấy, đem năng lực bộc phát ra ngoài. Còn khi nãy có lớp khói màu vàng bao quanh tôi, thứ ấy gọi là Hộ Pháp. Tôi may mắn luyện được Hộ Pháp Ha Nô Mạn..."

Hồng Quán ngạc nhiên nói: "Thứ Hộ Pháp ấy thật mạnh... sao anh không dùng từ sớm?"

"Không được đâu, Hộ Pháp một năm chỉ được dùng ba lần, không rơi vào lúc sinh tử, tuyệt đối không nên dùng, với lại mỗi lần triệu hồi Hộ Pháp vô cùng tổn hao nguyên khí, như anh thấy đó, tôi ra thương thế này, phần lớn đều vì vận khí cho Hộ Pháp mà thôi... Phen này phải tịnh dưỡng mấy ngày mới khỏi hẳn!"

Hồng Quán hỏi tiếp: "Vậy thứ lúc anh kết liễu thầy Tư, thứ ấy là gì?"

"Thứ đó vẫn là Chú. Tên của nó là Thập Điện Diêm Vương La Sát Chú. Chú ấy thực chất là tạo ra liên kết giữa bản thân và âm giới. Thầy Tư dùng ngải đến mức đồng nhất, đòn đánh của chúng ta chẳng làm gì được lão, tôi đành phải mở cổng âm giới mà đẩy lão vào trong đó..."

Hồng Quán thắc mắc : "Vậy chẳng phải anh dùng nó hơi trễ sao?"

"Lại không được đâu. Thập Điện Diêm Vương là kết nối âm giới vào chính cơ thể mình, mỗi lần mở cổng, cơ thể đều chịu sự va chạm với âm khí, điều ấy chẳng tốt, nếu để âm khí nhập thể, ngay cả bản thân người xăm Chú cũng bị hút vào chính cổng âm giới mà mình đã tạo ra!"

Hồng Quán nghe thì thán phục vô cùng, rõ ràng giới của Phúc Nguyên ẩn chứa rất nhiều huyền cơ khó lường, cao thủ trong ấy liệu có thể mạnh đến mức nào? Phúc Nguyên lúc này có thể ngồi thẳng dậy được, liền sờ vào Thiết Bút, hỏi: "Đây là Thiết Bút đó sao? Vỏ chắc, tinh xảo, uy lực mạnh mẽ, đòn đánh ảo diệu, xứng danh hảo pháp bảo trấn môn Hành Gia, hôm nay Phúc Nguyên được mở rộng tầm mắt!"

Hồng Quán nói: "Hổ thẹn rồi, Hành Gia bọn tôi, suy cho cùng cũng chỉ là hạng trộm mồ đào mả thất đức, dù có tạo ra pháp bảo tốt, cũng làm vì mục đích xấu, thấy mà tự hổ thẹn..."

Phúc Nguyên mới hỏi ban nãy Hồng Quán vào Ngọc Liên Huyệt như thế nào, làm sao biết được Ngải Còng của thầy Tư có năng lực hoán xác, Hồng Quán liền đem chuyện trong giếng kể lại, lúc xuống ra sao, gặp Con Hòm Khôn thế nào.

Khi Hồng Quán mở nắp quan ra, thấy bên trong là đầu của Thiết Bút, được quấn chặt bởi một thứ như thịt khô, vốn đã đứt khi Con Hòm Khôn đạp nắp quan thoát ra ngoài. Hồng Quán nhìn vào bên trong thì thấy xác cô gái, bên dưới là một hình thù quái dị mà anh bất ngờ: phần đầu của nó hệt như Hải Tang Tử, nhưng phần thân lại là của một đứa trẻ sơ sinh. Nhìn vào vết ố trên phần quần, Hồng Quán đoán chừng, có khi nào cô gái này chết rồi mới sinh ra thứ này trong quan tài hay không? Phần đầu của nó lớn như vậy, có khi lại do Con Hòm Khôn nuôi dưỡng, chuyện nghe có vẻ vô lý, nhưng ở đời chuyện vô lý có thật không thiếu, làm sao biết chắc được. Đúng lúc ấy, Hồng Quán nghe tiếng rít sau lưng mình, quay ra sau thì thấy Con Hòm Khôn đang cõng theo Hải Tang Tử bò vào thông đạo.

Hồng Quán ngạc nhiên, vội giật mạnh Thiết Bút ra, hướng về Hải Tang Tử thủ thế. Hải Tang Tử lườm lườm Hồng Quán, rít lên: "Sao ... Đánh ... Tôi!"

Hồng Quán chẳng biết trả lời làm sao, cứ im lặng, Con Hòm Khôn lúc này cũng không kêu réc réc nữa, nó nằm sát đất, cúi đầu xuống, mắt nhìn về phía quan tài. Hải Tang Tử dang hai tay ra, Con Hòm Khôn cắn nhẹ vào tay nó, liếʍ ít mủ rồi nó cứ khục khặc như mắc nghẹn, khịt ra từ mũi một làn khói màu xanh. Hồng Quán hoảng sợ, đưa áo lên che mũi, Hải Tang Tử liền nói: "Đừng... Sợ ... Giúp ... Mẹ!"

Hồng Quán ngơ ngác, nhưng quả thật nghe giọng của Hải Tang Tử lúc này không hề có ác ý, anh mới buông tay ra, lúc này làn khói tỏa ra khắp phòng, bên trong hiện lên khung cảnh bến sông, nhìn vào Hồng Quán có thể đoán ra chính là nơi đây, anh nghĩ trong đầu, Hải Tang Tử đang muốn kể lại chuyện xưa hay sao ?

Làn khói ấy đúng là kể chuyện xưa thật. Một câu chuyện buồn.

Sáu mươi năm trước, Nguyên Hỏa Đạo Sĩ dẫn theo đệ tử là Lê Tư, đi ngang làng Nhà Lá này thì thấy có âm khí rất nặng. Con gái của ông Cả Su tên Huệ, mười tám tuổi, xinh như hoa, nhưng do số mệnh mắc phải mệnh Trảm Thôi, vô cùng nguy hiểm. Nguyên Hỏa Đạo Sĩ tìm đến, nói rằng kỳ thực Trảm Thôi đúng là có thể diệt cả họ, nhưng cách trị không phải không có. Cách đó là lập ra một căn hầm riêng dưới giếng ngọc, cô gái sẽ ở trong đó đủ một năm, ngày đêm học thuật để hoán mạng, khi hết một năm, da thịt máu huyết sẽ trở nên đổi khác, coi như là cải số, kỳ thực cũng không sống quá ba chín tuổi, nhưng được cái là hạn tử cho cả họ thì được hóa giải.

Cả Su nghe được cách cứu con gái và dòng họ thì mừng lắm, bèn y lời Nguyên Hỏa Đạo Sĩ mà làm. Đạo Sĩ cắt đặt xong xuôi thì có việc bận, không ở lại canh giữ được, mới để Lê Tư ở lại, thay ông kiểm soát tình hình tu tập của cô Huệ. Ai ngờ đâu, được hơn tháng, Lê Tư và Huệ nảy sinh tình cảm, cô Huệ có thai, ông Cả Su phát hiện, mắng chửi Lê Tư, vì như vậy coi như là hỏng, cả họ nhà Cả Su sẽ chết. Lê Tư bị mắng chửi, tức quá, liền xô ngã Cả Su, ông đập đầu vào cạnh bàn, chết tươi. Người nhà Cả Su trông thấy, liền truy hô lên, Lê Tư cứ thế, gϊếŧ hết người này đến người khác trong đêm... Đến sáng, cả họ nhà Cả Su đều chết dưới cơn điên loạn của Lê Tư.

Lê Tư đứng dưới ánh mặt trời thì mới hoàn hồn tỉnh dậy, nhưng đã quá muộn. Sớm muộn ngày sư phụ quay về, gã cũng bị trừng phạt. Lê Tư không chấp nhận chuyện đó. Gã nhớ lại những gì đã học, gã lên kế hoạch.

Một năm sau, Nguyên Hỏa Đạo Sĩ quay lại xóm Nhà Lá, những gì ông thấy là sự tan hoang. Ông thấy Cả Su đang ngồi trong nhà, đau khổ, tóc bạc đi rất nhiều, mới hỏi chuyện, thì ra cô Huệ không vượt qua được kiếp nạn, đã hóa thành quỷ, Lê Tư trong lúc phong ấn cô Huệ lại thì đã gục chết bên dưới mộ. Nguyên Hỏa Đạo Sĩ vội xuống giếng xem, thấy quan tài của cô Huệ bám đầy rễ cây, giật mình quay ra sau thì bị Cả Su ở sau lưng đâm một dao xuyên qua ngực, Nguyên Hỏa gục lên nắp quan, lúc sắp chết mới phát hiện ra Lê Tư đã dùng Ngải Còng, hoán xác qua Cả Su, lừa gϊếŧ cả sư phụ mình, đoạt Thiết Bút, mục đích ban đầu là vậy thôi, ai ngờ cái thai bên trong chịu oán khí quá lớn, đã thoát ra ngoài ngay lúc ấy, Lê Tư buộc phải dùng Thiết Bút đóng chặt nó lại, ghim vào nắp quan, bằng không thì đã bị nó vật chết ngay tại chỗ.

Rốt cuộc gốc Ngải Còng mà Lê Tư nuôi, lại liên kết với thứ được sinh ra bên trong quan tài, chính là Hải Tang Tử.

Hải Tang Tử trong quan tài là phần linh hồn, Hải Tang Tử bên ngoài là thể xác, được sinh ra từ linh hồn của Hải Tang Tử trú ngụ trong cây bần trăm tuổi. Điều này làm Lê Tư bất ngờ, vì trong lúc phong ấn cái thai bằng Thiết Bút, một phần linh hồn bên trong, thông qua Thiết Bút, đã sống sót trong cây bần. Lê Tư định bụng sẽ nuôi đến khi lớn, để nhờ xuống mộ lấy Thiết Bút lên cho lão.

Tại sao lão cần Thiết Bút? Mục đích là để cân bằng Ngải Còng bên trong, lão cần một thứ ngọc thuần dương, tên là Xuyên Giang Thổ Long Ngọc. Từ một bản đồ cổ của sư phụ lão, lão biết có một cái bát hương Cổ Nhân ở gần sông Cổ Chiên, mộ thất có tên là Thiên Tướng Tiên Cung có viên ngọc. Chỉ cần nuốt ngọc, hai bên cân bằng, lão sẽ thực sự trở thành bất tử. Lão cần Thiết Bút để đi đến đó.

Rốt cuộc, lão đợi sáu mươi năm, mấy lần xuống giếng đều bị Thiết Bút ngăn lại, vì ngày xưa, khi lão găm vào, Thiết Bút như một nguồn năng lượng, cung cấp pháp lực cho cái thai bên trong, vô tình cái thai đó là Hải Tang Tử lại có liên kết với gốc ngải mà Lê Tư nuôi bây lâu, rốt cuộc Thiết Bút cũng áp chế luôn cả lão. Lão muốn bỏ đi cũng không được, vì Ngải Còng chưa đến lúc thích hợp để có thể có đầy đủ sức mạnh.

Năng lượng từ Thiết Bút dẫn dụ Con Hòm Khôn, kỳ thực là một con thằn lằn, vào quan sống, và nó lớn lên cùng với linh hồn của Hải Tang Tử suốt ngần ấy thời gian. Khi Hồng Quán vào mộ thất, Con Hòm Khôn tính đâu anh định gϊếŧ Hải Tang Tử thì tấn công, nhưng Hồng Quán tìm được cục đất kỳ lạ, nó sợ quá, chạy thoát ra ngoài, vừa ra khỏi giếng thì gặp một Hải Tang Tử khác, nó cứ tưởng rằng là con bé bên trong quan tài nên cõng con bé chui xuống lại dưới này, định là trốn lại vào quan.

Hải Tang Tử bên cạnh thầy Tư chỉ là phần xác ký sinh trong cây bần trăm tuổi, nó không thể biểu đạt đầy đủ suy nghĩ, vì bị thầy Tư ngăn cấm.

Kế hoạch ban đầu của thầy Tư là lão sẽ giữ Tư Lĩnh để uy hϊếp hai người là Hồng Quán và Phúc Nguyên, dùng truyền thuyết về Thiết Bút dẫn dụ họ xuống mộ thất, tại đây thầy Tư sẽ khống chế Hải Tang Tử, bất ngờ tấn công khi họ vừa rút Thiết Bút ra. Ai dè Hồng Quán nhìn ra được âm mưu đó, yêu cầu để Hải Tang Tử dẫn đường, Phúc Nguyên ở lại khống chế khiến thầy Tư không thể làm đúng kế hoạch, Hồng Quán còn đánh ngất Hải Tang Tử để đề phòng.

Hải Tang Tử bên ngoài cùng với Con Hòm Khôn chui vào mộ thất, dù Con Hòm Khôn không phân biệt được Hải Tang Tử phần xác và Hải Tang Tử phần hồn, nhưng nó vẫn biết rằng đó đều là người mà nó nuôi lớn. Nó đem cô bé xuống, tại đây, Hải Tang Tử phần xác được kết nối với đám rễ cây, vốn là của phần hồn, có lại ý thức, liền kể lại câu chuyện xa xưa cho Hồng Quán nghe, sau đó thì hai thực thể hòa vào làm một, trở lại là Hải Tang Tử. Cái xác bên trong quan tài, cả cô Huệ và đứa bé, đều rã thành tro bụi, phần tro của đứa bé thì nhập vào Hải Tang Tử, tạo ra một hình hài hết sức đặc biệt: một cái thai mang yêu khí, sinh ra trong quan tài, ngủ một giấc sáu mươi năm trong thân thể một con bé yêu tinh cây bần.

Hồng Quán lấy Thiết Bút, cõng Hải Tang Tử ra khỏi mộ thất, Con Hòm Khôn nhìn hai người rồi cúi đầu, nó chui lại vào quan, gục chết, số mạng nó đã đến hồi tận, chẳng thể làm khác được. Hồng Quán bỗng thấy thương cảm, một bên là con vật được tạo ra để trấn áp vong linh người khác mà lại sống có tình có nghĩa hơn con người như thầy Tư.

Vừa lúc đó, Phúc Nguyên đánh nhau với thầy Tư long trời lở đất, làm chấn động lan đến tận mộ thất bên dưới, Hồng Quán biết tình hình nguy cấp, liền cõng Hải Tang Tử lên rồi chạy lên trên. Vừa ra khỏi miệng giếng, Hải Tang Tử không quen dương khí, liền ngất đi. Hồng Quán đoán rằng đây là chuyện thường, vì trước giờ anh có bao giờ gặp thân thể đặc biệt như vầy đâu, vậy nên cứ để một hai ngày là sẽ quen. Hồng Quán cứ thế cõng con bé, chạy một mạch về, đến nơi thì hét lên cảnh báo Phúc Nguyên, chuyện về sau thì đã biết.

Phúc Nguyên nói: "Tư Lĩnh vẫn chưa tỉnh, làm sao đây? Với lại, Hải Tang Tử anh tính sao?"

Hồng Quán chậc lưỡi: "Hải Tang Tử đáng thương quá, chắc tôi sẽ đem theo, mặc dù hiện giờ nó đang rất yếu... Còn đệ tôi, chẳng biết nên làm gì bây giờ..."

"Tình hình đúng là lão Tư đã bỏ độc vào, nhưng không biết độc gì thì làm sao chữa?"

Bỗng nhiên Bảo An đứng dậy, tiến đến nhìn thẳng vào Hồng Quán, nó giơ chân trước bên phải ra, liếʍ mấy cái, sau đó kêu meo meo, hệt như đang muốn trình bày một cái gì đó. Hồng Quán quay sang nhìn Phúc Nguyên, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, Bảo An quay lại, nhảy lên đứng trên ngực của Tư Lĩnh, nó cắn vào cổ Tư Lĩnh, máu đen từ đó trào ra, chốc sau nó liếʍ sạch vết máu.

Hồng Quán và Phúc Nguyên đều biết Bảo An là con mèo đặc biệt có linh tính cao, cả hai vì thế im lặng xem nó sẽ làm gì. Bảo An liếʍ sạch máu ở cổ Tư Lĩnh xong thì nó dùng móng vuốt giữa của bàn chân trước bên phải, liếʍ sạch móng, sau đó đâm móng vào dưới ngực, hai bên nách, bẹn và hai bên hông Tư Lĩnh, mỗi nơi bị đâm, máu rỉ chừng mươi giọt thì ngưng. Bảo An lại liếʍ sạch chỗ máu đó, lúc này Tư Lĩnh trông đã hồng hào hơn. Bảo An ngưng liếʍ máu, nó dựng người dậy, bắt đầu nôn, đẩy một cục máu nhỏ chừng ngón út vào miệng Tư Lĩnh, Hồng Quán giật mình: "Không lẽ nó đang cho mạng mình cho Tư Lĩnh?"

Phúc Nguyên nói: "Con mèo có chín mạng, nhưng ít phách hơn người, tám mạng mèo bằng một mạng người, nhưng phách thì thiếu, mèo cho mạng xong rồi sẽ chết, cứ tưởng đây là truyền thuyết chứ?"

Bảo An bắt đầu run rẩy, nó liếʍ mấy cái vào má Tư Lĩnh, rồi lết từng bước đến kế bên Hải Tang Tử. Hồng Quán sực nhớ ra gì đó, nói: "Hay là... Hay là ghép mạng còn lại của nó vào Hải Tang Tử?"