Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tống Xác - Hành Hương

Chương 9: Xác tươi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thầy Tư trút ra từng hơi thở nặng nề, mặt lão cúi gằm khi dùng tay giật chiếc mền ra, để lộ bên trong là thứ quái dị: một cái cẳng chân ốm tong teo, như lấy giấy mỏng bọc quanh xương, trắng bệch, chân còn lại thì rễ cây quấn chặt, trông từ xa thì hệt như lấy lưới đánh cá quấn xung quanh. Rễ cây cắm vào cả chiếc ghế, hay nói chính xác hơn, chiếc ghế được tạo ra từ một đống rễ cây đan cài lại.

Phúc Nguyên cố kìm nén bất ngờ, nói: "Ngải Còng Chui? Thứ này đâu phải của Hành Gia, ông là ai?"

Thầy Tư ngẩng đầu lên nhìn Phúc Nguyên, từ đỉnh đầu đến yết hầu của lão như bị tách ra, bên trong dần dần hiện rõ hai bàn tay đang kéo da đầu lão sang hai bên, đôi mắt lão lồi hẳn, trắng hếu, miệng lão mấp máy: "Sắp chết rồi, hỏi nhiều làm gì?"

Phúc Nguyên hiểu ra thứ mình sắp đối đầu thuộc loại ghê gớm ra sao, liền lao đến không chần chừ, vung dao định cắt phăng đầu lão, thầy Tư trông thấy liền giật đám rễ cây, điều khiển mấy cái xác thối rữa như hình nhân thế mạng, hứng dùm lão một nhát chém cực mạnh, lưỡi dao trong tay Phúc Nguyên xé gió vυ"t lên một tiếng, hai cái xác đứt lìa nửa người, đầu lưỡi dao suýt chút đã chạm đến yết hầu của thầy Tư, lão tuy mắt đã lồi muốn rớt ra ngoài, nhưng đường dao này dường như nằm trong dự tính, lão nắm chặt hai tay vào ghế, ngả ra sau, lưng ghế lập tức mềm nhũn ra, kỳ thực phần lưng ghế toàn là dây leo, trong gang tấc giúp lão thoát được.

Phúc Nguyên lao đến chém một dao tận lực, thực ra chỉ là hành động nhất thời, chẳng có hậu chước trù bị, ai ngờ thầy Tư thoát được, lập tức anh tự khiến bản thân rơi vào tình thế khó xoay sở, dao đã phạt đứt được hai cái xác, nhưng vẫn còn mấy cái khác, chưa kể chém hết lực tay, lưỡi dao đã xuống thấp, đà chém vẫn còn, thầy Tư biết rằng thể nào trong tình huống này, Phúc Nguyên cũng sẽ chém bồi thêm mấy phát nữa, lão không thể để bản thân bị động, lập tức kéo rễ cây, giật đến mấy cái xác hôi hám, chúng ngoác mõm, giơ tay có móng nhọn hoắc, hai bên trái phải cùng lúc giáp công. Thầy Tư rống lên một tiếng như bò kêu, da đầu lão toác ra một mảng, hai bàn tay bên trong thoát hẳn ra ngoài, vươn dài, lão cúi đầu hướng bàn tay đó lao đến Phúc Nguyên. Tình thế vô cùng nguy khốn, ba hướng đều có hiểm nguy, Phúc Nguyên mặc dù có xoay dao chém ngược lên thì chẳng thể cứu được!

Tưởng như trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một quyết định sai lầm là sẽ mất mạng, Phúc Nguyên lại quyết đoán, không vung dao lên, mà cúi thấp người xuống tựa như ngồi, nhưng khi co gối thì phóng tới nhắm vào hướng bên phải của thầy Tư, dưới chân ghế, do ghế cao nên có thể chỗ đó rơi vào góc chậm chạp nhất mà thầy Tư xoay sở. Khi phóng, anh xoay thân một vòng từ trái sang phải, tay phải đang cầm dao theo đà xoay thì chém thẳng lên trên, tưởng như tay lão sắt đứt lìa, nhưng do lực yếu nên thầy Tư dễ dàng né tránh.

Cứ tưởng mục đích của Phúc Nguyên là như vậy, nhưng ai ngờ anh đã quan sát rất kỹ, nếu ban nãy nhảy lùi về sau thì đã dính thiên la địa võng của thầy Tư giăng sẵn, bên trên của hướng ấy là ba bốn con cương thi đã đu lơ lửng trên xà nhà sẵn, chỉ đợi Phúc Nguyên vừa lùi về là tấn công ngay. Phúc Nguyên biết không lui ra sau được, cũng khó mà chạy qua trái phải, vì chuyện cần làm hiện tại là phân tán được năng lực thầy Tư, anh chọn cách liều lĩnh là nhảy về hướng chân ghế, thầy Tư lo né tránh hai cánh tay vươn ra từ đầu thì Phúc Nguyên đã rơi đúng chỗ, một dao chém từ dưới lên, rạch vết thương rất sâu từ hông cho đến ngực của thầy Tư, lão rống lên vô cùng điên dại, làm cho mấy con cương thi chịu sự điều khiển từ lão cũng trơ ra bất động, nên chúng chẳng tấn công Tư Lĩnh để uy hϊếp Phúc Nguyên được.

Vết thương kia nhất định không thường, thầy Tư rống như thú hoang, hai tay bịt miệng vết thương, nhưng bên trong túa ra thứ dịch đen tanh hôi mùi cá chết, bắn tung tóe, cả căn nhà vì thế cũng chao đảo theo từng cơn kêu gào cũng lão.

Phúc Nguyên liền kéo Tư Lĩnh ra bên ngoài, Bảo An không còn gầm gừ nữa, nó dựng lông, đi chắn trước mặt Phúc Nguyên và Tư Lĩnh, tựa như đang bảo vệ cho hai người, tất cả cùng lùi dần ra ngoài sân.

Phúc Nguyên đặt Tư Lĩnh lên chỗ đất khô, vuốt Bảo An, nói: "Tao tin Tư Lĩnh nói rằng mày hiểu tiếng người là đúng! Mày ở bên cạnh chủ mày đi, tao sẽ giải quyết thằng ác ôn lừa gạt này!"

Bảo An kêu lên meo meo mấy tiếng rồi nhảy lên bụng Tư Lĩnh nằm. Phúc Nguyên chợt hiểu ra, chuyện không đơn giản là Bảo An nằm lên người Tư Lĩnh chỉ vì nó muốn gần chủ, mà kỳ thực là nó đang truyền dương khí, giữ ấm vùng bụng của Tư Lĩnh, tránh bị âm khí nhập tâm, thổ huyết mà chết. Bảo An hướng cặp mắt vô hồn nhìn về Phúc Nguyên, anh không tài nào hiểu được, Bảo An rốt cuộc là loại Mèo Mắt Lộn như thế nào mà lại có linh tính cao như vậy, không chừng nó đang tu thành yêu thú? Thật khó biết được.

Chuyện xảy ra nãy giờ thực ra là vô cùng nhanh chóng, Phúc Nguyên không kịp suy nghĩ gì thêm nữa thì tứ phía vang lên tiếng rên ư ử, chẳng gì khác ngoài mấy cái xác, chúng bò từ dưới đất lên, có vẻ chịu sự điều khiển của thầy Tư. Căn nhà phát ra tiếng động vô cùng lớn, tựa hồ như tất cả bàn ghế đều vụn vỡ, sắp sập đến nơi. Phúc Nguyên chửi thầm trong bụng: "Con mẹ nó, phen này đành chơi tới bến!"

Anh cởϊ áσ ra, lưng và ngực đều xăm vô số hình trông như ác quỷ, mỗi hình nằm trong một khung bát giác, giữa mỗi hình đều là những câu kinh văn tiếng Phạn. Phúc Nguyên rạch nhẹ vào lòng bàn tay, nhuốm chút máu vào lưỡi dao, sau đó thoa lên ngực và hông, miệng lầm bầm: "Cha thi cha tha kurawe itti cha mah bru ma vanna... Khai!"

Vừa dứt lời, lưng và ngực Phúc Nguyên đỏ ửng lên, việc ấy có vẻ đau đớn khiến mặt anh thoáng nhăn lại, mắt khép chặt, rồi khi mở ra, khuôn mặt anh đột ngột trở về trạng thái không còn cảm xúc gì cả, Phúc Nguyên hét lớn: "Dạ Xoa Tàn Diệt Vô Lượng!"

Câu Chú vừa dứt, xung quanh như rơi vào một không gian tối đen, hoàn toàn chẳng còn âm thanh gì khác, từ lưng Phúc Nguyên tỏa ra bốn phía một làn khói đen, tức thì nuốt chửng mọi vật. Hai tay Phúc Nguyên bắt bài Chú, ngón tay rời ra thì chắp tay lại, hai cánh tay nằm ngang, Phúc Nguyên lại hô lớn: "Sát!" Làn khói đen ấy lập tức rút trở về lưng Phúc Nguyên, xung quanh cảnh vật lại trở về bình thường, nhưng tiếng kêu rên ư ử đã không còn nữa, thay vào đó là một tiếng hét vang dậy, đám cương thi hóa thành tro bụi!

Phúc Nguyên thở lấy hơi, hai tay chắp trước ngực, hét lên thêm một lần nữa: "Thiên Đăng Ẩn Quang! Khai!"

Ánh sáng chói lóa bộc phát vô cùng dữ dội, tuy không lâu, nhưng mục đích của Phúc Nguyên là kiềm chế sự chuyển hóa của thầy Tư. Ai ngờ, sau đòn Thiên Đăng ấy, căn nhà đổ sụp xuống, giữa đống đổ nát sừng sững một bóng đen to lù lù, tròn nhẵn như khối thịt. Phúc Nguyên đang im lặng đợi động tĩnh tiếp theo thì khối thịt ấy mở ra một con mắt rất to, nhìn chòng chọc về hướng anh!

-0-

Hồng Quán tay vừa chạm Thiết Bút thì bị âm thanh động đậy trong quan làm cho có chút giật mình, vội rút tay về, lui qua một bên, đứng sát vào vách mộ thất mà thủ thế. Quan tài gỗ rung lên càng ngày càng mạnh, Hồng Quán nghe bên trong cục cựa, vẻ như có thứ gì đó bị đánh thức, đang muốn phá quan tài thoát ra khiến Hồng Quán vô cùng khó hiểu, chẳng phải áp mộ kiểu này rồi lại còn trấn yểm bằng Thiết Bút thì làm sao xác hóa cương thì khi chưa lấy Thiết Bút cho được?

Hồng Quán chưa biết nên làm gì tiếp theo thì cái quan tài lắc mạnh, xem chừng sắp rơi xuống, Hồng Quán bỗng kêu lên, với tay giật Thiết Bút, vì anh vừa nhớ ra thứ bên trong có thể là thứ gì, tay chạm lấy Thiết Bút cũng là lúc thứ bên trong giật mạnh, nắp quan bật tung, văng lên cao chừng cả thước rồi rơi qua một bên, bụi văng tung tóe...

Hồng Quán trút ra hơi thở nặng trịch, từ trong quan bốc lên một làn khói xanh rất đậm, một thứ gì đó vội bò ra ngay khi nắp quan vừa rời ra, nó quá nhanh khiến Hồng Quán không chắc rõ ràng thứ mình nhìn thấy có hình thù ra sao, chỉ có tên gọi của nó là anh đoán được: Con Hòm Khôn.

Quan tài từ xưa tới nay đều là vật mang âm tính vô cùng nặng, mặc dù là quan tài mới làm xong, chưa có người chết nào trong đấy, nhưng nhìn vào cũng đủ khiến người ta lạnh gáy nổi da gà, huống gì những loại quan được tạo ra chuyên biệt cho việc trấn yểm, áp mộ như vầy. Trong quan tài, hay còn gọi là hòm, mặc dù được làm kỹ lưỡng nhưng không phải không có con gì sống được. Không ít chuyện kể về khi bốc cốt gặp phải hàng đống cá trê trắng béo nục, sống trong quan tài từ khi còn là trứng, do ăn xác người lớn lên nên không chui ra được nữa, cứ thế sinh nở đầy ra, con này lại ăn con kia mà lớn, kinh dị là vậy nhưng rất hiếm khi gặp.

Con Hòm Khôn là từ của Hành Gia, ám chỉ những con vật kỳ quái được để vào bên trong quan tài dùng lúc áp mộ, chúng được nuôi bằng những nguyên lý phức tạp, có thể chỉ cần ngủ liên tục vẫn có thể to ra được, bảo vệ kẻ nào có ý định xâm phạm quan tài, suy cho cùng, Con Hòm Khôn cũng là một dạng Quan La Sát, chỉ là thay vì dùng cơ quan làm bẫy bằng gỗ, thì đây dùng thú độc làm bẫy chết người.

Con Hòm Khôn có muôn hình vạn trạng, đa phần đều rất cổ quái, kỳ dị, mang hình dáng lai tạp của hai ba loài gì đó, vì đều được nuôi bằng bùa đặc chế, rất khó giải thích cho tường tận.

Nắp quan rơi ra, làn khói bốc lên cao, thứ bên trong bò đi, lẩn vào bóng tối, mộ thất vang lên tiếng chân bò loạt xoạt, Hồng Quán trách thầm, biết vậy ban nãy cứ tranh thủ rút Thiết Bút ra thì giờ đã đỡ rối hơn. Nắp quan cách trước mặt hơn ba thước, Hồng Quán tay siết chặt dao, tay còn lại cầm đuốc, nhìn quanh một lượt, nếu thấy tình hình ổn sẽ lao đến giật lấy Thiết Bút, ai ngờ vừa nhìn lên trần thì suýt chút nữa đã giật mình vì sợ.

Con Hòm Khôn này co ro một góc trên trần, đầu như cá trê, thân rết, chân bám như thằn lằn. Nó có tám cái chân, mắt lồi, mỏ trề, nanh nhọn, lưỡi đỏ, thở ra làn khói xanh, nước dãi nhiểu nhão, trông qua thì biết chẳng có gì tốt đẹp nếu để nó đớp cho một cái. Hồng Quán vừa nhìn, con vật quái đản kia thấy con mồi đã phát hiện ra mình, cũng chẳng chần chừ, liền co giò, phóng thật mạnh đến, vồ một phát. Không gian mộ thất chỉ được soi sáng bởi bó đuốc, mờ tỏ khó đoán, Hồng Quán chỉ vừa thấy bóng con vật, còn chưa hết ngạc nhiên vì sự kỳ lạ của nó thì nó đã phóng đến vồ, Hồng Quán chỉ làm theo bản năng, tránh qua một bên, né được cú đớp ấy. Con Hòm Khôn to như con nghé, linh hoạt vô cùng, vừa đáp bằng hai chân trước, nó đã xoay đầu, dùng mấy chân sau tiếp tục định hướng Hồng Quán mà lao vào cắn tới tấp, dù anh có huơ đuốc thì nó cũng chẳng tỏ ra chút gì e sợ, hết cắn lại lấy đuôi như trăn đập tới tấp, móng tay sắc nhọn, cong vυ"t, tay nó vươn dài, kể cả móng ước chừng gần cả thước, cho nên Hồng Quán chống trả trong không gian nhỏ như mộ thất này có phần khó khăn.

Hồng Quán lui thế nào không biết, vô tình vấp phải cái xác khô, ngã ra, cứ nghĩ trong đầu rằng phen này coi như tận số, nhắm mắt chịu đựng cú đớp của Con Hòm Khôn, ai dè nó khựng lại, khịt khịt mũi, kêu ré ré mấy tiếng rồi há to cái miệng, gào vào mặt Hồng Quán, bò tới bò lui, trông như đang sợ hãi thứ gì đó mà không dám tiến đến. Hồng Quán lập tức ngồi dậy, vừa nhìn thấy thì liền hiểu được, Con Hòm Khôn này sợ thứ gì đó ở đây chăng? Khi nãy, lúc nắp quan vừa mở ra, nó cũng đã lập tức phóng lên trên trần, có cái gì ở gần quan tài đã làm nó sợ đến vậy? Không khó để Hồng Quán đoán biết được, Con Hòm Khôn sợ hoặc là cái xác này, hoặc là thứ cái xác này có.

Hồng Quán loại trừ trường hợp Con Hòm Khôn sợ cái xác. Vì nếu nó sợ cái xác, điều đó nghĩa là nó từng là thú nuôi của ông ta, nhưng nếu là thú nuôi thì sẽ không có chuyện nó khựng lại, chỉ vì anh đang té cạnh bên cái xác khô.

Vạn vật thế gian đều không tránh khỏi quy luật sinh khắc chế hóa, nếu như vị đạo trưởng Hành Gia ngày xưa từng trấn yểm Con Hòm Khôn này vào quan để áp mộ, nghĩa là ông đã biết được điểm yếu của thứ này, Hồng Quán suy ra có thứ gì đó từ cái xác khô có thể khống chế Con Hòm Khôn. Thứ ấy, biết đâu được lại nằm trong túi vải kia? Hồng Quán thận trọng, mắt vẫn hướng về Con Hòm Khôn, tay thì lần mò trong túi vải, ngoài mấy thứ đồ lặt vặt dùng để mở quan, đυ.c tường, cắt khóa của Hành Gia, Hồng Quán mò thấy một thứ như cục đất, lấy ra xem thì quả là cục đất khô, có màu vàng sậm như nghệ, đưa mũi lại gần thì nghe mùi như lưu huỳnh. Hồng Quán thử cạo lấy ít bột từ nó ra, khi ấy mùi nồng hơn một chút, Con Hòm Khôn lúc này gào rú như điên dại, bò lui về một góc, thì ra nó sợ mùi từ cục đất này.

Hồng Quán đã rõ, liền cắm cây đuốc xuống, lấy tay cầm cục đất, tay kia cầm dao, tiến đến gần Con Hòm Khôn khiến nó l*иg lên, phát ra một tràng điếc tai những tiếng réc réc. Hồng Quán không dám ép nó vào đường cùng, vì sợ nó sẽ liều mạng quật lại, khi ấy lại lành ít dữ nhiều. Hồng Quán suy nghĩ, dù gì Con Hòm Khôn là những con vật chỉ chuyên sống trong quan tài, dùng để trấn yểm, có ra ngoài cũng chẳng sống được là bao, nên có ý định không gϊếŧ nó. Anh rút tay lại, Con Hòm Khôn nhận ra có đường thoát, nó gào lên một cái rồi cúi đầu rụt cổ, phóng một mạch, chạy ra khỏi mộ thất, thoắt cái đã mất dạng.

Hồng Quán gỡ ra một mẩu đất nhỏ, bỏ vào túi áo, phần còn lại thì nhét vào túi vải của mình. Anh không biết rõ thứ đất kỳ lạ này là gì, nó cứng chắc hơn đất rất nhiều, nhưng không như đá.

Hồng Quán sực nhớ lại, nãy giờ đã gần hai khắc, thời gian hành động sắp hết, vội chạy đến bên quan tài, một tay nắm chặt Thiết Bút định kéo mạnh thì vướng, do nắp quan cũng rơi sấp xuống, nên Hồng Quán phải lật nắp quan lên mới biết thứ gì đã khiến Thiết Bút không rút ra được. Ai ngờ vừa lật mặt dưới lên, Hồng Quán liền giật mình, vội đưa mắt vào thứ bên trong quan tài.

Bên trong quan tài là hai cái xác, một của người con gái tuổi chừng mười tám mười chín, da thịt vẫn còn hồng hào vô cùng, tựa như chỉ mới chết mà thôi. Cô ta mặc áo lụa trắng, tóc xõa dài, được chải cẩn thận qua hai vai, môi đỏ, cổ đeo kiềng đồng, hai tay chắp trước ngực. Phần thân dưới, bộ quần áo lụa trắng ố loang lổ vết máu đã đen đi, thứ nằm phần bên dưới khiến Hồng Quán không khỏi kinh ngạc, lập tức rút dao chặt đứt thứ đang quấn chặt Thiết Bút.

Bỗng nhiên, từ ngoài cửa thông đạo, Hồng Quán nghe một tiếng rít lạnh người...

-0-

Đã gần ba khắc kể từ khi Hồng Quán đi xuống giếng, Phúc Nguyên cầm cự với thầy Tư chừng ấy thời gian mà tưởng chừng cả năm trời. Anh dư sức biết được dưới giếng cũng không ít hiểm nguy đang đợi Hồng Quán, nhiệm vụ mỗi người đều đã được phân chia, cứ theo vậy mà làm, hiện giờ Phúc Nguyên cần phải cầm chân lão, trong khi Hồng Quán lấy Thiết Bút, diệt áp mộ nếu có.

Thứ quấn xung quanh chân thầy Tư cũng chính là thứ đã làm lão biến đổi thành một con quái vật. Lại kể lúc căn nhà sập xuống, Phúc Nguyên chỉ cần hít thở thôi cũng đã thấy không gian ngập mùi nguy hiểm. Sau hai đòn đánh chấn động ban nãy, cơ bản ma quỷ trong khu vực này đã suy yếu đi rất nhiều, vậy nên thứ hiện giờ có thể làm khó Phúc Nguyên, chỉ là lão thầy Tư với độc chiêu Ngải Còng, loại ngải tà ác, có quyền năng thay hình đổi dạng, giúp kẻ dùng ngải có được cả sức mạnh và sức sống mãnh liệt, khó bị gϊếŧ. Nói về Ngải Còng vô cùng dông dài phức tạp, lại chia ra Bắc phái Nam phái, Còng Miến Điện hay Còng Nam Vang, Còng Đực hay Còng Cái, có lẽ khi thuận tiện khác sẽ bàn đến.

Thầy Tư dùng Ngải Còng, đến đúng thời điểm khi ngải sắp bị suy yếu, liền dẫn dụ Hồng Quán và Phúc Nguyên vào bẫy hòng giúp lão một chuyện gì đó, thực hư chuyện lấy Thiết Bút còn quá nhiều mờ ám chưa thể tỏ tường được, nên Phúc Nguyên đành đợi Hồng Quán trở về mới biết được. Thầy Tư hóa thành nhục thể, tròn, to như hai con bò, vỏ bên ngoài có màu xám tro, chính giữa có con mắt rất to, mở ra trừng trừng nhìn Phúc Nguyên. Thứ nhục thể kỳ quái đó không có miệng, hai bên mắt lần lượt mọc ra mỗi bên tám cái tay, ốm trơ xương, mười sáu cánh tay chống đỡ cái trứng thịt, mắt nó chớp chớp, nhìn vào chỉ thấy sự thù hận lấp đầy trong đó.

Phúc Nguyên biết được mỗi quá trình biến đổi của Ngải Còng đều đưa vật chủ trở về hình dạng quả trứng, rồi lại tái sinh ra một cơ thể mới, cơ thể mới chui ra khỏi vỏ trứng thịt, chỉ trong khoảnh khắc là sẽ cứng da cứng thịt, sức mạnh vượt trội. Có thể nói lúc này, thầy Tư vừa mạnh nhất nhưng cũng vừa yếu nhất. Mạnh nhất là vì quả trứng rất khó xuyên thủng, yếu nhất là vì hiện giờ tà thuật nó có thể dùng không nhiều.

Quả trứng thịt hầu như không di chuyển nhiều, Phúc Nguyên tấn công bằng nhiều đòn thế kết hợp, có ra sao đi chăng nữa, cái trứng ấy cũng đứng im một chỗ, hoặc di chuyển qua lại, hoặc đỡ, gạt, chẳng có khoảng trống tấn công.

Phúc Nguyên thi triển hơn mười bài Chú, kể cả những cấp Chú cao nhất như Toàn Sát, Khai Sát, Đản Sát, chỉ làm vỏ trứng hư hoại chút ít, nhưng dường như nó không chịu tổn hại gì đáng kể.

Đột nhiên trăng trở nên sáng tỏ lạ thường, trời đang đêm âm u, bỗng được soi bởi ánh sáng dịu nhẹ, gió ngừng bặt, không còn tiếng lá cây xào xạc, mấy cái đèn l*иg cũng không còn đong đưa qua lại, không gian hệt như lúc Phúc Nguyên thi triển Dạ Xoa Tàn Diệt Vô Lượng. Phúc Nguyên nghĩ thầm: "Hỏng rồi, thứ này sắp biến đổi, phải nhanh lên mới được!" Vừa nghĩ vậy, Phúc Nguyên vận Chú Thiên Thủ Quan Âm Công, tụ hết pháp khí vào lòng bàn tay, định sẽ tung một chưởng xem coi có xuyên qua được vỏ trứng thịt hay không, tay còn lại sẽ vung dao chém thật mạnh, ra sao thì ra. Anh chạy đến, lấy đà, hô: "Sát!" một tiếng đầy uy dũng, lưỡi dao vung lên xé gió, tưởng như có thể chặt đứt lìa cây gỗ cứng, mười sáu cánh tay của trứng thịt hành động bỗng trở nên chậm chạp, bị phạt đứt lìa hết mấy cái, lưỡi dao chạm vào vỏ trứng nghe "keng" một tiếng!

Phúc Nguyên sững người. Vỏ trứng thịt nứt ra những đường kỳ dị, bên trong lóe lên ánh sáng màu xanh lá nhạt, lạnh lẽo ma quái vô cùng, trong khoảnh khắc Phúc Nguyên phân tâm bởi ánh sáng ấy, một cánh tay trong vỏ trứng tung một chưởng ra, Phúc Nguyên chỉ kịp rút dao đỡ, khiến lưỡi dao bị cong qua một bên, bản thân anh thì bị văng ra mấy thước.

Bảo An có vẻ mệt mỏi, nhưng dường như nó cũng hiểu được tình cảnh nguy khốn hiện giờ nên cứ gào lên liên hồi. Vỏ trứng nứt dần, với ra một cánh tay và cái đầu thầy Tư, nhưng trông trẻ hơn. Ngũ quan còn lộn xộn, mắt lồi, to, miệng méo xệch, nhưng dần dần chúng mới trở về vị trí, lão rên hừ hừ: "Có vẻ thằng ngu Hồng Quán đã lấy được Thiết Bút, chắc đã bỏ mạng dưới đó rồi..."

Thầy Tư chưa nói xong thì từ vườn chuối vυ"t lên tiếng kim loại xé gió bay đến. Thầy Tư hoảng hồn dùng tay đỡ thì bị gãy xương, kêu răng rắc, thứ kim loại ấy vừa bay đến làm thầy Tư trọng thương, dường như có thứ gì đó giật mạnh, làm nó quay ngược trở lại nơi xuất phát, hướng đằng ấy có người đang chạy đến, không ai khác chính là Hồng Quán, trên lưng đang cõng Hải Tang Tử.

Hồng Quán hét lớn: "Phúc Nguyên, cẩn thận, Ngải Còng của hắn có thể hoán xác! Hắn muốn dùng chúng ta để đi bốc bát hương cái mộ ở sông Cổ Chiên đó!"

Phúc Nguyên giật mình, thầy Tư cũng muốn vào Thiên Tướng Tiên Cung hay sao? Vừa nghĩ như vậy, thầy Tư liền nhảy xổ đến trước Phúc Nguyên.
« Chương TrướcChương Tiếp »