Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tra Cái Kia Vạn Nhân Mê

Chương 13: Trả thù

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong trí nhớ Tiêu Sơ vĩnh viễn là một bộ dáng vân đạm phong khinh, dường như thế gian này không có gì khiến hắn kinh ngạc, cũng không có gì ngoài nữ chủ có thể lọt vào mắt hắn. Đối bất luận cái gì đều không có dục niệm, có đôi khi so với Vân Hàn càng có bộ dáng cao tăng thanh tịnh, là kẻ lãnh tâm lãnh tính chân chính.

Lúc đầu Trần Sinh thực chán ghét hắn, cũng có thể nói thời điểm ban đầu ai y cũng chán ghét. Y cũng biết chính mình cùng Tiêu Sơ rất giống nhau, ban đầu trong lòng trừ bỏ đại tiểu thư của Hàn Dương sơn trang kia thì cái gì cũng không có…. Cho nên, lúc trước cùng Tiêu Sơ nói tính cách y không tốt không phải nói dối mà là sự thật.

Y từng có một mặt vô cùng cố chấp, cũng có thời điểm đối chọi gay gắt với người khác, chẳng qua so với họ y có đủ bình tĩnh, mặc kệ trong tay cầm đao hay không, đao này lại chĩa về phía ai, trừ khi y nói ra nếu không sẽ không có ai nhìn ra manh mối. Có vài người bị y tính kế còn không biết vì sao, không biết y hạ độc thủ. Mà y thì đứng một bên nhìn, nhìn diện mạo chân thực của từng người.

Bất quá y cũng biết mấy cái thủ đoạn đó bị Tiêu Sơ nhìn thấu, cho nên có một đoạn thời gian Tiêu Sơ dùng hàng loạt những biện pháp bất đồng xử lý y. Phàm là đồ vật nữ chủ tằng y Tiêu Sơ đều muốn tranh đoạt chút.

Nhưng Trần Sinh căn bản không quan tâm nữ chủ cho y thứ gì.

Trần Sinh còn nhớ rõ, có một năm nữ chủ đột phá, Tiêu Sơ vẫn luôn bồi ở bên cạnh, hai người cùng nhau đơn độc ở chung sáu mươi tư ngày. Sau khi ra ngoài nữ chủ đối Tiêu Sơ phá lệ bất đồng, mặc kệ kiếm được đồ tốt gì đều không thiếu một phần của hắn.

Trần Sinh thích ăn hoa quả, nữ chủ biết điều này, mặc kệ đi nơi nào cũng mang về không ít các loại hoa quả khác nhau. Trong đó Trần Sinh thích nhất chính là nguyệt hồ Xích Phong quả, nhưng Xích Phong quả trân quý, trăm năm mới ra quả một lần. Nữ chủ mang về chỉ để Trần Sinh ăn, nhưng từ năm ấy về sau, Trần Sinh không còn độc chiếm được nữa, thậm chí Tiêu Sơ muốn y liền không có mà ăn.

Cũng là từ khi ấy mọi người nhìn ra một việc. Trần Sinh có thể là người nữ chủ không thể buông xuống, nhưng không thể buông không đồng nghĩa với sủng ái nhất,

Đồ vật đưa cho Trần Sinh chỉ có Tiêu Sơ mới có thể lấy đi.

So sánh này khiến mọi sự sáng tỏ hơn rất nhiều, cũng thành công đánh vỡ giấc mộng của Trần Sinh.

Trần Sinh cũng có những khi mơ mộng, cũng muốn cùng nữ chủ hảo hảo bên nhau. Nhưng đây cũng chỉ là chút ý niệm xuất hiện trong giây phút ngắn ngủi, hắn thực mau liền tỉnh táo lại, sau đó liền cảm thấy bản thân may mắn, may mắn bản thân đủ lý trí không bước vào bẫy rập của nữ chủ.

Nữ chủ thực sự quá tra, có thể nói là một cái điều hòa di động, đối ai cũng tốt. Trần Sinh đôi khi nhìn không thấu nàng rốt cuộc có hiểu cái gì là yêu, cái gì là thích hay không. Hắn cũng rất muốn biết nữ chủ định đối đãi với đám người trong hậu cung này của nàng như thế nào.

Nhưng dù sao thì Trần Sinh cũng phải thừa nhận rằng nữ chủ là cao nhân bắt cá nhiều tay, nuôi cả một ao, câu con nào cắn câu con đấy, chưa từng thất thủ.

Mà Tiêu Sơ…. Trần Sinh nhớ đến trước khi chết y nói một câu “Không cần xen vào chuyện của y”, hắn đối Tiêu Sơ thực sự không sinh nổi chút cảm xúc yêu thích. Nhưng Trần Sinh tự nhận bản thân là quân tử, vô luận bản thân cùng Tiêu Sơ có ân oán gì cũng sẽ không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Ngay cả khi lúc này Tiêu Sơ nằm ở trong tay hắn—-

“Ngươi đem tượng đất ngâm trong nước làm cái gì?”

Quách Tề Hữu tới tìm Trần Sinh, thấy hắn ngồi trước bàn, vẻ mặt vô hỉ vô bi, đôi tay nhúng vào thau đồng.

Nhưng hiện tại đã là giờ nào rồi, bây giờ mới rửa mặt có chút muộn đi.

Ôm bụng nghi ngờ, Quách Tề Hữu đi đến bên người Trần Sinh, phát hiện Trần Sinh đang nhấn chìm một búp bê bằng bùn trong nước.

Quách Tề Hữu chỉ vào tượng đất nói: “Sẽ không ngâm hỏng chứ?”

“Ân?” Trần Sinh ngẩng đầu, trấn kinh hỏi: “Sẽ hư sao?” Hắn nhìn nước có chút đυ.c, thở ngắn than dài mà nói: “Thật đúng là sẽ hư a, kia— vẫn là đừng ngâm.”

“….” Quách Tề Hữu không hiểu hắn đang nháo cái gì. Không biết thế nào mà y thấy tượng đất trong tay hắn có chút đáng thương.

Y nói: “Đừng động vào tượng đất, ngươi có tính toán gì không?”

Trần Sinh nghĩ nghĩ, hỏi: “Ngươi có phải hay không rất ít khi xuống núi?”

Quách Tề Hữu ngoan ngoãn gật gật đầu.

Trần Sinh lại nói: “Ngươi có nghĩ ra ngoài nhìn một cái.”

Quách Tề Hữu quyết đoán mà nói: “Chưa từng nghĩ đến.”

“Vì sao? Vọng Kinh này vô cùng náo nhiệt, ăn chơi loại nào cũng có, thuyết thư đàn hát cũng không thiếu.” Trần Sinh nói xong kéo tay áo Quách Tề Hữu, dụ y: “Ngươi không định đi xem à?”

Quách Tề Hữu nghĩ nghĩ, xác thực có điểm tò mò, nhưng y không muốn Trần Sinh nhìn ra y có hứng thú, liền ra vẻ mà nói: “Xem mặt mũi ngươi cầu xin ta, ta liền đáp ứng vậy.”

Y nói lời này thái độ kiêu ngạo, nhưng khi ra cửa lại nhút nhát, đi theo sát Trần Sinh kêu hắn đi chậm chút.

Trong thành nhiều người, hàng rong không đâu không có, Quách Tề Hữu xem đến hoa cả mắt. Chốc lát nhìn đồ chơi làm bằng đường, tý lại đứng nghe người kể chuyện, còn muốn đi xem son phấn lạ mắt, muốn ăn lại ngượng không dám nói. Một đôi mắt tròn ngơ ngác mà nhìn Trần Sinh trong chốc lát, rốt cuộc nhận được một cây hồ lô đường, cảm thấy mỹ mãn mà đi theo sau Trần Sinh.

“Sinh hoạt của thường nhân các ngươi cũng rất thú vị.”

Ăn xong một viên hồ lô chua chua ngọt ngọt, Quách Tề Hữu ở sau lưng Trần Sinh nhỏ giọng nói một câu: “Này thật đúng là náo nhiệt, cùng Tiểu Thánh Phong hoàn toàn bất đồng, Tiểu Thánh Phong quá an tĩnh, sư huynh sư tỷ không ai thích nói giỡn, quanh năm suốt tháng rất ít thời điểm náo nhiệt như vậy.”

Trần Sinh nghe y nói vậy bước chân liền chậm lại, nhắc tay tùy ý chỉ một hướng, hỏi: “Ngươi xem nơi náo nhiệt có tốt không?”

“Như thế nào không tốt?”

Trần Sinh quay đầu lại liếc mắt nhìn Quách Tề Hữu, “Ngươi hiện tại cảm thấy tốt, nhưng ngươi nhìn thấy cũng chỉ là khung cảnh náo nhiệt.” Nói xong hắn xoay người, đi phía trước Quách Tề Hữu, nhìn mọi người mua bán đứt giỡn nói cười. Phồn hoa náo nhiệt trong mắt hắn bất quá chỉ là một vở kịch, cuối cùng chỉ nói một câu: “Mà tốt cùng không tốt chỉ có chính họ biết.”

“Như thế nào, bọn họ sống không được vui sao?” Quách Tề Hữu đi lên, nhìn cảnh tượng náo nhiệt bốn phía tựa hồ không quá lý giải ý tứ của Trần Sinh, “Nhưng bọn họ cười đến thật vui vẻ a? Hơn nữa các sư huynh đều nói, thế gian mấy năm nay đời sống tốt hơn trước không ít, chẳng lẽ bọn họ gạt ta?”

“Tốt xấu ra sao, hơn kém thế nào dựa vào đâu mà tính,” Trần Sinh nhìn nữ nhân ngồi một bên cõng theo một hài đồng nhỏ gầy, thấy vẻ ngoài nàng tiều tụy hốc hác, trong lòng cảm khái: “Nếu là muốn so, khẳng định so với mấy năm trước đây tốt hơn một ít.”

Nói tới đây, Trần Sinh dựa lại gần Quách Tề Hữu, thấp giọng nói: “Rốt cuộc tiên đế lúc tuổi già hoa mắt ù tai, trước dùng Hữu Tướng sau sủng Lý Thị, hai người này, một kẻ bóc lột bá tánh đút túi riêng, một người sống sa hoa lãng phí, hống tiên đế xây đình đài lầu các, thu thập ngọc châu, đào rỗng quốc khố, như thế mà bá tánh còn có thể sống tốt mới lạ.”

Trần Sinh dừng chút lại nói tiếp: “Tình thế mấy năm đó đừng nói bá tánh, chính là người quyền cao chức trọng sống cũng không yên ổn. Khi đó suýt nữa thiên hạ đại loạn, nếu không phải Thái Hậu thân tộc thế đại (nhà mẹ đẻ quyền cao chức trọng lại giàu có), gϊếŧ Quý Phi trừ nịnh thần, hiện tại kẻ đứng đầu thiên hạ là ai khó mà nói trước.”

“Bất quá xem xét cẩn thận thì mấy năm trước cũng từng có một đoạn thời gian tốt đẹp, nhưng hôm nay phía nam xắt đầu đánh giặc, quốc khố cũng không đầy, cuộc sống dân chúng hiển nhiên không được dễ chịu lắm.”

“Ngươi chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài chứ không thấy được cái khổ của bá tánh. Trong mắt ngươi nơi đây chỉ toàn ồn ào náo nhiệt, đối với bọn họ lại là sinh kế. Bất quá nếu muốn sống, hiển nhiên phải trả một cái giá tương xứng, thế nhân đều là như thế.”

“Kia… Hoàng Đế không thể không đánh giặc sao?”

Nghe thấy vậy Trần Sinh như suy tư mà nhìn Quách Tề Hữu, nói: “Hoàng Thượng quả thực không muốn đánh, nhưng Thái Hậu muốn, Hoàng Thượng cũng chỉ có thể muốn.”

“Có ý gì?”

Trần Sinh ghé vào bên tai hắn nói: “Hoàng Đế sở dĩ là Hoàng Đế, vì Thái Hậu muốn hắn là Hoàng Đế. Thiên hạ này là thiên hạ của Thái Hậu, không phải của Hoàng Đế. Hiện giờ trong triều hầu như đều là người của Thái Hậu, binh mã được Thái Úy nắm trong tay, hoàng thân quốc thích lại có quan hệ thân thiết với Trưởng Công Chúa, một trong ba người này lời nói của ai so với Hoàng Đế càng có trọng lượng hơn.”

“Cho nên nói… Thiên hạ hiện tại người có quyền nhất không phải Thiên Tử?”

“Không phải, là Thái Hậu, Thái Úy, Trưởng Công Chúa,” Trần Sinh dứt khoát nói toạc ra với Quách Tề Hữu, “Cho nên ngươi đừng có mà đắc tội Ninh Huy, người Tiểu Thánh Phong không sợ hoàng thất, nhưng hoàng thất cũng không sợ Tiểu Thánh Phong ngươi. Số lượng tu sĩ dù sao cũng không so lại phàm nhân. Con kiến tuy nhỏ, nhưng cũng chịu không thấu số lượng đông đảo, tốt nhất không cần tự mình đi tìm phiền toái, cầu cái bình an không việc gì liền hảo.”

Hai người nói nói, đi tới một tòa tửu lâu, Trần Sinh thấy được, vỗ vỗ bả vai Quách Tề Hữu , nói: “Vào đi, ta mời ngươi uống rượu.”

Quách Tề Hữu ngẩng đầu, “Vạn Lai Hương?”

Y không biết Vạn Lai Hương là nơi nào, tới trước cửa liền thành thật theo Trần Sinh đi vào. Chờ đến khi thấy khung cảnh bốn phía, mặt bỗng ửng đỏ, khẩn trương mà hô một tiếng: “Họ Trần ngươi đây là có ý gì?”

—End—
« Chương TrướcChương Tiếp »