Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tra Cái Kia Vạn Nhân Mê

Chương 8: Lật xe

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người từng trọng sinh giống nhau đều không nhắc tới chuyện trọng sinh, sợ người khác biết được sẽ kéo đến phiền toái.

Mà lo lắng này không phải không có lý do.

Trần Sinh vốn cũng không muốn đề cập đến truyện hắn trọng sinh, nhưng tình huống hôm nay của hắn cùng thường nhân bất đồng, hắn không đề cập tới mạng nhỏ liền không còn.

Nếu mạng không còn, bảo mật hay không bảo mật còn gì quan trọng sao?

Đây là một nước cờ hiểm.

Lúc này nữ chủ có chiếc sừng nhỏ mọc trên đầu.

Bất quá đừng hiểu lầm, hắn từ trước đến nay không thích đoạt thứ người khác yêu thích. Hắn cũng biết Tiêu Sơ sẽ không tin, dù sao mọi người đều đang ở trong truyện ngôn tình, lại còn là thanh thủy văn. Bên trong chỉ có thẳng nam cùng thẳng nam. Hắn hồ ngôn loạn ngữ chẳng qua là muốn thoát thân thôi.

Hắn cùng Tiêu Sơ cũng được coi là người quen cũ, nhiều năm ở chung, dù hắn nhìn không thấu Tiêu Sơ, cũng không thể nói hắn hoàn toàn không hiểu biết.

Tiêu Sơ là một quái nhân, nhưng tính tình cổ quái của hắn có đôi khi sẽ bị Trần Sinh lợi dụng.

Liền giống như hiện tại–

“Nga.”

Không lộ ra bất kỳ biểu tình kinh ngạc gì, Tiêu Sơ gật đầu một cái, trấn định tự nhiên mà kiếm chỗ ngồi xuống, kiên nhẫn hỏi: “Nói như vậy… Ngươi đây là chết đi rồi sống lại?”

Trần Sinh chớp chớp mắt, “Đúng vậy.’

Quả nhiên, so với việc sau này họ ở bên nhau, Tiêu Sơ càng để ý Vãng Sinh Đạo.

Tiêu Sơ lại hỏi: ‘Ngươi nếu biết Vãng Sinh Đạo thì hẳn cũng biết Vãng Sinh Đạo chỉ có thể khiến người sống lại trước một ngày. Nhưng ta nghe cách ngươi nói, ngươi hiện tại trở về không chỉ một ngày.”

Trần Sinh tiếp được thực tự nhiên: “Cho nên ta cũng không rõ rốt cuộc ngươi đây là thành công hay thất bại, hoặc trò giỏi hơn thầy.” Hắn nói xong câu này kỳ quái mà nhìn nhìn Tiêu Sơ, “Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ nghi ngờ.”

“Nghi ngờ cái gì?”

“Nghi ta nói dối. Ta đều nghĩ kỹ rồi, nếu ngươi nghi ngờ, ta sẽ nói ra ngươi thích ăn gì, trên người ngươi nơi nào có vết sẹo, nói một ít chuyện chỉ ngươi biết. Ta suy nghĩ rất nhiều nhưng không nghĩ đến ngươi một câu cũng không hỏi.”Trần Sinh nói đến chính mình đều có chút mờ mịt, “Chẳng lẽ trong lòng ngươi một chút nghi ngờ cũng không có?”

“Ta nên nghi ngờ cái gì?” Tiêu Sơ không chút hứng thú mà nói: “Nếu ta hoài nghi ngươi, ta lại nên hỏi ngươi thế nào? Hỏi… Nếu ngươi cùng ta dây dưa không rõ, vì cái gì vừa rồi nhìn thấy ta hoảng loạn như thế, còn làm bộ không quen biết ta.”

“Bởi vì ta không hy vọng đời này sẽ quen biết ngươi. Nếu không phải ngươi muốn gϊếŧ ta, chúng ta quen biết chuyện này có đánh chết ta cũng không nói.”

(Thật không biết bị đánh chết với bị gϊếŧ chết khác nhau chỗ nào :)))

“Kia…” Tiêu Sơ nghĩ nghĩ: “Hiện tại ai ai cũng biết thủ tọa Tiểu Thánh Phong chung tình với ngươi. Nhìn dáng vẻ của ngươi tám phần cũng biết ta thích thủ tọa, như thế tính ra ta với ngươi sao lại thế này? Chẳng lẽ là ta vì yêu sinh hận, hoành đao đoạt ái?” Tiêu Sơ nhìn hắn, một đôi mắt xinh đẹp kim sắc không mang theo bất luận cảm xúc gì, “Nhưng đây không giống như chuyện ta sẽ làm.”

Trần Sinh khách quan mà nói: “Ngươi xác thực không có làm chuyện ti tiện như hoành đao đoạt ái. Lại nói dù ngươi muốn cướp thì cũng cướp không lại Khúc Thanh Trì, ta cũng không có nhan sắc họa thủy để ngươi với Khúc Thanh Trì cùng tranh đoạt.”

“Lại nói… Ta với ngươi ở bên nhau đều là ngoài ý muốn,” Trần Sinh thở dài, “Đời trước ngươi tới tìm ta là năm ngày sau, đến rồi cái gì cũng chưa làm chỉ nhìn nhìn liền rời đi. Ngươi đi không bao lâu Khúc Thanh Trì tới, nàng mang ta đi, lúc sau lại chê ta tính tình không tốt, coi thường ta, đem ta ném ở một bên mặc kệ không hỏi. Ta liền sinh khí đi tới chỗ ngươi ở, chuyện xảy ra cùng với ngươi nói ra rất dài, nói tóm lại là an ủi lẫn nhau. Ngươi cũng không thích ta, ta cũng không thích ngươi.”

“Kỳ thật ngươi trong lòng rõ ràng, nếu ngươi thích ta, ta sẽ không chết dưới kiếm Hàn Thành, sau khi ta chết ngươi cũng sẽ không lấy thi thể của ta tu luyện Vãng Sinh Đạo.” Trần Sinh cũng không đem quan hệ của mình cùng Tiêu Sơ nói đến thân mật, hắn đem mối quan hệ này trở thành quan hệ bạn giường không có tình cảm. Như vậy nghe có vẻ đáng tin một chút.

Cùng Tiêu Sơ nói chuyện yêu đương cũng không thực tế, Tiêu Sơ sẽ không tin mình sẽ thích thượng một nam nhân, cũng không tin mình sẽ thích ai ngoài Khúc Thanh Trì. Nhưng tìm bạn giường thì không nhất định, Tiêu Sơ không thích cô độc, hắn thích ở một mình, nên thường xuyên tìm nô bộc an tĩnh hiểu chuyện bồi bên người, điểm này Trần Sinh biết rõ.

Lời nói dối nửa thật nửa giả đem tương lai xáo trộn.

Khẩu quyết nói dối này vẫn là do Tiêu Sơ dạy cho Trần Sinh.

Trần Sinh mỗi khi nghĩ đến lại thở dài một tiếng.

Tiêu Sơ lại hỏi: “Chuyện tu luyện Vãng Sinh Đạo là ta nói cho ngươi?”

“Không phải, là Khúc Thanh Trì nói cho ta.”

“Nga”, Tiêu Sơ gật gật đầu, không chút phẫn hận khi bị phản bội. Hắn nghe Trần Sinh nói thế cũng không tức giận, cũng không hối hận. Dường như những lời Trần Sinh vừa nói hắn không chút để ý, như hắn đang nghe chuyện xưa của người khác.

Chờ Trần Sinh nói xong, Tiêu Sơ ngược lại rất bình tĩnh hỏi Trần Sinh: “Chuyện ngươi muốn ta hỏi hẳn là chuyện này đi?”

Trần Sinh sửng sốt, hắn nhìn biểu tình Tiêu Sơ, nói: “Ngươi tựa hồ một chút cũng không kinh ngạc, một chút cũng không thèm để ý.”

Tiêu Sơ ngữ khí bình tĩnh, thái độ đạm nhiên, như hắn thực sự không để ý đến cuộc đối thoại vừa rồi. Bộ dáng của hắn tựa như những vấn đề hắn đưa ra chỉ để phối hợp với Trần Sinh, hắn tạm dừng đều chỉ để tự hỏi, nghĩ xem Trần Sinh muốn hắn hỏi cái gì.

Thủ đoạn nhục nhã người khác này cùng trước kia thực giống nhau.

Tiêu Sơ cũng không cảm thấy hắn đang nhục nhã người khác, không để bụng mà nói: “Có cái gì đáng giá để ý, ngươi nói đều là chuyện sau này, ta đây chuyện xảy ra ở hiện tại cũng không thèm để ý hà cớ gì để ý đến chuyện sau này? Hơn nữa hình như ngươi có chút hiểu lầm, ngươi biết Vãng Sinh Đạo ở trong tay ta, cùng việc ngươi sống lại đối với ta không quan trọng.”

Hắn ác nghiệt mà nói: “Đừng quá xem trọng chính mình, chuyện kỳ dị gì trên thế gian này chẳng có, nếu đã có Vãng Sinh Đạo sao lại không có người nhờ Vãng Sinh Đạo mà trở về? Vân Đài Tôn Giả có thể khiến người chết sống lại vào một ngày trước khi chết, ta làm người trở về thời gian xuất hiện lệch lạc cũng không phải không có khả năng.”

“… Ngươi nhưng thật nghĩ thông suốt.”

“Không thông suốt thì như thế nào, thông suốt lại thế nào? Ta vô pháp giải thích tại sao ngươi biết trong tay ta có Vãng Sinh Đạo, cũng không giải thích được ngươi là thứ gì, ta liền không nghĩ nữa, ngươi nói cái gì thì là cái đấy. Nghe một chút cũng được, không nghe cũng chẳng sao.”

Tiêu Sơ nói xong những lời này một lần nữa đứng lên, nhìn xuống Trần Sinh, gằn từng chữ một nói: “Hơn nữa lời người sắp chết chỉ có thể nghe một chút, không thể tin hoàn toàn.”

Lời này ý là còn muốn gϊếŧ hắn.

Nghe đến đây Trần Sinh sắc mặt đột biến, hắn như là thực sự bị Tiêu Sơ làm cho hoảng sợ, thực không cốt khí tê liệt mà ngã xuống đất, chỉ phát ra một âm ngắn trong tiếng thở dồn dập: “Ngươi!” Tay hắn cào trên mặt đất, nắm một nắm đất trong tay, thần sắc kinh hoảng mà nói: “Ngươi vì cái gì còn muốn gϊếŧ ta?”

“Ta vì cái gì không thể gϊếŧ ngươi?’

“Ta cùng với Vãng Sinh Đạo có quan hệ! Từng cùng ngươi sớm chiều ở chung, ta căn bản sẽ không uy hϊếp đến ngươi! Còn có, ngươi không muốn biết sau này sẽ phát sinh ra chuyện gì ư? Chỉ cần ngươi không gϊếŧ ta, ta có thể nói tất cả cho ngươi.”

“Ta không muốn biết, sinh tử do mệnh, ta không muốn ép buộc, hơn nữa… Ngươi là do ta đưa về, đồng nghĩa với khi ngươi chết ta vẫn còn sống, như vậy ta còn muốn ngươi nói cho ta cái gì?”

Tiêu Sơ hoàn toàn là một bộ ta vừa rồi lưu ngươi lại nghe xem ngươi muốn nói cái gì, hiện tại ngươi nói xong, ta cũng nghe đủ, ngươi nên lên đường đi thôi. Hơn nữa từ đầu đến cuối hắn hoàn toàn không đề cập đến tư tình giũa hai người, hiển nhiên là không thèm để ý việc này.

Nhưng mặc kệ thái độ như nào, lời hắn nói thực sự rất có đạo lý, hắn một kẻ còn sống thì muốn hỏi một kẻ đã chết chuyện quỷ gì!

Trần Sinh nhất thời nghẹn lời, bất đắc dĩ nói: “Hảo hảo hảo, ngươi nói đúng, bất quá ta còn nhớ rõ…”

“Tiêu Sơ.”

“Ân ?”

“Ngươi có phải sinh vào năm Khai Nguyên thứ tư, tháng tám, ngày hai lăm, giờ sửu?”

Tiêu Sơ nheo nheo đôi mắt, “Ngươi hỏi cái này làm gì?”

Không có trả lời vấn đề của hắn, trong cái nhìn chăm chú của Tiêu Sơ, Trần Sinh đem đất trong tay rải trên mặt đất. Đất đen khi rơi xuống nhanh chóng biến thành những con nhện trắng, bò về phía Tiêu Sơ, tựa như tấm lưới trắng.

“Điểm thổ?” Tiêu Sơ nhướng mày: “Ngươi còn có thuật phòng thân.”

“Chỉ biết một chút, dù sao cũng không có linh căn, không thích hợp tu luyện, làm cái gì cũng khó.” Trần Sinh thở ngắn than dài, ở trong tay áo tìm tới tìm lui, nhíu mày khó xử mà nói: “Thật là đau đầu, thứ này ta làm thật lâu, vốn là chuẩn bị cho Đoan Tiêu Tuyết, không nghĩ tới sẽ dùng trên người của ngươi.”

Tiêu Sơ vốn không đem mấy con nhện này để vào mắt, thẳng đến khi Trần Sinh nói đến Đoan Tiêu Tuyết.

Đoan Tiêu Tuyết danh khí quá lớn.

Đồ vật chuẩn bị cho Đoan Tiêu Tuyết tự nhiên không phải thứ đồ tầm thường.

Hắn rốt cuộc chuẩn bị cho Đoan Tiêu Tuyết cái gì?

Xuất phát từ tò mò, vốn dĩ uốn đánh tan đám đất trắng trước mắt Tiêu Sơ dừng tay lại, không có phản kích Trần Sinh. Chỉ thành thật đứng một bên xem Trần Sinh sẽ lấy ra thứ gì.

Trần Sinh đoán chắc chắn Tiêu Sơ sẽ tò mò, mà khi Tiêu Sơ bất động trong nháy mắt cơ hội của hắn tới rồi.

Hết thảy phía trước đều là vì một chiêu này mà trải đường. Cũng là thời điểm để Tiêu Sơ cảm nhận chút tư vị lật xe.

“Có một số việc Quách Tề Hữu nói chưa chắc là thật.”

Trước khi ra chiêu Trần Sinh nhớ tới giấc mộng ban nãy, hắn cười nói với Tiêu Sơ: “Quyển sách kia ta đọc cũng không phải hoàn toàn vô dụng.”

–End–
« Chương TrướcChương Tiếp »