Chương 13 : Sư phụ x đôi đồ đệ song sinh ( Thế giới thứ ba )

Hứa Vô Danh hôn mê một thời gian, mơ hồ cảm giác chính mình được ai đó ôn nhu bế lên. Mùi hương quen thuộc, âm thanh thân quen đến rõ ràng. Hắn phát sốt đến mơ mơ hồ hồ, liền tính mở mắt ra, cũng chỉ thấy một mảnh hư ảo, thân ảnh mơ hồ. Nhưng cho dù như vậy, trong nháy mắt hắn vẫn nhận ra người nọ chính là thiếu nữ trong lòng hắn rất nhiều năm về trước.

Hắn hơi há mồm định ngồi dậy nói gì đó, lại bị bàn tay lạnh lẽo của nàng ấn ngược trở lại. “Ngươi nằm yên đi, đợi ta lấy ít điểm dược lại đây cho ngươi. Vô Tính, chăm sóc ca ca ngươi cho thật tốt."

“Dạ, cốc chủ!”

Không cần đi, cho ta được nhìn thấy người!

Hứa Vô Danh vươn tay cố gắng giãy giụa, đầu ngón tay chỉ kịp đυ.ng vào góc áo nàng, lại không nắm được cái gì.

“Ca ca.”

Hứa Vô Tính nắm lấy tay Hứa Vô Danh, “Ca ca phải dưỡng sức cho thật tốt, ca không phải vẫn luôn muốn gặp cốc chủ sao? Cốc chủ hiện tại đã trở lại, mỗi ngày ca đều có thể nhìn thấy, cho nên ca phải mau khoẻ lên!”

Hứa Vô Tính tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cặp mắt kia của hắn, đã có thể xem mặt đoán ý.

Rất sớm liền nhìn ra trong lòng ca ca vẫn luôn cất giấu tình cảm dành cho một người.

Mới đầu hắn rất khó hiểu, sau đó, mỗi lần bà bà đề cập đến Cốc chủ, ca ca đều lắng nghe vô cùng chăm chú, tính tình trầm ổn từ trước đến nay bay sạch, ba lần bốn lượt vội vàng dò hỏi về chuyện của cốc chủ, trong lời nói mang theo một loại khát vọng.

Bà bà trêu chọc hắn, có phải thích Cốc chủ rồi hay không.

Ca ca trầm mặc nửa ngày, cười nói, sao có thể như vậy được.

Ngày đó, ca ca chính là một người đã ngồi ở cạnh cửa, liền ngồi hết cả một ngày.

Một khắc đó, Hứa Vô Tính đã hiểu rõ. Người mà ca ca cất giấu trong lòng, chính là Cốc chủ. Hứa Vô Tính nói xong lời cuối cùng, nhịn không được nghẹn ngào một tiếng, hắn quá sợ hãi, sợ ca ca giống như bà bà vậy, im lặng mà ngưng lại hơi thở, có kêu thế nào cũng đều không tỉnh.

Nếu ca ca có thể khoẻ lên, hắn sẽ không bao giờ chống đối với ca ca nữa.

“Đứa bé ngốc.”

Một bàn tay mềm mại xoa nhẹ đầu Hứa Vô Tính, năm ngón tay xuyên qua từng sợi tóc mềm mang theo cảm giác mát lạnh, "Ca ca ngươi nhất định sẽ nhanh chóng khoẻ lên, có ta ở đây, nhất định sẽ không để cho hắn xảy ra chuyện gì.”

ôn nhu của Cốc chủ từ trên đỉnh đầu rơi xuống, xuyên vào lòng hắn, giúp hẳn bình ổn những lo lắng trong lòng.

“Vô Tính, giúp ta một tay, nâng ca ca ngươi dậy"

Hứa Vô Tính nhanh chóng lau đi vệt nước hai bên má, bò lên trên giường nâng Hứa Vô Danh dậy, chỉ thấy trên ngón tay thon dài của Cốc chủ nhéo một viên thuốc, một tay cạy ra miệng Hứa Vô Danh, đem dược đưa vào trong miệng hắn.

“Cốc chủ, ca ca ta… Khi nào tỉnh lại.”

“Nhanh thì một ngày, chậm thì hai ngày.” Cốc chủ nhìn chung quanh bốn phía, ống tay áo vung lên một phát, vốn dĩ sân nhà cũ nát trong nháy mắt đã rực rỡ hẳn lên, ngay cả chiếc chăn bông đơn sơ cũ kĩ trên người Hứa Vô Danh đều được thay thế bằng chiếc chăn bông thật dày, trông vô cùng ấm áp.

“Trước lúc ca ca ngươi phục hồi sức khoẻ, ta sẽ tận tay chăm sóc các ngươi.”

Cốc chủ ngồi trước một cái bàn tròn trên cái gỗ đỏ, tự rót cho chính mình một ly trà, nhấp một ngụm, cười nói, “Chờ ca ca ngươi tỉnh, ta có một chuyện cần cùng các ngươi nói.”

Thứ mà Cốc chủ cho ca ca của hắn nuốt chính là linh đan diệu dược.

Chưa đến một ngày, Hứa Vô Danh đã dần dần có dấu hiệu tỉnh lại, nhiệt độ cơ thể sớm đã trở nên bình thường, hắn vừa mới ngồi dậy, liền đánh thức Hứa Vô Tính vẫn luôn ngồi canh ngủ thϊếp đi trên giường.

“Ca ca… Ca ca tỉnh!”

Nhanh chóng từ trong cơn buồn ngủ tỉnh dậy, Hứa Vô Tính hưng phấn mà hét lên một tiếng, chợt lao ra ngoài cửa, lúc trở về, kéo theo một nữ tử tư sắc tuyệt diễm, trong miệng hô: “Cốc chủ Cốc chủ, ca ca ta đã tỉnh!” Đồng tử Hứa Vô Danh hơi co lại, hắn giãy giụa xuống giường bộ dáng muốn quỳ: “Hứa Vô Danh, tham kiến cốc chủ.”

“Ai ai, đừng quỳ, ta chịu không nổi đại lễ này của ngươi.” Cốc chủ dở khóc dở cười, “Vô danh, thân thể ngươi khá hơn chút nào không?"

“May mắn nhờ vào linh đan diệu dược của Cốc chủ, thân thể Vô Danh đã tốt hơn nhiều! Đại ân đại đức của Cốc chủ, Vô Danh ghi nhớ trong lòng, nếu ngày sau có yêu cầu gì cần Vô Danh, ta chắc chắn sẽ dốc lòng báo ơn."

Hứa Vô Danh trước sau nói chuyện đều cúi đầu, có một loại kính sợ đối với nàng.

“Ngươi, đứa nhỏ này như thế nào lại khách sáo đến như vậy.”

Cốc chủ than nhe một hơi, “Thôi, các ngươi theo ta đi vào trong viện một lát"

Hai anh em liếc nhau một lượt, đi theo Cốc chủ đi vào sân nội phía sau.

“Hứa Vô Tính, Hứa Vô Danh.” Nắng gắt chiếu thẳng xuống, vạn trượng quang mang như bao phủ quanh người Cốc chủ, khí chất uy nghiêm như thần thánh, không thể xâm phạm, “Các ngươi nguyện ý làm đệ tử ta sao?”

Bọn họ ngẩn người, lại nghe Cốc chủ nói tiếp, “Các ngươi thiên phú dị bẩm, trong cơ thể có sẵn linh căn, cuộc đời này của ta chuyên nghiên cứu học thuật vừa lúc cùng các ngươi linh căn có thể dung hợp nhất thể. Còn nữa…”

Nàng khẽ cười nói: “Các ngươi làm đệ tử ta, sau này cũng sẽ không bị người khác khinh nhục, sau này nếu không có ta nữa, các ngươi cũng không còn khổ sở tận ba năm như vậy nữa" Hứa Vô Danh hô hấp chậm lại, một cỗ cảm xúc dâng trào trong lòng ngực, đột nhiên sinh ra, khó lòng kiềm chế.

Hắn nhìn sang Hứa Vô Tính, đồng thời y cũng nhìn sang hắn.

Bọn họ đều cùng một loại tâm tình.

Không hề có một tia do dự, bọn họ bùm một tiếng quỳ gối dưới chân Cốc chủ, dập đầu ba cái, đồng thanh đáp lớn:

“Đệ tử Hứa Vô Danh, bái kiến sư phụ!”

“Đệ tử Hứa Vô Tính, bái kiến sư phụ!”

“Rất tốt, đứng lên đi.”

Hai anh em mới vừa đứng lên, Cốc chủ đi lên trước, ôm bọn họ vào trong lòng ngực, cúi đầu nói nhỏ, “Có sư phụ ở đây, sẽ không để các ngươi chịu khổ.”

Hứa Vô Danh vành mắt chua xót, bị hắn cường ngạnh ép xuống, giọng nói nghẹn ngào, “Người là... sư phụ của ta..." Hứa Vô Danh nhẹ nhàng dựa vào vai nàng, tham luyến ngửi lấy mùi hương dễ chịu phảng phất trên người nàng.

Rốt cuộc được nhìn thấy nàng

Có phải làm đệ tử của nàng… Ta có thể nhích lại gần nàng thêm một chút đúng không?