Chương 39: Một giây thôi

Ánh nắng mặt trời gần trưa làm người ta cảm thấy chói mắt, âm thanh bát nháo từ đám người hỗn loạn vọng từ phía xa xa.

Văn Tầm Xuyên ngẩng đầu nhìn người đàn ông vừa che chở cho gã. Hạ Lâm Chu đứng ngược sáng trời, thân hình cao lớn với những đường cong cơ bắp hoàn hảo, gương mặt góc cạnh oai phong và hùng dũng. Ánh nắng sáng tạt vào, viền lên người hắn một tầng hào quang vàng kim nhàn nhạt, toả ra bốn phía khiến mọi thứ khác xung quanh như lu mờ. Mạnh mẽ và đẹp đẽ trông như một siêu anh hùng nào đó vừa bước ra khỏi màn ảnh lớn.

Có lẽ vì thế, khi Hạ Lâm Chu nhìn sang gã, Văn Tầm Xuyên cảm thấy trái tim vốn đang đập nhẹ nhàng đều đặn vội đánh rơi mất một nhịp trong khoảnh khắc ấy. Lần đầu tiên, gã tránh né ánh mắt Hạ Lâm Chu.

Tên đô con bị Hạ Lâm Chu chộp tay cố gắng giật giật lại nhưng bị hắn tóm quá chặt gỡ không ra, đành trừng mắt, “Mẹ nó mày là thằng nào?”

Hạ Lâm Xuyên hừ ra một tiếng cười nhạo, hắn hất tên đô con lui về sau mấy bước, hất cằm nói, “Không phải người ở đây phải không?”

Tên đô con ngớ người chẳng hiểu sao lại hỏi như thế, ấp úng theo bản năng, “Đúng vậy..”

Một phụ nữ đứng bên cạnh tên đô con vội thọc cùi chỏ vào người, hắn lúc này mới ý thức được mình đang bị một thằng nhãi con “thao túng”, lập tức xẳng giọng, ưỡn ngực nói, “Bố mày có phải dân ở đây không thì liên quan đéo gì đến mày?”

“Dân ở đây mà không biết tao là ai à?” Hạ Lâm Chu nghênh ngang nở một tụ cười tự đắc, “Vậy giới thiệu chút ha, thị trưởng thành phố này là ông già tao.”

Hạ Lâm Chu vừa dứt lời, không chỉ có tên đô con sửng sốt, mà Văn Tầm Xuyên phía sau cũng kinh ngạc.

“Thị….thị trưởng?” Tên đô con lắp bắp nói, mặt cũng tỏ vẻ e dè, nhưng rất mau hắn đã sửng cồ lên tiếp, “Thị trưởng thì sao? Ông già nhà tao bị bệnh viện trị chết, phải bồi thường!” Nói xong hắn lai nhào đến Văn Tầm Xuyên chụp lấy cổ áo gã, quát, “Kệ mẹ tụi mày, con ai tao không cần biết! Bồi thường nhanh lên! Không trả tiền tụi tao tiếp tục ở đây phá…”

“Buông tay.” Văn Tầm Xuyên nhíu mày, “Hiện giám định còn chưa có kết quả, nếu đúng thật là trách nhiệm của bệnh viện, sẽ tiến hành bồi thường theo quy định…”

“Tao mặc kệ kết quả của bọn mày. Ông già nhà to chết trong bệnh viện tụi mày, tụi mày phải đền……”

“Nói mày bỏ tay ra mà không nghe à?” Hạ Lâm Chu giằng cổ áo Văn Tầm Xuyên ra khỏi tay tên đô con, đứng chắn trước mặt che cho gã, nhíu mày lạnh giọng, “Tao vừa cảnh cáo mày đó, mày còn động tay vào anh ấy nữa thì có tin lát bị cáng vô bệnh viện thở oxy luôn không?”

Tên đô con chỉ tay vào mặt hắn, rống lên, “Tao nói là chuyện đéo liên quan đến mày, cút ra kia đi không tao đánh cho chết mẹ!”

Hạ Lâm Chu giơ tay gạt phăng ngón tay đang chỉ vào mặt mình, không chút sợ hãi nào nói, “Ngon nhào vô.”

Văn Tầm Xuyên ngay lập tức vỗ lưng Hạ Lâm Chu, nói khẽ, “Đừng, mấy người này có vẻ đều là dân giang hồ, tốt nhất đừng xung đột.”

Hạ Lâm Chu ngạc nhiên, nhìn gã cười cười, “Ù uôi, tôi có nghe nhầm không vậy, anh đang lo lắng cho tôi đó hở?”

Văn Tầm Xuyên liếc Hạ Lâm Chu một cái, bất đắc dĩ nói, “Ừ..” Sau đó lại tiếp tục vỗ lưng hắn, “Thôi được rồi đừng có gây chuyện nữa, tôi vừa báo cảnh sát rồi, lát nữa họ sẽ lại đây. Mấy chuyện náo loạn ở bệnh viện như thế này cậu đừng nên dính vào.”

Gã đô con trước mặt còn đang gân cổ chửi bới cái gì đó, nhưng Hạ Lâm Chu không buồn nghe, hắn nhỏ giọng nói với Văn Tầm Xuyên, “Anh đừng ỉ lại vào cảnh sát, họ mà dẹp được thì lũ này còn đứng đây phá nãy giờ à? Giờ phải hù doạ….”

Còn chưa nói xong, hắn thoáng thấy một tên gầy nhưng rất rắn rỏi trong đám người nhà từ từ tiến lại sau lưng Văn Tầm Xuyên, cánh tay tên ấy thô bạo vung lên một thanh gậy dài gần sải tay…

Hạ Lâm Chu theo bản năng xoay người nâng tay lên đỡ, cả cánh tay hứng trọn một lực cực mạnh từ thanh gậy phang xuống. Ngay sau đó tên gầy tiếp tục đạp thẳng vào mạn sườn Hạ Lâm Chu, nhìn tên đô con nói, “Đại ca! Đừng nói nhiều nữa, đánh chết hai tên này luôn đi!”

Hạ Lâm Chu bị đạp bất ngờ không kịp trở tay, hắn lảo đảo hai bước, được Văn Tầm Xuyên nhanh tay đỡ lấy. Gã chạm thử vào cánh tay hắn, “Không sao chứ?”

Tên đô con bạt đầu tên gầy, quát bằng giọng địa phương nào không phải ở đây, “Mạ cha mi, con cụa thị trượng ma cùng dạm đạnh, mi không muộn sộng nựa a?”

“Má nó..” Một trận đau đớn đến nổ tung đầu óc lan khắp cánh tay Hạ Lâm Chu, hắn cố gắng nâng tay nhưng thậm chí còn không được, “Không nâng được tay, không biết có gãy không.” – Hắn nói khẽ với Văn Tầm Xuyên.

Văn Tầm Xuyên vội vòng tay qua bên mạn sườn khác của hắn, vòng cánh tay không bị thương lên cổ mình kéo lên, “Vào chụp X-quang xem.”

“”Ê ê ê, chưa xong chuyện mà đi đâu đó?” Tên gầy thấy hai người định vào trong thì lại chồm lên nắm lấy cánh tay bị thương của Hạ Lâm Chu.

Hạ Lâm Chu đau đến nổ đom đóm mắt, trán rịn mồ hôi lạnh, “Má…”

Văn Tầm Xuyên nhíu mày, tay gã vẫn dìu chặt Hạ Lâm Chu, cáu kỉnh cong chân dài đạp một phát thật lực vào bụng tên gầy, “Phắn!”

Tên gầy ôm bụng ngã lăn quay ra đất, tiện đà giãy đành đạch như ăn vạ. Một phụ nữ the thé rít lên, “Bớ người ta bác sĩ đánh người! Bệnh viện vô nhân tính hại chết bệnh nhân không chịu trách nhiệm, bác sĩ còn ra đánh cả người nhà! Ông trời ngó xuống đây mà coi!”

Vở tuồng cải lương ở ngoài diễn ra thế nào nữa Văn Tầm Xuyên cũng chẳng buồn quan tâm, gã chỉ biết cái tên Hạ Lâm Chu lúc nãy còn ngầu lòi ngoài cửa viện giờ đang ngồi trong phòng khám khoa chỉnh hình, ngoác cái mồm mở hết âm lượng la eng éc như heo bị thọc tiết, khiến những người xung quanh trong phạm vi 10m đều cảm thấy cơ mặt như muốn rung lên theo.

‘Ối mẹ ơi…. ối làng nước ơi….. đau đau đau đau đau đau đau đau á á bác sĩ ơi nhẹ thôi…á á á á á á á á….”

Mấy cô hộ sĩ bên ngoài thỉnh thoảng ló đầu vào thăm dò, che miệng cười khúc khích. Văn Tầm Xuyên xấu hổ đến mức chỉ muốn đào ngay một cái hố rồi ôm Hạ Lâm Chu quăng vào lấp đất lại. Gã thò tay bạt đầu hắn một cái, “Câm mồm, thật mất mặt!”

“Anh làm như tôi muốn la vậy đó! Tại đau quá mà á á á á….” Tay bác sĩ chỉnh hình đang nắn trên cánh tay Hạ Lâm Chu đột nhiên siết mạnh, thế là hắn lại há mồm la hét thêm một tràng “Đauuuuu á á á á á á á á á…….”

Nắn tay cho Hạ Lâm Chu là một bác sĩ đã có tuổi, họ Trần, bị hắn tra tấn âm thanh đến màng nhĩ phát đau, quay sang Văn Tầm Xuyên đang đứng bên cạnh cười gượng, “Tiểu Văn, bạn cháu giọng tốt thật.”

Văn Tầm Xuyên xấu hổ cười hai tiếng, “Ha…ha…dạ đúng rồi…”

Lúc đỡ Hạ Lâm Chu ra ngoài, một nữ hộ sĩ ghẹo, “Bạn của bác sĩ Văn lúc không la hét thì cũng đẹp trai lắm á nha!”

Hạ Lâm Chu ấn ấn cái eo đau, nhìn cô gái cười cười, “Thương tật không chừa một ai kể cả trai đẹp.”

Cô hộ sĩ cười khúc khích, “Anh thú vị ghê.”

Văn Tầm Xuyên đen mặt chạm nhẹ lên phần eo bị thương của hắn. “Đi nhanh đi trai đẹp, cậu không biết nhục nhưng tôi thì có đó.”

“Ôi đau đau….”

Văn Tầm Xuyên ngắt lời, “Còn chưa ấn vào đau con khỉ khô!”

“À vậy hả…”

Văn Tầm Xuyên liếc hắn đe doạ, “Còn kêu đau một tiếng tôi sẽ tố với chính quyền cậu giả mạo con trai thị trưởng.”

Hạ Lâm Chu á khẩu, chỉ biết trừng mắt nhìn gã.

“Không được kêu đó!” Văn Tầm Xuyên liếc hắn một cái, thấy hắn ngoan ngoãn gật đầu mới buông tay ra, đỡ hắn chậm rãi lên thang máy.

“Sao anh biết là tôi xạo? Lúc nãy ở ngoài thấy anh còn kinh ngạc.”

Đúng thật là khi nãy Văn Tầm Xuyên cũng bị lừa, nhưng gã rất mau nghĩ lại, “Tôi không biết thị trưởng thành phố mình họ Hạ đó.”

“Thì tôi cũng nói là phải hù doạ bọn này trước rồi mà.” Hạ Lâm Chu cười hê hê, vô tình bị động đến vết thương quanh bụng, hắn lại đau ná thở, hậm hực nói, “Ai ngờ đâu bọn nó còn dám đánh lén, mẹ!”

Văn Tầm Xuyên đỡ hắn vào thang máy, bấm số tầng. Gã nhìn Hạ Lâm Chu đứng bên cạnh qua hình ảnh phản chiếu trên mảng kim loại bạc ở cửa thang máy, “Này.”

“Sao?” Hạ Lâm Chu ngẩng đầu, cũng nhìn gã qua cửa thang.

Văn Tầm Xuyên nhìn sâu vào mắt hắn, nói, “Cảm ơn cậu.”

Hạ Lâm Chu ngay lập tức toét miệng cười ngả ngớn, “Ui ôm nay anh dịu dàng quá, tôi không quen gì hết.”

Văn Tầm Xuyên cũng nở theo một nụ cười chẳng đầu chẳng đuôi.

Im lặng một lát, gã lại nói, “Hôm nay trông cậu rất đẹp trai.”

Lần này Hạ Lâm Chu sửng sốt thật, hắn xoay đầu nhìn Văn Tầm Xuyên, đá lông nheo, “Mê tôi rồi chứ gì?”

[Ding…]

Cửa thang máy mở ra.

Văn Tầm Xuyên lại không đâm chọt như mọi ngày, gã chỉ duỗi tay ôm hông hắn dìu ra, bâng quơ nói, “Một giây thôi.”