Chương 4

Mối tình này là do nàng tự mình chuốc lấy mà, kết cục này đáng lý ra nàng nên biết trước rồi mới phải.

"A Nguyệt, có đôi lúc một số chuyện chúng ta không thể dùng lý trí để khuyên ngăn được. Chuyện cậu yêu chị gái mình, ngay từ đầu cậu đã biết rõ là lối mòn không có kết quả, nhưng vẫn cứ đâm đầu vào."

"Nhưng mà A Nguyệt à, yêu một người tại sao lại phải trở nên hèn mọn như vậy?"

"Phải rồi, tại sao lại phải hèn mọn như vậy?"

Từ sau ngày hôm ấy Diêu Kha Nguyệt không trở về nữa, khi Phương Ngôn Diễm trở về nhà, chỉ có căn biệt thự rộng lớn không chút hơi ấm.

Cô cố ý tìm kiếm hình bóng của nàng nhưng không thấy, bất giác cô chợt mở miệng hỏi.

"Cô ta đâu?”

Người làm biết rõ là cô đang hỏi đến ai liền sợ hãi lên tiếng.

"Dạ người từ tối qua đến giờ vẫn chưa trở về."

Phương Ngôn Diễm đi vào trong phòng, cơi áo khoác, kìm nén cảm xúc tức giận đang dâng trào. Hàng chân mày nhíu chặt ngồi phịch xuống dưới tấm nệm.

Hôm nay nàng lại còn dám bày trò giận dỗi với cô sao?

Giỏi lắm. Để xem nàng đi được bao lâu?

Bình thường hai người bọn họ cũng không gặp mặt, thời gian nói chuyện cũng không đến hai câu. Nhưng giữa căn phòng tối mịt, giường bên bỗng chốc lạnh tanh.

Phương Ngôn Diễm đưa điếu thuốc trên môi, rít lấy một hơi dài tự trấn an, nàng không trở về nữa có khi lại tốt. Đỡ mất công cho cô càng thêm chán ghét nàng.

Lần đầu tiên cô suy nghĩ về Diêu Kha Nguyệt.

Lần đầu tiên sau khi kết hôn, cô mới phát hiện thấy sự tồn tại của cô gái đó.

Nàng luôn lặng lẽ đứng ở đó chờ cô về, dìu cô lên giường, mùi hương trên người nàng thoang thoảng vị nho. Nàng chăm sóc cô khi cô say rượu, lau người cho cô, đắp chăn cho cô.

Hình như trước nay cô chưa từng hỏi nàng, tại sao lại tốt với cô như vậy? Cho dù cô có lạnh nhạt với nàng ra sao?

Cô biết nàng yêu cô nhiều như vậy, sớm muộn gì nàng cũng không chịu được mà quay trở lại đây thôi.

Một đêm thì còn không sao nhưng rồi hai đêm, ba đêm, cũng không có lấy một cuộc gọi nào. Phương Ngôn Diễm cảm thấy trong lòng vô cùng trống trải, cảm giác giống như đã đánh mất đi thứ gì đó rất quan trọng.

Cô lạnh lùng tàn nhẫn với nàng như vậy rốt cuộc là đúng hay là sai đây?

Cô đưa mắt nhìn ra ngoài bầu trời đầy đêm đen. Nhớ lại gương mặt cũng ánh mắt phẫn uất của nàng lúc đó, rõ ràng là muốn giày vò nàng kia mà. Tại sao trong tim lại chẳng có lấy một chút dễ chịu nào cả?

Phương Ngôn Diễm dễ động lòng như vậy sao?

Thật đúng là phiền phức mà.

Từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, là ông nội cô, đi theo sau là thư ký Trương của cô. Người thư ký này bề ngoài có vẻ trung thành, thực chất lại là người do ông nội cài vào hòng dám sát cô, thông báo nhất cử nhất động của cô.

Cho nên Diêu Kha Nguyệt vừa biến mất chưa được ba ngày, ông nội đã hay tin mà tìm đến. Nhìn thấy bộ dạng thất thểu của Phương Ngôn Diễm, ông cụ lập tức nhíu mày gằn giọng.

"Con bé đâu? Cháu dâu của ta đâu?"

Phương Ngôn Diễm bị hỏi khốn, nhất thời liền không biết trả lời như thế nào.

"Cô.. Cô ta quay về nhà họ Diêu rồi."

Nhìn thấy thái độ dửng dưng của cô, ông nội tức giận đến nổ phổi, không nhanh không chậm cây gậy dài đã đánh thẳng lên vai cô.

“Đồ ngu ngốc này! Con làm gì mà con bé tức giận đến mức bỏ về nhà mẹ đẻ?"

“Con không có làm gì cả, là cô ta không chịu đựng được nữa thì rời đi. Như vậy càng tốt, coi như là giải thoát cho cả con và cô ta."

Phương Ngôn Diễm mất kiên nhẫn, liền không nhẫn nhịn nữa mà nói thẳng hết ra suy nghĩ trong lòng bấy lâu nay.

"Con nói vậy mà nghe được sao? Con bé là vợ con đó."

"Vợ? Con trước nay chưa từng thừa nhận cô ta là vợ của Phương Ngôn Diễm con. Trong lòng con chỉ có một người duy nhất muốn lấy làm vợ thôi."

"Nếu như không phải vì sự xuất hiện của cô ta, con và Sở Chi đã có thể đã kết hôn rồi, cho dù có miễn cưỡng lấy cô ta đi chăng nữa, không yêu thì chính là không yêu."

Cô cố gắng kìm nén cảm xúc tức giận đang dâng trào, đôi mắt ánh lên đầy vẻ phản kháng.

Cô không hiểu, nàng có gì tốt mà ông nội cô lại sống chết một hai muốn cô phải lấy nàng? Nàng thậm chí còn chẳng xinh đẹp bằng Trầm Sở Chi.

Hay là nàng dùng thủ đoạn gì đó với ông nội?

Càng nghĩ đến Phương Ngôn Diễm càng cảm thấy bực mình. Loại tình cảm cố chấp đó, cho dù có chết cô cũng không muốn thừa nhận.