Chương 4: Chỉ muốn làm chị

“Chị Liên Nguyệt, chị Liên Nguyệt…."

Thắt lưng của cậu đưa đẩy, người phụ nữ ở trên xóc nảy lên xuống như đang cưỡi ngựa, côn ŧᏂịŧ của cậu ra vào tiểu huyệt, vừa bú ʍúŧ cặρ √υ" của cô vừa lầm bầm: "Chị Liên Nguyệt, em yêu chị."

Liên Nguyệt không nhịn được cười phá lên, ngay cả âʍ đa͙σ cũng co rút một chút, cô vòng tay lên ôn lấy đầu cậu, côn ŧᏂịŧ to lớn của cậu vẫn cắm vào trong cơ thể cô mà đưa đẩy, "Em còn trẻ, nói yêu hay không yêu thì sao?"

“Là thật—" chàng trai nói.

Có lẽ cảm thấy tư thế này không đủ dễ chịu, vì vậy cậu đứng dậy ôm lấy Liên Nguyệt, vẫn duy trì tư thế côn ŧᏂịŧ ở trong rồi đè cô xuống giường. Dù sao cũng có mấy lần kinh nghiệm, cậu khéo léo nâng hai chân cô lên rồi đè đầu gối xuống, hình dáng tiểu huyệt của cô đang bị côn ŧᏂịŧ cậu đi vào bỗng nhiên lộ ra trước mắt.

Liên Nguyệt cảm thấy dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể mình lại to lên nữa. Cậu đã ở tư thế này rồi lại còn nhanh chóng thọc mạnh vào. Liên Nguyệt phát ra một tiếng rên nhỏ, phải mất một lúc lâu cậu mới lại xuất tinh.

"Chị——chị—"

Cho dù xuất tinh rồi, cậu vẫn nằm trên người cô, thấp giọng gọi cô.

“Xuống đi.” Liên Nguyệt cảm giác cơ thể của cậu cũng đang dần khôi phục lại, côn ŧᏂịŧ cũng đã mềm xuống liền bắt đầu đẩy ra, không cho cậu lại nằm ở trên người cô.

"Chị ơi, em yêu chị."

Trần Bách Vũ bắt đầu hôn lên mặt cô. Mặc dù vẫn còn là học sinh cấp ba, nhưng dù sao thì cậu ấy cũng là nam. Nam nhân trời sinh đã có thể áp chế nữ nhân, chỉ cần cậu không muốn xuống, cô không thể đẩy hắn.

Liên Nguyệt cảm thấy dươиɠ ѵậŧ nửa mềm trong cơ thể mình lại dần dần cứng lên. Dưới thân của cô đã được bôi trơn, chàng trai rút dươиɠ ѵậŧ ra, tự mình lấy bαo ©αo sυ đeo vào, dươиɠ ѵậŧ to lớn mở lỗ huyệt cô ra rồi lại bắt đầu ra vào.

Liên Nguyệt bắt đầu rêи ɾỉ nhẹ nhàng.

Đây đã là lần thứ ba trong ngày hôm nay, mặc dù cô biết rằng mình có thể mắc chứng nghiện tìиɧ ɖu͙©, tiểu huyệt phía dưới của cô phải được đàn ông đâm chọc vào mỗi ngày mới có thể thoải mái, nhưng lần thứ ba thì vẫn hơi nhiều

một chút, côn ŧᏂịŧ to lớn của cậu va chạm vào trong tiểu huyệt, bụng dưới của cô cảm thấy hơi đau.

Âm thanh người con gái nhẹ nhàng rên rie kí©h thí©ɧ chàng trai trẻ, từng lớp da thịt mềm mại dường như đang tích cực nhéo mυ"ŧ côn ŧᏂịŧ của cậu, cậu áp sát cơ thể Liên Nguyệt, không biết phải di chuyển bao lâu, cậu lại xuất tinh.

Lần này không cần Liên Nguyệt phải đẩy cậu. Chính cậu tự nằm xuống, rồi lăn qua lăn lại.

Liên Nguyệt nằm trên giường thở hổn hển. Tiểu huyệt lại tê dại, xem ra hôm nay đã được ăn no nê rồi.

“Thì ra thao lộng con gái lại sướиɠ như vậy." Trần Bách Vũ hai tay bóp ngực, thấp giọng nói: "Chị Liên Nguyệt, em thật muốn chết trên người chị."

“Mới bao nhiêu tuổi mà đã chết hay không." Liên Nguyệt thở dài, "Hãy học tập chăm chỉ đi, cậu giàu có lại còn cao ráo và đẹp trai. Trong tương lai, cậu có thể ngủ với nhiều người phụ nữ hơn." "

“Nhưng em không muốn thao ai khác, em chỉ muốn thao chị gái em." Cậu vội vàng bày tỏ lòng trung thành của mình.

Liên Nguyệt cười tủm tỉm nháy mắt với hắn, "Nhưng chị đây lại sẽ không chỉ làm với một mình cậu nha."

Trần Bách Vũ nhìn cô một cái, không nói gì.

Liên Nguyệt sờ lên khuôn mặt thanh tú của cậu, nếu không phải vì khuôn mặt này, cô thật sự sẽ không ngủ với cậu ta - một xử nam thật sự không có quá nhiều kỹ năng, cô nói: “Khi nào lên đại học, tự mình tìm bạn gái đi? Làm với một cô gái trẻ chẳng phải thú vị hơn nhiều so với một bà già như chị đây sao?"

"Chị không già." Trần Bách Vũ nói.