Chương 1

"Trần Tâm Đồng, em lên bảng giải bài toán này."

Giáo viên toán gõ bảng đen, trên bảng là một câu hỏi hình học viết bằng phấn.

Đề bài không tính là khó, các bạn có học lực khá trở lên đều có thể giải được.

Đương nhiên đối với tôi càng đơn giản.

Sau khi tính nhẩm đáp án, tôi cắn môi, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Thưa cô, em không biết làm."

Giáo viên toán biểu hiện một chút thất vọng, nhưng không nói thêm điều gì, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.

Sau lưng mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện.

"Lần trước kiểm tra giữa kì cậu ta đạt điểm tuyệt đối, tớ còn cho rằng chuyển tới lớp chúng ta là học bá, hiện tại xem ra nhất định là gian lận."

"Tớ cũng nghĩ vậy, bằng không làm sao ngày hôm qua kiểm tra 15 phút chỉ thi được tám điểm."

"Nghe nói cậu ta ở trường cũ danh tiếng cũng không tốt, còn trộm tiền học phí..."

Tôi giả bộ mắt điếc tai ngơ, cảm nhận được ánh mắt như có như không của Chu Ngữ Lam ở phía trên bên phải, ngón tay chậm rãi nắm chặt.

Chu Ngữ Lam là em gái kế của tôi.

Kiếp trước, nó thay đổi nguyện vọng thi đại học của tôi, tất cả sáu nguyện vọng đều bị sửa thành Thanh Hoa.

Mặc dù trong kỳ thi tuyển sinh đại học tôi đứng đầu toàn trường, nhưng khoảng cách để trúng tuyển Thanh Hóa vẫn còn rất lớn.

Bị tôi phát hiện, Chu Ngữ Lam cười vô lại: "Ai bảo mày thi tốt hơn tao cơ chứ."

"Mày không phải học bá sao, sao mà ngay cả Thanh Hoa cũng không thi được vậy nè."

Tôi chọn báo cảnh sát, mẹ lại quỳ xuống cầu xin tôi:

"Em gái con không phải cố ý, nó còn nhỏ, báo cảnh sát sẽ hủy hoại cả cuộc đời nó, tha thứ cho em một lần, được không?"

Nhìn cảnh này, tôi chỉ cảm thấy tâm mình lạnh đi.

Sau khi mẹ tái hôn, bà luôn liều mạng lấy lòng cha dượng và Chu Ngữ Lam, mỗi ngày không chỉ giặt giũ nấu cơm cho cả nhà bọn họ, mà còn phải chịu đựng sự châm chọc khıêυ khí©h của Chu Ngữ Lam.

Nó nói với tôi rằng cha dượng đã cho chúng tôi một nơi ở để che chắn mưa gió, vì vậy tôi nên biết điều lấy lòng nó.

Vì thế, khi Chu Ngữ Lam cướp điện thoại di động của tôi, tôi phải nhịn.

Chu Ngữ Lam đặt đinh trong giày tôi, tôi phải nhịn.

Chu Ngữ Lam xé bài thi tôi làm xong, tôi vẫn phải nhịn.

Hiện tại Chu Ngữ Lam bởi vì ghen tị mà thay đổi nguyện vọng thi đại học của tôi, mẹ còn bảo tôi nhịn.

Làm sao có thể nhịn được.

Tôi vẫn báo cảnh sát, Chu Ngữ Lam bị kết án sáu tháng tù, tôi cũng chuyển ra khỏi nhà cha dượng, trở về nhà bà ngoại ở nông thôn.

Ôn thi lại một năm, tôi chỉ có một cuốn sách bình thường.

Ngày đi nhận giấy báo trúng tuyển, tôi bị đẩy từ phía sau xuống ao.

Tôi ở trong nước liều mạng giãy dụa, mơ hồ nghe thấy một âm thanh quen thuộc: "Đi ch.ết đi."

Là Chu Ngữ Lam.

Tỉnh dậy lần nữa, tôi trở lại năm lớp 12.

Lúc này tôi vừa chuyển sang trường trung học nơi Chu ngữ Lam học, trong kỳ thi tháng tôi thi toán đạt điểm tuyệt đối, cha dượng thưởng cho tôi một chiếc điện thoại di động, hung hăng chỉ trích Chu Ngữ Lam có thành tích điểm kiểm.

Không nghĩ tới nó từ đó về sau cũng ghi hận, coi tôi là cái đinh trong mắt, trong thịt, cuối cùng lại hại ch.ết tôi.

Từ khi sống lại đến nay, tôi không lúc nào không muốn nó phải trả giá.

Nhưng nửa đêm giật mình tỉnh lại, lời Chu Ngữ Lam nói ngày đó phảng phất như ma chú, quanh quẩn quanh quẩn, không xua đi được.

"Mày không phải học bá sao, sao mà ngay cả Thanh Hoa cũng không thi được vậy nè."

Nếu.

Nếu tôi có đủ sức mạnh...