Chương 3

"Có người?" Một âm thanh trầm thấp vang lên bên ngoài cửa, làm gián đoạn suy nghĩ của tôi.

Tôi nhận ra âm thanh, "Cố Thương?"

Bên ngoài truyền đến tiếng động, vài giây sau, cửa phòng thiết bị bị một lực đạo cực mạnh đẩy ra.

Cố Thương một thân quần áo thể thao đứng ở cửa, ánh mắt bình tĩnh nhìn tôi.

Bước ra khỏi phòng thiết bị, tôi và cậu ấy không nói chuyện.

Nhớ tới kiếp trước cậu ấy thích Chu Ngữ Lam, còn có thể là hung thủ hại ch.ết tôi, tôi không muốn cùng cậu ấy liên lụy quá nhiều.

Nói một tiếng cảm ơn, liền tìm một cái cớ chuẩn bị đi trước một bước.

Cố Thương đột nhiên mở miệng: "Tháng sau bốn trường cùng tổ chức cuộc thi toán, thời gian đăng ký đến chiều mai."

Chủ đề này có chút đột ngột và khó hiểu.

Tôi dừng lại đợi cậu ấy nói tiếp.

"Cậu sẽ báo danh chứ?" Cậu ấy nói.

Tôi hơi sửng sốt.

Kiếp trước, người đại diện cho lớp tham gia cuộc thi chính là tôi và Cố Thương.

Khi đó tôi không quản ngày đêm chuẩn bị một tháng trời, đến đêm trước trận đấu, Chu Ngữ Lam lại bỏ thuốc ngủ vào sữa tôi uống, khiến tôi thiếu chút nữa không dậy nổi.

Sau đó lại đặt mười cái đinh dưới giày của tôi, chờ chạy tới phòng thi, đầu đinh chậm rãi đâm thủng đệm giày, đâm vào lòng bàn chân tôi đau đớn.

Sau cuộc thi, hai chân của tôi như ngâm hoàn toàn trong vũng máu.

Cho dù như thế, tôi vẫn lấy được vị trí thứ hai, chỉ kém Cố Thương hạng nhất năm điểm.

Đương nhiên, sự "trả thù" của Chu Ngữ Lam lại thu hoạch được gấp ngàn lần.

Suy nghĩ một chút, tôi nói: "Không."

Vừa dứt lời, liền thấy Cố Thương đi về phía trước hai bước, đột nhiên cúi đầu.

Tôi theo bản năng lùi về phía sau một bước, lưng chống tường.

Khoảng cách hơi gần.

Từ gương mặt lạnh lùng đến đôi môi mỏng manh, rõ ràng chiếu vào đáy mắt tôi.

Tôi đột nhiên liền tha thứ cho kiếp trước bản thân không cẩn thận bị mê hoặc sắc đẹp của cậu ấy.

Trong nháy mắt, tôi nhớ ra chuyện kiếp trước Cố Thương thích Chu Ngữ Lam.

Người giúp nó gi.ết ch.ết tôi, có phải là Cố Thương hay không?

Nghĩ tới đây, tầm mắt tôi di chuyển xuống, dừng ở trên tay trái Cố Thương.

Lòng bàn tay trơn bóng, không có vết sẹo gì.

“Vì sao?". Thanh âm của Cố Thương từ đỉnh đầu truyền đến, có loại cảm giác áp bách khó hiểu.

Tôi phục hồi tinh thần, đưa ra một lời giải thích mà bản thân tôi cũng không tin:

"Lần trước thi là tôi lụi đại, hiện tại mới đúng là trình độ của tôi."

Cậu ấy quả nhiên lạnh mặt, "Câu hỏi cuối cùng, cả lớp chỉ có một mình cậu ghi ra 2 cách giải bằng phương pháp đòn bẩy. Cho nên tôi chỉ có 136, mà cậu thi được 150."

Âm thanh cậu ấy lạnh lùng, giống như là mất chừng mực, từng bước áp sát, "Là giống như bọn họ nói, cậu thi mang theo điện thoại di động, đem đề bài gửi cho người khác, là người khác giúp cậu làm bài?"

"Tôi không tin, Trần Tâm Đồng." Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, "Tôi không tin cậu sẽ gian lận."

Tôi bị buộc phải dán cả người lên tường, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của cậu ấy ở chóp mũi.

Kiếp trước, Cố Thương giống như một cỗ máy giải đề vô tình, lý trí tự chủ, đối với ai cũng là một bộ dáng lạnh lùng xa cách.

Tôi thầm mến cậu ấy, còn cậu ấy chỉ coi tôi là đối thủ cạnh tranh, vậy thôi.

Nếu không phải sau khi thi đại học, trong nhóm lớp nhìn thấy cậu ấy công khai tỏ tình với Chu Ngữ Lam, đại khái tôi sẽ cho rằng cậu ấy căn bản không có tim.

Bây giờ lại làm sao...

"Rốt cuộc là nguyên nhân gì?"

Cậu ấy nghiêng đầu, giống như đang suy nghĩ, "Chẳng lẽ... Thật sự là bởi vì tôi?"

"Bởi vì tôi, từ chối lời tỏ tình của cậu?"

Cậu ấy trầm mặc trong chốc lát, ánh mắt hơi có chút phức tạp, "Trần Tâm Đồng, yêu đương đối với cậu quan trọng như vậy sao?"

Nghe thấy sự chán ghét trong giọng nói của cậu ấy, sắc mặt tôi nhất thời tối sầm lại, "Có liên quan gì với cậu?"

"Tôi thi điểm tuyệt đối cũng được, 8 điểm cũng được, là chuyện của tôi. Bạn học Cố Thương, hy vọng cậu không xen vào việc của người khác."

Không khí trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Cố Thương bình tĩnh nhìn tôi trong chốc lát, xoay người rời đi.

Trở lại lớp học, trên bàn phát một đống bài kiểm tra, tôi đọc sơ bộ nội dung.

Ngay sau đó, ai đó gõ vào bàn của tôi.

Tôi ngẩng đầu, liền nhìn thấy đôi mắt lạnh nhạt của Cố Thương.

"Cuộc thi kia tôi đã giúp cậu báo danh."

Mẹ kiếp.