Chương 5

Thứ sáu thông báo kết quả, không chút nghi ngờ, tôi đã đạt được vị trí áp chót của lớp.

Đọc bảng điểm, mấy nữ sinh vốn đã nhìn tôi không vừa mắt cười lớn.

"Nói lần trước cô ta nhất định là gian lận, lần này không phải liền lộ ra sao."

"Tổng điểm toán văn anh không vượt quá 90, lý luận chỉ có 39. Đây là kết quả người bình thường có thể thi ra?"

"Tôi lắc xúc xắc khoanh đại còn tốt hơn cô ta ha ha ha."

Tôi mắt điếc tai ngơ, từ chỗ bạn bè muốn tìm phương thức liên lạc của Triển Hồng, khóc lóc kể lể mình bị cười thảm như thế nào sau đợt thi vừa rồi.

"Đều trách tôi quá nhát gan, nếu lúc ấy tôi không từ chối...".

Triển Hồng hoàn toàn tin tưởng tôi là một người vừa ngu dốt vừa nhát gan: "Ha ha ha, lá gan có thể luyện được."

Tôi tỏ ra rất háo hức: "Vậy kỳ thi tiếp theo có thể mang theo tôi không."

Triển Hồng cũng không trả lời.

Trái ngược với tôi, Chu Ngữ Lam phá lệ chen vào top 10, được chủ nhiệm lớp khen ngợi.

Sau giờ học, một đám người vây quanh Chu Ngữ Lam.

"Lần này toán quả thực khó muốn chớt, cả lớp chỉ có cậu và Cố Thương vượt qua."

Chu Ngữ Lam nhìn thoáng qua Cố Thương ở hàng ghế sau, hơi đỏ mặt, "Đều nhờ ba mình mời gia sư về dạy."

"Ngữ Lam, toán của cậu lợi hại như vậy, cuối tháng bốn trường tổ chức thi đấu, cậu có đăng ký không?"

Chu Ngữ Lam mặt không đổi sắc, bộ dáng đáng tiếc, "Ai da, lần trước sợ ảnh hưởng đến kiểm tra giữa kì, liền không báo danh. Hiện tại không phải danh sách đều đầy rồi sao?"

"Trần Tâm Đồng không phải cũng báo danh sao, vốn dựa vào thành tích lần này của cô ta, nhất định sẽ bị đánh rớt, bỏ trống một chỗ. Nhưng Cố Thương kiên trì bảo vệ cô ta, còn nói nếu cô ta không đi, cậu ấy cũng không tham gia."

"Như vậy sao..." Chu Ngữ Lam nhìn về phía tôi, nụ cười bên môi không thay đổi.

Vừa tan học, Chu Ngữ Lam liền dẫn theo mấy người, chặn tôi ở trong ngõ nhỏ phía sau trường.

Một cái tát đánh tới.

"Tiện nhân, nói một chút xem, mày làm sao quyến rũ Cố Thương?"

Đứa con gái cao lớn trước mắt đẩy vai tôi, "Không nói sao? Bị câm rồi à?"

Tôi đứng không vững, té xuống đất, những cục đá nhọn cạo qua cánh tay tôi.

"Cũng không nhìn thành tích của mình, loại rác rưởi như mày, cũng xứng?"

Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta, "Con trai không thích mày, mày liền bắt nạt mấy bạn nữ, mày là loại rác rưởi nào vậy?"

Đứa con gái cao lớn ánh mắt lạnh lẽo, "Đem thùng rác bên kia chuyển tới đây, để nó nhìn cho rõ, cái gì mới là hợp với nó."

Thùng rác mang đến, mấy đứa con gái cao lớn giơ thùng rác lên, đối diện với khuôn mặt của tôi đổ xuống.

Bên trong có vỏ chuối, hạt táo, giấy vệ sinh, và chất lỏng không rõ, hết sức buồn nôn.

Chu Ngữ Lam đứng cách đó không xa dùng điện thoại di động quay video, ý cười sáng lên.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi nắm lấy cánh tay đứa con cao lớn, hung hăng tát qua.

"Bị tát có cảm thấy dễ chịu không?"

Tôi túm lấy người cô ta, siết chặt các ngón tay của cô ta cho đến khi cô ta phát ra tiếng kêu đau đớn, run rẩy.

Những người khác hình như cũng bị tôi dọa, nhất thời không dám tiến lên.

"Tụi mày không nên chọc tao."

Tôi dán vào bên tai cô ta, âm trầm cười, "Tôi chính là người đã ch.ết một lần."

Trong mắt cô ta có một tia hoảng sợ, "Mày, mày định làm gì."

"Rác rưởi, nên ở chỗ đó."

Tôi túm tóc cô ta, ấn vào thùng rác.

"A——” cô ta không ngừng giãy dụa, thét chói tai.

Bên tai truyền đến tiếng kinh hô của Chu Ngữ Lam: "Cố Thương!"

Tôi đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn, đối mặt với một đôi mắt đen nhánh.

"Mau cứu Hạ Nhiên! Chị ấy không biết làm sao, vừa tan học liền chặn Hạ Nhiên ở chỗ này, tát cậu ấy, còn muốn cởϊ qυầи áo của cậu ấy, mình khuyên thế nào cũng không nghe."

Chu Ngữ Lam nhanh chạy đến bên cạnh Cố Thương, thanh âm sắp khóc lên.

“Đúng! Chính là Trần Tâm Đồng bắt nạt mình!" Những đứa cao lớn liều mạng tránh khỏi tôi, chỉ vào chóp mũi tôi khiếu nại.

Tại thời điểm này, cô ta tóc tai bù xù, khuôn mặt bị bao phủ bởi máu của cánh tay của tôi.

Hơn nữa một màn vừa rồi, cho dù là ai cũng sẽ tin là tôi bắt nạt cô ta.

Tôi chậm rãi đứng lên, mặt không chút thay đổi nhìn Cố Thương.

Cố Thương nhìn tôi một cái, nói với Chu Ngữ Lam cùng những đứa khác, "Mọi việc xảy ra, tôi đều nhìn thấy."

"Tôi đã báo cảnh sát."

Hai người nhất thời sắc mặt trắng bệch.

Giây tiếp theo, chạy trối ch.ết.

Trong con hẻm yên tĩnh chỉ còn tôi và Cố Thương.

“Cậu vừa rồi... Thật sự đều chứng kiến?"

“Không có." Ngữ điệu cậu ta ôn hòa, "Tôi là từ lúc cậu phản kích mới đi qua nơi này."

Tôi ngẩn người, "Vậy cậu——" làm sao biết tôi là phản kích?

Hơn nữa, không phải cậu ấy thích Chu Ngữ Lam sao, vậy mà vì tôi mà nói dối nó.

"Nhìn một người, không nên nhìn bằng mắt." Cố Thương nhìn tôi, ánh mắt thản nhiên, "Trần Tâm Đồng, tôi đã nói với cậu, tôi tin tưởng cậu. Tin rằng cậu sẽ không gian lận, cũng tin rằng cậu sẽ không vô duyên vô cớ bắt nạt người khác."

Trái tim tôi đập thình thịch.

"Hơn nữa, nếu như tôi ngay từ đầu đã nhìn thấy."

Ánh mắt Cố Thương di chuyển xuống, dừng trên cánh tay còn đang nhỏ máu, ngữ khí lại hàm chứa một tia dịu dàng thở dài, "Tôi sẽ không để cậu bị thương."

Về đến nhà, bọn họ đã ăn tối được một lúc.

Mẹ tôi ngồi trên sô pha bóc cam cho Chu Ngữ Lam và cha dượng, cả nhà vui vẻ hòa thuận.

Nhìn thấy cánh tay tôi bị băng bó, Chu Ngữ Lam kinh ngạc che miệng, phủ đầu, "Chị, tay chị làm sao vậy?"

Tôi không cảm xúc đi lên lầu.

Không bao lâu, có người gõ cửa: "Đồng Đồng, nói cho mẹ biết, là ai biến con thành như vậy?"

"Nếu như tôi nói có liên quan đến Chu Ngữ Lam thì sao?"

Một lúc lâu sau, mẹ tôi mới nói, "Lam Lam nói lần này con thi đứng áp chót, mẹ cũng không trách con, dù sao em con tốn nhiều tiền như vậy mời gia sư, nhưng con cũng không thể bởi vì không thi tốt liền bôi nhọ em gái con..."

Tôi đắp chăn, hoàn toàn ngăn cách âm thanh bên ngoài.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, là Cố Thương gửi tới.

"Chúc ngủ ngon."