Chương 8

Bởi vì lời nói của cô ấy, tôi hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, "Cậu...".

Cô ấy nhẹ nhàng kéo khóe môi, gật đầu.

Lại qua một lúc nữa, Hà Tĩnh mới mở miệng:

"Lúc vừa mới sống lại, tôi cũng giống như cậu, tiếp cận Triển Hồng, muốn đưa hai người bọn họ ra công lý, nhưng vẫn bị bọn họ phát hiện ra mục đích."

"Lúc này đây, bọn họ cũng không quay video uy hϊếp tôi, mà là trong một đêm, Chu Ngữ Lam gài đưa tôi đến gặp Cường Sinh, cũng chính là phòng làm việc của cậu của Triển Hồng, là một tên cặn bã...".

"Đêm đó số tôi còn may, gặp được bảo an đến tuần tra, hắn mới không đạt được mục đích."

Hà Tĩnh kéo một cái ghế ra, chậm rãi ngồi xuống, bả vai không ngừng run rẩy.

"Sau ngày đó, Triển Hồng thường xuyên mang theo một đám người ở quanh nhà tôi, còn bẫy thuốc ch.ết chó nhà tôi, tôi biết hắn là đang cảnh cáo tôi không được nói ra."

"Tôi thật sự sợ, nhốt chính mình trong nhà, từ chối gặp tất cả mọi người."

"Gia đình cho rằng áp lực học tập của tôi quá lớn, mới giúp tôi xin nghỉ, chuyển khỏi chỗ này."

"Hôm trước, tôi thật sự không chịu nổi, nói với bạn trai, anh ấy tức giận, hôm nay mới đi tìm Chu Ngữ Lam."

Tôi gắt gao nắm chặt bàn tay, sự phẫn nộ trong l*иg ngực lan tràn như cháy rừng.

Vốn tưởng rằng bọn họ trộm đề thi, buôn bán video riêng tư của nữ sinh đã đủ ghê tởm rồi, không nghĩ tới còn có thể ghê tởm hơn, thật sự là thiên đao vạn quả cũng không quá đáng.

Khó trách tôi luôn cảm thấy thái độ của Triển Hồng đối với tôi quá mức đề phòng, thì ra là đã có một "vết xe đổ".

Xem ra chỉ có thể một lần nữa cẩn thận suy nghĩ, nhanh chóng tìm được điểm đột phá.

"Hà Tĩnh, cậu có biết bọn họ có một nhóm nội bộ không?"

Hà Bội dừng một chút, "Tôi biết cậu muốn hỏi cái gì, tôi chưa từng vào."

"Nhưng lúc trước tôi nghe lén Triển Hồng cùng Chu Ngữ Lam cãi nhau, biết một chuyện."

Hà Tĩnh hít sâu một hơi, "Thành tích thi trung học của Triển Hồng là giả. Cậu hắn cùng bí thư địa phương thông đồng một mạch, để Triển Hồng mạo danh thay thế thành tích của người khác."

Tôi phản ứng lại ngay lập tức---

Đây có thể chính là nhược điểm Triển Hồng bị Chu Ngữ Lam nắm trong tay.

Lúc trước Triển Hồng thi đại học gian lận, sở dĩ không khai ra Chu Ngữ Lam, đại khái là sợ nó phun chuyện này ra, tội càng thêm nặng.

Hà Tĩnh thở dài một tiếng, "Chỉ tiếc, lúc ấy tôi không có ghi âm."

"Tại sao bọn họ cãi nhau? Lợi nhuận chia không đều?"

Trong mắt Hà Tĩnh hiện lên một tia trào phúng: "Đúng, Chu Ngữ Lam cảm thấy Triển Hồng đưa quá ít."

Tôi đột nhiên có một cách.

Hai người vì lợi ích mà ràng buộc lại với nhau, vốn dễ dàng nghi kỵ lẫn nhau.

Nếu như có thể sắp xếp để cho bọn họ sinh ra hiềm khích, chó cắn chó, tôi lại nhân cơ hội biểu hiện "trung thành" của mình, nói không chừng có thể triệt để thu được tín nhiệm của Triển Hồng.

Nói xong kế hoạch của mình, đã qua nửa giờ, Hà Tĩnh nắm lấy tay tôi, "Trần Tâm Đồng, tôi tin cậu."

Nghe được ba chữ này, tôi không hiểu sao có chút hoảng hốt, ánh mắt cũng không tự giác nhìn về phía Cố Thương đang đứng ngoài cửa phòng học.

"Nhưng cậu cũng phải cẩn thận, dù sao kiếp trước cậu chính là bị Chu Ngữ Lam ---."

Tôi đột nhiên quay đầu, "Cậu biết nguyên nhân cái ch.ết kiếp trước của tôi không?"

Hà Tĩnh bị phản ứng mãnh liệt của tôi làm cho ngẩn ra, suy nghĩ một chút mới nói:

"Ngay từ đầu, chúng tôi đều cho rằng hung thủ chỉ có cha dượng của cậu."

Đầu óc tôi "ong" một tiếng, "Cha dượng?".

Hà Tĩnh gật đầu: "Cậu ch.ết đuối không bao lâu, cha dượng của cậu đã ra đầu thú."

"Cảnh sát trích xuất một ít da từ ngón tay của cậu, trải qua đối chiếu, đúng là DNA của cha dượng cậu."

"Cảnh sát thông báo, cha dượng của cậu bởi vì cậu báo cảnh sát bắt Chu Ngữ Lam mà ôm hận trong lòng, cho nên mới xuống tay với cậu."

Tôi nửa ngày mới tìm lại âm thanh của mình, "Vậy Cố Thương đâu?"

"Cố Thương?". Ánh mắt Hà Tĩnh trở nên có chút phức tạp, "Trong đám tang của cậu, Cố Thương từ nước ngoài trở về."

"Cậu ta cầm một chiếc ô đen, trầm mặc đứng ở trước bia mộ, đến cuối cùng người gần như đã đi hết, cậu ta còn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, ánh mắt cũng đỏ hoe."

"Cùng lớp ba năm, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ dáng kia của cậu ta."

"Lúc ấy chúng tôi đều cảm thấy rất kỳ quái. Không phải cậu ta với Chu Ngữ Lam...".

"Sau đó có người muốn liên lạc với cậu ta, mới biết được cậu ta đã lâu không đăng QQ, ngay cả acc cũng bị trộm. Suy đoán ra, lần cậu ta tỏ tình với Chu Ngữ Lam trong nhóm, chính là ngày QQ bị trộm."

Trái tim tôi run lên, "Về sau các cậu làm sao biết Chu Ngữ Lam...".

"Lúc tang lễ sắp kết thúc, Chu Ngữ Lam uống say, làm loạn trong tang lễ của cậu, nói cô ta thắng cậu, còn nói mặc kệ cô ta làm cái gì cũng có người gánh vác."

"Tất cả mọi người đều không coi trọng chuyện này, Cố Thương lại đột nhiên nói muốn báo cảnh sát, nghi ngờ hung thủ hại ch.ết cậu không chỉ có một người, yêu cầu cảnh sát điều tra lại nguyên nhân cái ch.ết của cậu."

"Tôi biết Chu Ngữ Lam mới là chủ mưu hại ch.ết cậu, quyết định không trốn tránh nữa, định đến cục cảnh sát đem chuyện Chu Ngữ Lam cùng Triển Hồng hợp mưu trộm bài thi, còn có chuyện cô ta dùng video uy hϊếp tôi không được nói ra hết chân tướng, không nghĩ tới, Chu Ngữ Lam lại lái xe đâm vào tôi."

......

Vừa về đến nhà, tôi chạy đến phòng sách của cha dượng, vừa vặn nhìn thấy mẹ tôi đưa cho cha dượng một tách cà phê nóng hổi.

Cha dượng đưa tay nhận, vết sẹo màu hồng chói mắt ở bàn tay trái, cứ như vậy đâm thẳng vào tầm mắt tôi.

Giọng tôi gay gắt: "Vết sẹo kia là khi nào...".

"À, tuần trước bệnh viện của ba con xảy ra náo loạn, bàn tay bị người ta rạch một dao..."

Giọng mẹ tôi đột nhiên lạnh xuống, "Trần Tâm Đồng, đây là ánh mắt gì vậy? Ông ấy là cha con, không phải kẻ thù của con."

Tôi cười lạnh trong lòng.

Không phải là kẻ thù sao.

Mẹ tôi vội vàng giải thích với cha dượng, "Có thể là thành tích của con bé thụt lùi, tâm tình không tốt, anh đừng so đo với con bé."

Cha dượng nhấp một ngụm cà phê, thản nhiên mở miệng:

"Nghe Ngữ Lam nói muốn tham gia giải toán giữa bốn trường, Tâm Đồng hình như cũng muốn tham gia? Có muốn cũng mời giáo viên cho con bé không?"

“Không cần không cần.". Mẹ tôi từ chối rất nhanh, "Lần trước nó mới thi được 8 điểm, mời cũng khiến người ta chê cười."

Mẹ tôi quan sát sắc mặt của cha dượng, giống như bất kỳ thời khắc nào cũng có thể hạ thấp tôi, nâng cao Chu Ngữ Lam, lấy lòng cha dượng, "Nó giống như người cha đã ch.ết của nó, vừa lười vừa ngốc, nào giống Ngữ Lam, tư chất tốt, một chút là thông."

Trải qua một đời, trong lòng tôi vô cùng bình tĩnh, ngay cả cảm giác lạnh lòng cũng không có.

Trong khi đó, tôi cảm nhận rõ ràng đôi mắt của cha dượng rơi vào mình---

Khinh thường từ trên cao nhìn xuống, có sự thỏa mãn của cảm giác thắng bại, cùng với thương hại nhàn nhạt.

Phải.

Địch ý cùng "trả thù" của Chu Ngữ Lam đối với tôi trước giờ chưa từng che giấu, cha dượng sao lại không rõ ràng cơ chứ.

Kiếp trước, mỗi lần tôi thi tốt, ông ta đều cố ý tặng tôi món quà mà Chu Ngữ Lam vô cùng khát vọng, lấy đó để khích lệ Chu Ngữ Lam.

Một tay ông ta thúc đẩy sự ghen tị và ham muốn thắng bại ngày càng tăng của Chu Ngữ Lam đối với tôi, rồi lại khoanh tay đứng nhìn hành vi ức hϊếp tôi của Chu Ngữ Lam.

Sau đó thành tích của Chu Ngữ Lam trở nên tốt hơn, ông ta cho rằng phương pháp của ông ta có hiệu quả.

Đến cuối cùng, Triển Hồng gian lận bị bắt, Chu Ngữ Lam thất bại trong kỳ thi tuyển sinh đại học, giả mạo nguyện vọng thi đại học của tôi, tôi không chút do dự báo cảnh sát.

Không riêng gì Chu Ngữ Lam hận tôi, cha dượng cũng hận tôi---

Ông ta nghĩ tôi đã hủy hoại kế hoạch của mình.

Vì vậy, ông ta đã phá hủy tôi.

Vô thức, tôi đi ra ngoài.

Không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Cố Thương ở dưới lầu.

Gió chạng vạng có chút lạnh, cậu ấy không mặc đồng phục học sinh, đứng thẳng cách đó không xa, một chiếc áo thun trắng đơn giản, vẫn rất chói mắt.

"Vừa rồi cậu vội vàng chạy trở về như vậy, tôi cho rằng..."Cậu ấy dừng lại một chút, "Cậu không có chuyện gì là tốt rồi, tôi đi."

Thấy cậu ấy xoay người, tôi thốt ra: "Cố Thương."

"Ừ?" Cậy ấy khẽ nhíu mày, ngữ điệu cũng rất bình thản.

Dường như đã hoàn toàn quên thái độ tồi tệ tôi vừa làm với cậu ấy.

Tôi bỗng nhiên có chút nghẹn lời.

Cố Thương ngừng lại, kiên nhẫn chờ.

Tôi nhìn thẳng vào mặt cậu ấy, có lẽ là do đèn đường ảm đạm, làm nổi bật hai tròng mắt cậu ấy càng thêm thâm thúy trầm tĩnh.

Một lúc lâu sau, khóe môi tôi nâng lên một nụ cười nhẹ. "Lần trước không phải tôi muốn nói cho cậu một bí mật sao?"